Thái Dần gọi Phong
Thiệu đến tất nhiên là vì muốn an ủi y, Phong Thiệu cũng nắm lấy thời
cơ, không quên làm ra dáng vẻ có vài phần bị đả kích, cũng hợp lí mà
biểu đạt thái độ thất vọng tột cùng đối với quần thể nữ tu nói chung.
Lúc này Thái Dần còn đang đau lòng cho ái đồ nhà mình, nào có nghĩ được
nhiều đến vậy, thấy tình trạng của y thì càng thêm chán ghét đám người
Phiêu Miểu đến mười phần.
Dù sao cũng là
một trong tứ đại tông môn, sao có thể thiếu thành ý đến vậy? Lại còn dám che che giấu giấu, nếu không phải ông tham thức ra, chỉ sợ đã bị lừa
qua mặt. Tiểu nha đầu kia đã tổn hao nhiều âm nguyên đến vậy, cho dù có
thân thể Thuần Âm thì cũng chẳng sánh được với ái đồ nhà ông!
“Chuyện này cùng với chuyện Bích Lạc lúc trước, vi sư nhất định sẽ nhớ kĩ. Sớm
hay muộn cũng phải thay con trút giận.” Thái Dần quắc mắt nhìn trừng
trừng, lại nói với Phong Thiệu:“Thế gian trừ nữ tu Phiêu Miểu, vẫn còn
không ít nữ tu khác… “
Phong Thiệu vừa
nghe thấy những lời này thì tròng mắt xoay chuyển, cũng nhanh chóng đổi
đề tài:“Việc này tạm thời không đề cập tới, đồ nhi còn có một chuyện
muốn nói rõ với sư tôn.” Y đem những chỗ khả nghi của Thanh Dương nói
ra, những chuyện liên quan đến ma trận và Tán Tu Minh, trong giọng nói
không thiếu sự ám chỉ hai người có thể có cấu kết.
Bản thân y không thèm để ý nhưng nếu đề cập đến Ma tu và Tán tu lại không
thể không lưu ý vì Côn Luân. Chung quy trong nguyên tác đại pháp Âm Hồn
Tế Thể xuất hiện cùng lúc với Thanh Thành tôn giả, mà Thanh Thành tôn
giả ngược thảm nhất ngoại trừ nam chính còn có Côn Luân. Gã dẫn quần ma
tán tu huyết tẩy Côn Luân bảy ngày bảy đêm, khiến ba nghìn để tử Côn
Luân chết hơn phân nửa, căn cơ vạn năm cứ thế bị tổn thương nghiêm
trọng.
Tất nhiên Phong Thiệu sẽ không trở thành Thanh Thành tôn giả, nhưng y cũng không cảm thấy Thanh Thành tôn
giả là ngẫu nhiên xuất hiện. Dù y có thể thả lỏng nhưng chuyện liên quan đến tông môn lại không thể coi thường. Mà trước mắt y còn coi Côn Luân
như nhà của mình, các sư huynh đệ như người thân ruột thịt, bởi vậy cũng không muốn tông môn gặp phải đại nạn.
Được Phong Thiệu nhắc nhở như vậy, Thái Dần cũng đặt trong lòng, suy cho
cùng ông cũng từng ngồi ở vị trí tông chủ, không thể giống như những đại năng khác ở trong tông môn bình thường không hỏi thế sự. Ông hừ nhẹ một tiếng, nói:“Sơn Hà Xã Tắc Đồ hiện thế, hai ba mươi năm qua đều không
được yên ổn. Xem ra không chỉ tam tông còn lại, ngay cả nhóm Ma tu Tán
tu cũng đã sớm rục rịch.”
Nói xong, ông
chỉnh sắc mặt quay sang Phong Thiệu:“Đại sư huynh của con hiện giờ vẫn
còn ổn, có điều cũng chẳng được bao lâu nữa. Chưởng môn sư huynh con tuy thông minh có tư chất nhưng tính tình của y không khỏi quá lạnh nhạt.
Nếu là trước đây thì cũng không có gì, xem kẻ nào dám động đến Côn Luân
ta? Nhưng tình thế hiện giờ gió nổi mây vần, vi sư sợ là sức lực của
chương môn sư huynh con sẽ không đủ.”
Lời này nói ra khiến Phong Thiệu cũng tràn đầy đồng cảm. Kết cục của Côn
Luân trong nguyên tác mất hơn phân nửa là do thủ đoạn tàn nhẫn của Thanh Thành sau khi nhập ma, thế nhưng Cố Hoài thân làm tông chủ đích xác có
phần không thích hợp với chức vị. Trong nguyên tác cũng có một vài chi
tiết từng thể hiện ra, chẳng hạn như sự ngạo nghễ và không thèm chú ý
đến đám tán tu và hiềm khích giữa tam tông từ sớm.
Phong Thiệu thất thần trong giây lát, Thái Dần đã nói rất nhiều rồi, cuối
cùng chỉ nói:“… Tu hành tất nhiên cực quan trọng, nhưng con thân là đệ
tử của Côn Luân, vạn phần không thể chỉ lo cho ân vinh của bản thân mà
bỏ qua toàn tông đang trong nguy cảnh. Nay con cũng có nhiều tiến bộ,
vậy hãy sóng vai tương trợ cùng chưởng môn sư huynh của con, củng cố Côn Luân ta, bình ổn Cửu Châu. Kiếm đạo chí tôn, vô thượng Côn Luân!”
Phong Thiệu trong lòng kích động, bỗng nhiên nhớ đến kết cục của Cố Hoài trong nguyên tác.
Cho dù Cố Hoài làm tông chủ có lúc không đủ khả năng, nhưng hắn chưa từng
thiếu nợ Côn Luân. Vì để ngăn cản cơn sóng dữ, hắn tự thiêu rụi Nguyên
Thần, nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh không được giải thoát, đem
bản thân mình luyện hóa thành kiếm hồn, phụ vào trong Trạm Lô kiếm của
Lữ Minh Tịnh chỉ để Lữ Minh Tịnh có thể bảo vệ Côn Luân, dùng máu của
Thanh Thành tôn giả để rửa sạch cừu hận và sỉ nhục mà Côn Luân từng
chịu.
Khi đứng ngoài cuộc, y với Cố Hoài
chỉ có sự thổn thức, trong thổn thức còn có chút không cho là đúng,
nhưng nay thân là người trong cuộc, vừa nghĩ đến tình huống bi thảm mà
Côn Luân có thể gặp phải, những sư huynh đệ thân thiết người chết người trọng thương khiến y không khỏi cảm động lây.
Nếu như lúc trước, có lẽ Phong Thiệu còn thấy sợ hãi tình tiết của kịch
bản, nhưng nay y chỉ có kính nể chứ không còn sợ hãi. Bởi vậy so với Cố
Hoài dứt khoát tuẫn thân, y lại càng muốn rút củi dưới đáy nồi, triệt để ngăn chặn những khả năng khiến Côn Luân lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo.
Điểm này, y tự tin có thể giúp Cố Hoài một tay.
Vừa ra quyết định này, Phong Thiệu liền đi về hướng Hư Vô phong. Sau khi
vào trong Thiên Diễn tháp lại phát hiện không chỉ có Cố Hoài mà ngay cả
đại sư huynh Lâm Tòng Chi của y cũng ở đây.
Tuy Lâm Tòng Chi có tu vi Kim Đan nhưng thọ nguyên đã tới gần. Vốn ban đầu
là hình dáng trung niên nay đã hiện ra dáng vẻ của một ông già, tóc mai
bạc trắng, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, thân hình đã gù xuống không
ít. Tuy rằng trong tông môn có Cố Thọ đan có thể dùng nhưng chung quy
Côn Luân cũng không phải một phái đan đỉnh như Bão Phác. Mà cho dù có là thủy tổ của đan đỉnh như Bão Phác tông cũng không thể cung ứng Cố Thọ
đan một cách vô cùng vô tận.
Bởi vì Cố
Thọ đan có giá trị rất cao nhưng lại chỉ kéo dài tuổi thọ thêm nhiều
nhất là năm năm mà thôi. Năm năm đối với phàm nhân có lẽ là trân quý
nhưng với tu giả mà nói lại khó có thể đột phá được trong khoảng thời
gian này, vậy thì còn có ý nghĩa gì. Có kéo dài cũng chỉ lãng phí mà
thôi.
Có điều trùng hợp chỗ Phong Thiệu
lại có mấy viên Cố Thọ đan cấp Hoàng, lúc này nhớ tới liền lấy đưa cho
đại sư huynh, nói:“Mấy viên đan dược này đệ có được lúc ra ngoài lịch
lãm, có lẽ sư huynh cần dùng đến.”
Sắc
mặt Lâm Tòng Chi kinh hỉ nhận lấy, cũng không quên nói lời cảm tạ:“Ăn
đan dược như vậy cũng chỉ là cách kéo dài hơi tàn mà thôi. Nếu có thể….” Nói tới đây, hắn liền nhìn thoáng qua phía Cố Hoài đang ngồi xếp bằng
trên chủ tọa, ánh mắt mang theo vài phần khẩn cầu và mong chờ.
Cố Hoài lại chẳng hề tỏ vẻ gì, chỉ lãnh đạm nói:“Sư huynh không được nhắc lại.”
Lâm Tòng Chi thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ nản lòng nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ phẫn nộ rời đii.
Phong Thiệu thấy thế thì liếc nhìn Cố Hoài đầy khó hiểu.
Cố Hoài thấy nét mặt ướm hỏi ôn hòa của sư đệ mình, vốn không định nhiều
lời cuối cùng vẫn nói ra: “Hắn muốn Côn Luân có thể thu thập đủ Sơn Hà
Xã Tắc Đồ, tạo phúc cho đệ tử của Côn Luân.”
Phong Thiệu nhướn mày không cho ý kiến, ngược lại nói về những chuyện đã gặp ở Phù Dao sơn và Từ Kí Minh. Tính tình Cố Hoài vốn lạnh nhạt xưa nay, y
không tránh được phải thêm mắm dặm muối cho câu chuyện của mình mới
khiến Cố Hoài thêm coi trọng.
May mà tài ăn nói của Phong Thiệu không tồi, cũng khiến Cố Hoài nghe đến nhíu mày, lúc này liền nổi giận với đám người Thanh Dương và Từ Kí Minh, thủ đoạn giống như tính cách vốn có, chẳng hề uyển chuyển chút nào.
Phong Thiệu vội vàng khuyên nhủ:“Thanh Dương cũng chỉ là một kẻ tầm thường,
thế nhưng chúng ta vẫn chưa biết được phía sau gã còn che giấu điều gì.
Cho dù loại trừ được gã cũng không thể giúp sóng yên biển lặng, lại càng không biết được bọn chúng đang ấp ủ âm mưu gì. Chi bằng cứ âm thầm lưu
ý, một lưới bắt hết. Về phần Từ Kí Minh, một nhóm tán tu sao có lá gan
lớn đến vậy, có lẽ là do minh chủ che giấu. Chưởng môn sư huynh cứ phái
người đến điều tra một chút là được.”
Tuy tính tình Cố Hoài có phần lạnh nhạt, làm việc lại cương trực nhưng vẫn
vô cùng tin tưởng sư đệ nhà mình, vì thế không nói hai lời liền sai phái đệ tử dưới chướng đi làm những việc này. Mặt khác thấy Phong Thiệu nay
đã nói được đạo lý rõ ràng, Cố Hoài không khỏi cảm thấy sư đệ đã trưởng
thành rồi, vì thế cũng trao đổi thêm chính sự với y, đều là những việc
có liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Nay
thái độ của Côn Luân với Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã vô cùng rõ ràng, chính là
không thể để tam tông khác thu thập đủ tàn quyển để tránh phá vỡ trật tự vốn có. Tuy Côn Luân đã có một mảnh tàn quyển nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được tâm tư muốn thu thập của các tông môn khác, quả thực
giống như có Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì sẽ không gì không làm được.
Thái độ của Cố Hoài với chuyện này cũng rất rõ ràng, lập tức phái người đi
trước đoạt lấy tàn quyển, nếu không cũng phải giết gà dọa khỉ, khí thế
mạnh mẽ vang dội, có phần không chừa lại đường sống.
Phong Thiệu suy nghĩ một hồi, nhân tiện nói:“So với việc hao phí tâm cơ để
ngăn cản những kẻ này tìm được tàn quyển, chúng ta càng nên để tâm đến
tam tông còn lại. Trong lúc đệ đi lịch lãm đã cảm nhận thấy tần suất tam tông cùng xuất hiện không khỏi quá liên tục.”
Ngụ ý chính là tam tông này cũng rất có dã tâm, là một mối tai họa ngầm với Côn Luân.
Tuy Cố Hoài tự phụ Côn Luân cường đại nhưng cũng không thích tình trạng này xuất hiện, không khỏi hơi nhíu mày.
Phong Thiệu lên tiếng đúng lúc: “Bởi vì lúc trước liên quan đến tàn quyển,
Côn Luân ta càng công kích lại càng trở thành kẻ thù chung của tam tông, mà phương pháp đuổi tận giết tuyệt kỳ thật cũng chẳng thể diệt trừ được hoàn toàn tư tâm của chúng, không bằng cứ lấy những mảnh còn lại của
tàn quyển treo trước miệng bọn họ, cũng tránh để bọn chúng chó cùng rứt
giậu. Tam tông đều muốn có được tàn quyển sẽ chẳng thế nào liên minh với nhau được nữa.” Cuối cùng cũng không quên thêm một câu: “Chúng ta không chút sứt mẻ, nếu bọn chúng muốn thì tự đi mà tranh đoạt, vậy chẳng phải là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi hay sao.”
Đầu mày của Cố Hoài vẫn chưa giãn ra, lại liếc nhìn Phong Thiệu, có vài
phần không vui nói:“Chỉ vì tam tông mà phải tính kế bậc ấy, có đáng giá
không?”
Phong Thiệu nở nụ cười, nói: “Đương nhiên bọn chúng chẳng đáng giá, nhưng vì Côn Luân thì đáng.”
Lúc này sắc mặt đóng thành hàn băng của Cố Hoài mới dần như tuyết tan, gật đầu.
Thấy Cố Hoài chấp nhận ý kiến mình đưa ra, Phong Thiệu cũng dần thả lỏng, vì thế liền nói đến chuyện muốn hắn nhận Phong Bạch làm đồ đệ.
Nói chuyện trao đổi ở trong Thiên Diễn tháp thoáng cái đã qua nửa ngày, khi Phong Thiệu ngự kiếm bay trở về động phủ cũng vừa lúc nghênh đón Bích
Lạc và thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh bà, chính là Hà Loan đang tươi cười vô cùng vui vẻ.
“Vừa mới dẫn con bé trở về
từ bên ngoài, cứ tưởng phải đợi tới khi đến được động phủ của con mới
gặp mặt, ai ngờ đã đụng luôn ở đây rồi.” Bích Lạc vừa nói xong, Hà Loan
đã nhảy ra khỏi cây sáo ngọc của bà mà nhào về phía Phong Thiệu, khiến y sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng. Nha đầu này tu vi chưa tới Trúc Cơ,
không chỉ chưa biết ngự kiếm mà nếu chẳng nay ngã từ đây xuống thì không chết cũng bị trọng thương.
Tình cách của Hà Loan dường như càng thêm hoạt bát hơn vài phần, lúc này kéo lấy
Phong Thiệu, rầm rầm rì rì đung đưa nói:“A Loan nhớ sư tôn muốn chết.”
Phong Thiệu cũng nâng một bàn tay để đỡ lấy nàng, sau khi đa tạ Bích Lạc sư bá mẫu liền cùng Hà Loan trở về.
“Vẫn còn chưa được một năm, sao lại bỗng nhiên trở về Côn Luân, có phải nhàn rỗi quá không?”
“Không phải đâu, hiện giờ tu vi của con đã là nhập thể Luyện Khí sung mãn, chỉ cần bế quan là sẽ đột phá lên Trúc Cơ. Linh khí ở bên ngoài thế tục vừa hỗn loạn lại thưa thớt, sư phụ liền khuyên con trở về tông môn… Hơn nữa con cũng rất nhớ sư tôn! Con đã học rất nhiều phương pháp nuôi trồng
khác nhau để khi quay về có thể giúp sư tôn chăm sóc đám linh thảo kia…”
Hai người một đường nói nói cười cười mãi đến khi trở về động phủ.
Lúc này Phong Bạch vẫn đang luyện kiếm ở một khoảng đất trống bên ngoài.
Thân pháp của hắn mạnh mẽ, vận kiếm lưu loát sinh động giống như nước
chảy mây trôi. Tuy rằng kiếm chiêu không phải kiếm pháp Côn Luân được
Phong Thiệu dạy nhưng cũng không quá xa lạ, dường như mơ hồ còn hiện lên dáng vẻ giống hai phần trong điện ảnh.
Kiếm Trạm Lô trong tay hắn với kiếm ý tựa như một áng mây màu hoàng kim bao
phủ toàn bộ Phong Bạch bên trong nó, khiến cho hắn trông như một vị sát
thần tỏa ra hào quang kim sắc, phóng thích từng tầng uy áp tràn ngập sát khí, khiến Phong Thiệu dù đứng ở xa xa vẫn có thể cảm nhận được luồng
hơi thở mang đầy tính công kích.
Trong
một thoáng, Phong Thiệu dường như nhìn thấy vô số kiếm quang kim sắc
chói mắt mang theo đuôi nhọn, không ngừng gào thét tỏa ra bốn phía. Kiếm ý lạnh buốt thấu xương đan xen tung hoành khiến cho người ta chẳng thể
né tránh được!
Kiếm thế như vậy ít nhất
cũng phải nhị trọng thiên, kiếm ý nhị trọng thiên mà mới Trúc Cơ kỳ
khiến cho Phong Thiệu thật sự kinh hãi, nhưng dù kinh hãi thì y cũng
không quên phải né tránh. Tuy rằng y có ma giáp hộ thể cùng với thân
pháp cũng vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng hiện giờ bên cạnh y còn có
thêm Hà Loan là một tiểu thái điểu* mới Luyện Khí. Kiếm khí lạnh lẽo bậc này muốn giết chim thì cũng dễ như thái rau vậy! (*Tiểu thái điểu: Chỉ
những người mới vào nghề)
Phong Thiệu
nhanh chóng xoay người, thi triển Ma Ảnh Tiềm Bộ vút một cái đã ôm lấy
Hà Loan đang ngây người vào lòng, chỗ bọn họ vừa đứng lúc nãy giờ đã có
hơn mười vết kiếm sâu hoắm dài đến mấy trượng!
“Không sao chứ?” Phong Thiệu buông Hà Loan ra, sờ đầu nàng.
Hà Loan lắc đầu, mắt thấy cái người tạo ra kiếm ý còn hung ác sát phạt hơn kiếm ý của các sư thúc nhà nàng gấp mấy lần đang bước tới. Tuy trong
lòng rất sợ hãi nhưng vẫn bước về phía trước che chắn cho Phong Thiệu,
nàng khẽ ưỡn bộ ngực nhỏ mà hỏi:“Ngươi là ai! Sao lại dám luyện kiếm ở
nhà ta như thế, lại còn phá hỏng cả sàn nhà ta nữa! Đám bạch thảo yếu ớt của ta đều bị ngươi phá hỏng cả rồi!”
Phong Bạch cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Hà Loan mà ngự kiếm bay thẳng tới
đây. Hà Loan thấy hắn vẫn cầm kiếm trên tay, ánh mắt lại lạnh lẽo sắc
bén ngút trời thì không khỏi gấp đến độ trừng trừng hai mắt, nói:“Nếu
ngươi còn luyện kiếm thì sẽ làm tổn thương đến sư tôn ta đấy!” Nói xong
liền quay đầu dùng ánh mắt ý bảo “Chúng ta chạy mau thôi”.
Phong Thiệu cười to, nhéo nhéo mũi của nàng rồi nói:“Con nghĩ sư tôn mình vô dụng đến vậy à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT