Mấy ngày nay Sở Hàng luôn ở Thời gia cùng tôi, hết lòng chăm sóc sinh hoạt của tôi, trong thời gian đó tôi đã hỏi anh ấy.
"Khi nào anh về Đồng thành? "
Anh ấy mỉm cười hỏi tôi:
"Muốn đuổi anh đi à? "
"Em sợ chị dâu giận anh. " Tôi nói.
"Chị dâu em tuổi còn nhỏ, thường xuyên nổi giận với anh. "
Chị dâu còn không lớn bằng tôi, lúc trước tôi nghe anh ấy nhắc qua, là kiểu ương ngạnh ngang ngược.
Nhưng cũng biết phân đúng sai.
Sự ngang ngược của chị ấy chưa bao giờ là vô duyên vô cớ!
Nếu gặp phải loại người như Ôn Tuyết Nhi, chị ấy sẽ không phí lời với cô ta một câu, trực tiếp phái người giết ngay, thế cho nên bên cạnh Sở Hàng có rất ít người khác giới.
Ngược lại tôi, trước giờ không thèm để ý đến bọn họ.
Chính là bởi vì không để tâm mới khiến người ta được nước làm tới.
Tôi cười nói:
"Chị dâu tuổi còn nhỏ, anh trai anh phải nhường nhịn một chút. "
Dường như nhớ tới cái gì đó, Sở Hàng cưng chiều cười nói:
"Anh chưa từng trách cứ cô ấy. “
Nhắc tới chị dâu, Sở Hàng ngược lại cười thật tâm thật ý.
“Vậy hai người phải bên cạnh nhau thật hạnh phúc nhé. "
"Ừm, chắc chắn, mượn lời hay của em. "
Tôi nói:
"Anh về thành phố sớm chút đi, chị dâu nhất định nhớ anh rồi. "
"Còn em thì sao? Anh phải ở lại đây. "
Tôi cười miễn cưỡng:
"Anh, em cũng có chuyện bản thân muốn làm, anh phải cho em chút thời gian riêng tư chứ. "
Tôi đuổi anh ấy đi, đơn giản là không muốn làm lỡ thời gian của anh ấy.
Hơn nữa chị dâu hiện giờ cãi nhau với anh ấy, càng không nên lãng phí thời gian ở chỗ tôi.
Sở Hàng do dự, cuối cùng thỏa hiệp nói:
"Vậy tối nay em cùng anh tham gia một bữa tiệc. "
"Sao đột nhiên muốn em cùng anh tham dự tiệc? "
Sở Hàng cười cười, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
"Ôn Tuyết Nhi cảm thấy cô ta cao quý hơn em, đêm nay anh sẽ để cô ta biết rốt cuộc ai hạ tiện, Thanh Vãn, em không cần từ chối anh, sinh ra làm người phải biết sợ, cô ta chính là được Cố Nam Thành bảo vệ quá tốt, cho nên đối mặt với em ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có. "
"Em không thèm để ý... "
"Anh để ý. "
Tình trạng của tôi rất kém, nhưng vẫn đồng ý với Sở Hàng cùng anh ấy tham gia bữa tiệc tối kia, tôi biết anh ấy là vì tôi tức giận thay, nhưng trong lòng tôi thật sự không muốn dính dáng chút quan hệ nào với Cố Nam Thành.
Dù sao ở trong bữa tiệc, bất luận Ôn Tuyết Nhi sai hay đúng, Cố Nam Thành đều sẽ che chở cho cô ta, đây là trách nhiệm thân là đàn ông của anh ta, huống hồ trong lòng anh ta lại yêu Ôn Tuyết Nhi.
Tại sao tôi phải đi nhìn anh ta dịu dàng bảo vệ một người phụ nữ khác?
Tôi trang điểm kỹ lưỡng, che đi vết sẹo trên mặt, thay một bộ lễ phục dạ hội sang trọng, mang theo một đôi giày cao gót màu vàng, nhìn bản thân qua gương, quyến rũ vô cùng.
Chưa từng nói quá chính mình, dung mạo cùng dáng người của tôi ở Ngô Thành tìm không được người thứ hai, có dáng người như tôi chắc chắn sẽ không có khuôn mặt này của tôi, khuôn mặt này của tôi đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm sâu, mũi cao thẳng, sắc sảo đến đẳng cấp, mà Ôn Tuyết Nhi thực sự không bằng nửa phần tôi, nhưng dù như vậy Cố Nam Thành vẫn yêu cô ta.
Tôi chợt cảm thấy nực cười, tô màu son đỏ tươi nhất.
Vừa trang điểm xong Sở Hàng liền đẩy cửa tiến vào, anh ấy thấy tôi trước mắt rạng ngời, cười bình luận:
"Vẫn biết em xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ biết em sắc xảo như vậy, giống như búp bê tìm không ra một chút khuyết điểm. "
"Xinh đẹp thì có ích gì. "
Sở Hàng Đáp:
"Xinh đẹp nhìn thích mắt. "
"Chắc là đúng vậy, khi nào thì đến bữa tiệc? "
"Bây giờ đi, bữa tiệc sớm đã bắt đầu. "
Sở Hàng cầm lấy áo khoác màu nâu khoác lên người tôi, lúc chúng tôi tới, bữa tiệc đã qua một nửa, chủ bữa tiệc thấy tôi và Sở Hàng, tự mình tới nghênh đón nói:
"Sở tiên sinh, Thời tiểu thư, thật sự vinh hạnh cho bữa tiệc sinh nhật này của tôi thêm hào quang. "
Sở Hàng nhếch môi, cười nói:
"Lão Tống nói đùa rồi, sau này hợp tác nhiều hơn mới đúng. "
"Được được được, Sở tiên sinh thật sự tặng cho tôi một phần quà lớn rồi. "
Ngô Thành là Thời gia cùng Cố gia nắm quyền, mà nằm quyền thế nhất ở Đồng Thành là Sở gia.
Năm đó mẹ tôi chịu buông Sở Hàng về Sở gia, cũng là bởi vì Sở Hàng tự mình chọn, anh ấy là người thông minh, biết cái gì mình nên nắm bắt, cái gì mình nên rời đi.
Anh ấy cho rằng bản thân không phải thực sự là người Thời gia, mặc dù mẹ tôi cho anh ấy tiền đồ rộng mở cho anh ấy Thời gia anh ấy cũng không thể lấy, Sở Hàng cần thế lực của chính mình, một gia tộc mình hoàn toàn có thể kế thừa.
Cho nên trở về Sở gia là chuyện chính xác nhất anh ấy làm lúc ấy.
Hiện giờ, tất cả mọi người đang nịnh bợ anh ấy và Cố Nam Thành.
Bởi vì hai người đàn ông này là quyền lực hàng đầu của hai thành phố.
Còn tôi, dần dần lụi tàn.
Không thể nói là lụi tàn, là chính tôi lựa chọn rút lui.
Mặc dù vậy, 99% khách quý trong bữa tiệc đều biết tôi.
Có lẽ thấy tôi ít nói lại lạnh lùng, tất cả mọi người không bắt chuyện với tôi.
Đang rơi vào yên tĩnh, Cố Nam Thành dẫn theo Ôn Tuyết Nhi đến cạnh chúng tôi, anh ta lạnh lùng nhìn Sở Hàng, cười châm chọc nói:
"Niềm vui mới của Thời tiểu thư chính là Sở tiên sinh sao? ”
Tôi cười mà không nói, Sở Hàng ôm bả vai tôi xoay người rời đi.
"Chờ đã, Thời Thanh Vãn."
Bình luận nổi bật
Tổng số 7 câu trả lời
Ngan Thuy
Bộ này bao nhiêu chap vậy mn? Thanh Vãn bị ung thư tử cung chỉ còn 2 tháng để sống mà tới chương 21 đã qua 1 tháng rồi, còn 1 tháng mà mới tới chương 24? Mà đã là ung thư tử cung giai đoạn cuối như v sao sống đc?!!
3
31/05
4
Nguyễn Thu Huyền
ra tiếp ik ad ơi
2
31/05
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT