Phong Bạch rất khó
chịu, sự khó chịu này đã bắt đầu từ lần đầu tiên khi Thái Dần dùng giọng điệu thân thiết nhắc đến Đan Thanh. Nữ nhân này thì tính là gì? Sao có
thể xứng với thúc thúc của hắn?
Cho dù
biết không thể vội vàng nhưng hắn vẫn cảm thấy mất kiên nhẫn, nghe thấy
Thái Dần lại nói hai chữ “Đồ tức” khiến hắn thật sự muốn một ngụm cắn
đứt đầu Đan Thanh. Có điều làm vậy không tốt lắm, dù sao hiện giờ hắn
cũng là người, phải dùng cách của con người để giải quyết.
Phong Bạch đi tới trước mặt Đan Thanh, một lần nữa xác nhận cỗ khí tức quen
thuộc kia. Khóe môi hắn khẽ cong lên sau đó nói với Thái Dần:“Tuy nhìn
qua có chút tiều tụy vô thần nhưng không biết liệu có bị Ma tu lén lút
gây thương tích hay không. Ta thường hay nghe nói thủ đoạn của Ma tu vô
cùng tàn nhẫn độc ác, sao sự tổ không giúp nàng kiểm tra một chút?”
Đan Thanh thấy Phong Bạch đi tới bên này thì ánh mắt liền nhìn theo. Nàng
nhận ra người này, người đã giúp nàng giết tên Ma tu muốn ăn thịt nàng.
Sau đó… Sau đó… Sau đó… Nàng vừa muốn nhớ lại thì trong đầu giống như bị nghiền ép, đau nhức vô cùng.
Sau đó nàng được Thanh Dương cứu… Được Thanh Dương cứu. Đúng vậy, chỉ là như vậy mà thôi.
Đan Thanh hốt hoảng, sau khi nghe được lời nói của Phong Bạch thì bỗng cảm
thấy trong lòng ấm áp, bật thốt lên:“Ta không đáng lo ngại, ngươi không
cần lo lắng…”
Phong Bạch nói như vậy
khiến Phong Thiệu càng cảm thấy bất ngờ hơn Đan Thanh, nhưng y không
nghĩ ý của Phong Bạch ở trên mặt chữ. Y liếc nhìn Phong Bạch, suy đoán
dụng tâm của đối phương đặt ở đâu. Chỉ là Phong Bạch chẳng thèm cho y
một ánh mắt nào cả.
Ban đầu Thái Dần vốn
không định tham thức cho Đan Thanh, dù ông đã coi Đan Thanh là chuẩn đồ
tức của mình nhưng vẫn còn cách mấy bước nữa. Thái Dần cũng dùng thức
tảo mấy lần đều không cảm thấy dáng vẻ của nàng ta giống như đang bị
trọng thương.
Nhưng tham thức còn sâu hơn thức tảo nhiều lần, nếu nói thức tảo chỉ nhìn được ba phần vậy thì tham thức không khác gì x quang. Nếu không phải là với người cực kì thân
cận, phần lớn tu giả đều kiêng kị bị người ta tham thức. Bởi vì nếu làm
vậy thì nơi đan điền lưu trữ linh khí, sắc thân thậm chí là pháp thân,
nguyên thần, ngay cả đến Thức hải cũng đều bị người ta nhìn rõ. Tu giới
hiểm ác, thực lực bị người khác nhìn thấu sẽ dễ trở thành tâm bệnh.
Có điều Thái Dần được Phong Bạch nhắc nhở như vậy, nhất là câu “Lét
lút”“Thủ đoạn độc ác” khiến ông phải nhăn mày. Ông vốn là người thẳng
tính, lúc này cũng chẳng quan tâm đến những thứ khác mà trực tiếp nắm
lấy cổ tay của Đan Thanh
Phong Thiệu
không rõ Phong Bạch có dụng ý gì nên đành âm thầm đánh giá, thế nhưng y
không nhìn thấy trên mặt Phong Bạch có biểu lộ gì lại nhìn thấy Thanh
Dương có một tia ý tứ hàm xúc. Lúc này hai tròng mắt của Thanh Dương một bên lấp lánh tỏa sáng, một bên tối tăm thâm trầm… Mang theo sự tà tính, phảng phất như đang mê hoặc người khác. Trong lòng Phong Thiệu bỗng
căng thẳng, rốt cuộc cũng hiểu tại sao lại cảm thấy Thanh Dương có chút
quen thuộc .
Thanh Dương cũng không biết
hai tròng mắt của mình khác nhau, gã chỉ đang ngâm chú Khôi Lỗi* trong
tâm chú Tế Luyện. Gã không sợ thần thức của Thái Dần quét được ma đan
trong cơ thể Đan Thanh. Sư phụ của gã đã là Đại Thừa kỳ, công pháp mà sư phụ truyền cho gã chẳng lẽ lại để một lão nhân Phản Hư kỳ nhìn ra môn
đạo hay sao? (Khôi Lỗi: Con rối)
Huống
chi, ma đan còn sở hữu huyết hồn tinh khí cường hãn vô cùng, thứ này hòa với tinh khí ngũ hành và tinh khí trong nguyên thần của Đan Thanh không chút dấu vết. Có ma đan, gã không chỉ cảm nhận được hành động và tâm tư của nàng ta ở khoảng cách xa, khi cần còn có thể thông qua một tia thần niệm để khống chế cơ thể này.
Huống chi gần trong gang tấc.
Gã cười lạnh trong lòng một tiếng, không dấu vết tăng thêm lực đạo.
Thái Dần tham thức cũng chỉ là chuyện trong vài phút, nhưng cũng trong mấy
phút này khiến sắc mặt ông thay đổi liên tục, hết liếc mắt nhìn Đan
Thanh lại dừng ánh mắt trên người Phong Thiệu trên.
Rốt cuộc không nhịn được phải truyền âm cho ngoan đồ nhà mình: Con đã động vào nàng?
Phong Thiệu sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại ý của sư tôn mình,
tinh thần lập tức rung lên, phủ nhận: Chưa từng, con với sư muội mới
biết nhau có mấy ngày thôi.
Thái Dần cũng tin tưởng ái đồ của mình, vì thế sắc mặt lập tức đen đi vài phần, thu
tay về. Ông chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Không có gì đáng ngại.”
Thanh Dương nhẹ nhàng thở ra, Đan Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nàng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Không có gì đáng ngại? Sắc mặt của Phong Bạch cũng đen theo. Chẳng lẽ một đồ tức nhập ma mà Thái Dần cũng vẫn chấp nhận được?
Sắc mặt của Phong Thiệu lại vui vẻ mười phần, tâm tình thư sướng khiến lá
gan cũng phình lên. Thái Dần vừa nói đi, y liền nắm lấy cánh tay của
Phong Bạch, về phần Đan Thanh y còn chẳng thèm nhìn tới. Ngay cả diễn
trò cũng thấy thừa thãi.
Phong Bạch không bị nhiệt tình của đối phương làm lay động mà ngược lại sắc mặt còn đen
hơn vài phần. Nữ nhân kia không có gì đáng ngại khiến thúc thúc vui vẻ
như vậy?
Đúng là thiếu dạy dỗ.
Đối với việc ái đồ nhà mình thân mật với đồ tôn, Thái Dần cũng không để ý
lắm bởi cả người ông đều thấy không thoải mái. Chỉ một lát họ đã về đến
Côn Luân, Thái Dần liền đem một phong thư đưa cho Đan Thanh, nói:“Thư
này hãy chuyển cho tông chủ.” Sau đó liền muốn tiễn khách.
Đan Thanh bị thái độ bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt của Thái Dần làm cho khó
hiểu nhưng cũng không đến mức không biết làm sao. Nàng có thể trở thành
thiếu tông chủ của Phiêu Miểu thì ắt không chỉ có mỹ mạo và tư chất.
Nghĩ một hồi cũng hiểu được có lẽ đối phương không vừa ý mình ở điểm nào đó. Tuy trong lòng thấy hơi khó chịu nhưng nghĩ đến việc có thể tránh
được Phong Thiệu trở thành đạo lữ của mình thì chút khó chịu ấy liền
tiêu tan.
Nhưng nàng vẫn muốn ở lại Côn
Luân, ít nhất là vài ngày “Chân quân, xin thứ cho vãn bối đường đột,
cũng không phải vãn bối cố ý quấy rầy mà là vãn bối bị Ma tu gây thương
tích, thân mình còn cần tĩnh dưỡng. Chỉ sợ nếu tùy tiện đi đường xa sẽ
tổn thương đạo cơ, cho nên vãn bối muốn ở lại thêm mấy ngày, đợi thương
thế tốt hơn sẽ lập tức trở về.”
Thái Dần
định từ chối theo bản năng. Người này thật không biết điều, đã sớm không còn thân thể trong trắng thì sao có thể xứng với ai đồ nhà ông? Thế mà
Bích Thục kia còn phóng đại cái gì mà thiên hạ đệ nhất, ngay cả dáng vẻ
băng thanh ngọc khiết của nàng ta… Ông ghét nhất là loại người trong
ngoài không giống nhau! Không phát tác luôn ở đây đã là giữ mặt mũi lớn
cho Đan Thanh rồi!
Có điều khi nghe Đan Thanh nói như vậy lại khiến Thái Dần nghĩ đến trường hợp có thể nàng ta bị Ma tu xâm phạm?
Có điều nếu là do Ma Tu gây nên thì sao có thể chỉ xâm phạm mà không làm
gì khác, sợ rằng đã bị nuốt vào bụng lâu rồi. Ông lắc đầu, nhưng nghĩ
đến chuyện đối phương dù sao cũng là thủ đồ của Phiêu Miểu tông. Mấy năm gần đây vì chuyện của Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà tứ đại tông môn đã xảy ra
không ít hiềm khích, ông thì vừa mới nhượng lại vị trí tông chủ, cũng
không đến mức không phân biệt được nặng nhẹ.
Cuối cùng vẫn đồng ý Đan Thanh.
Trong lòng Đan thanh vui vẻ, vội vàng nói tạ ơn. Thái Dần lại lộ vẻ không
kiên nhẫn, vẫy tay để nàng lui sau đó quay đầu sai đạo đồng đi gọi ái đồ đến. Ông đối với Đan Thanh vừa không kiên nhẫn vừa không thích bao
nhiêu thì lại càng thương tiếc ái đồ bấy nhiêu. Thật là nghiệp chướng
mà, vốn muốn tìm một mối nhân duyên tốt cho Thiệu nhi, thế mà lại xảy ra chuyện như thế này, đành phải an ủi y vậy.
Phong Thiệu lại chẳng hề có dáng vẻ cần người ta an ủi. Y vô cùng vui sướng đưa Phong Bạch trở về động phủ.
Đi vào bên trong, Phong Thiệu cười với hắn, bảo:“Tiểu súc sinh nhà ngươi
thật lợi hại. Vậy mà ta còn không biết ngươi có thể dùng mắt thường để
kiểm tra trinh tiết đấy? Chẳng lẽ là do mắt hộ lợi hại khác thường?”
“Kiểm tra trinh tiết?” Phong Bạch từ từ nghĩ lại những chuyện lúc trước, sau
một hồi thì bắt đầu tươi cười, nhướn mày nói:”Nữ nhân kia đã không còn
trong trắng?”
“Chẳng thế thì sao, đến ta
cũng không ngờ tới. Này thì tốt rồi, nhất định sư tôn sẽ không chấp nhận đâu.” Phong Thiệu tay nâng chén trà, mỉm cười nhấp một ngụm. Điều này đã giúp y bớt được không ít phiền phức, quân địch tự hủy Trường Thành, y bên này chẳng cần tốn một binh một tốt cũng đã tự giành được thắng lợi. Thật sự là quá may mắn!
Phong Thiệu
buông chén trà, ngồi tựa về phía sau, dáng vẻ thoải mái mà bắt chéo
chân, nói:“Ta đưa ngươi đi tham quan một vòng nhà của ta nhé? Chỗ ngươi ở kia thì gọi là thứ gì? Nơi này mới là nơi cho người ở…” Câu tiếp theo
của y đã bị miệng của Phong Bạch chặn lại.
“Ta giúp thúc thúc giải quyết một chuyện phiền toái lớn như vậy, thúc thúc
nên báo đáp lại như thế nào?” Phong Bạch ôm lấy eo của đối phương, vùi
đầu vào hõm vai của y nhẹ nhàng liếm láp, trên trọc đến mức tim Phong
Thiệu run lên.
“Định làm gì? Ban ngày
cũng muốn phát tình à?” Phong Thiệu cười mắng một câu, lại nghiêng mặt
hôn lên trán hắn một cái: “Đừng nghịch ngợm, ta còn chưa nói chính sự
với ngươi.”
“Người nói đi.” Phong Bạch
rên len một tiếng, trong lòng lại chẳng thèm quan tâm đến chính sự gì
hết, người trong tay hắn chính là chính sự. Phong Bạch không ngừng liếm
hôn lên cổ đối phương.
Phong Thiệu trốn
tránh vài lần nhưng không lay chuyển được hắn nên đành mặc kệ, đứt quãng nói:“Tên Thanh Dương… Thanh Dương kia chỉ sợ cũng không phải là tu giả
đứng đắn gì. Ngươi có để ý ma khí còn xót lại tại tâm trận và khí tức
trên người Thanh Dương có vài phần giống nhau?” Đến giờ y không thể
không thừa nhận thân thể Bạch Hổ quả nhiên khác biệt. Vốn cứ tưởng rằng
hắn chỉ mẫn cảm với các loại mà khí quỷ mị, không ngờ ngay cả thân thể
nguyên âm còn toàn vẹn hay không cũng mẫn cảm đến vậy, quả thật không
thể khinh thường.
Nghe thấy những lời này ngược lại khiến Phong Bạch phải dừng động tác, một tay kéo Phong Thiệu
vào lòng xoa nắn, một bên nói:“Ta ngửi được mùi ma khí trên thân thể của nữ nhân kia.”
“Ma khí?” Phong Thiệu ngẩng đầu, kinh ngạc nói:“Sao ta không cảm nhận thấy?”
Đâu chỉ mình người, ngay cả sư tôn của người cũng không nhận ra điều gì bất thường, tham thức cũng không tham thức được gì.
Phong Bạch nghĩ thầm trong lòng nhưng lại không nói ra miệng, nếu nói ra
Phong Thiệu sẽ biết được hắn là mèo mù vớ được chuột chết, cũng không
muốn lấy thân báo đáp nữa.
“Ừ, mùi hương
đó rất âm tà, cực giống với khí tức âm huyết bên trong ma trận.” Phong
Bạch nói xong liền thấy sắc mặt của Phong Thiệu trầm xuống. Lúc này y
cũng nhớ lại sư phụ mình đã tham thức cơ thể nàng nhưng không hề phát
hiện ra chuyện có ma khí tồn tại. Nếu sư tôn đã y về chuyện trinh tiết
của Đan Thanh thì không thể không hỏi đến chuyện này. Nếu ông đã không
hỏi, vậy có nghĩa là chính sư tôn cũng không phát hiện ra.
Ngay cả đại năng Phản Hư kỳ cũng không phát hiện được… Chân mày của Phong
Thiệu bất giác nhíu chặt, nói nhỏ:“Nàng ta là thiếu tông chủ Phiêu Miểu
tiền đồ vô lượng, sao có thể nhiễm phải ma khí bậc này, cũng chỉ mới ở
đáy cốc có mấy ngày lại còn được người ta cứu đi. Được Thanh Dương cứu,
Thanh Dương… ”
Phong Bạch cũng nghĩ đến
người gọi là Thanh Dương kia, hắn nhớ rõ ánh mắt kẻ đó lúc nhìn Phong
Thiệu có hơi khác thường, cánh tay đang ôm lấy eo Phong Thiệu không tự
chủ mà siết chặt lại, giọng điệu vẫn thản nhiên:“Thanh Dương này có vấn
đề, có lẽ là Ma Tu, không bằng để ta ăn hắn luôn cho rồi?”
Thanh Dương có vấn đề, điểm này Phong Thiệu cũng ngầm đồng ý.
Nhất thời y vẫn chưa nghĩ ra mục đích và rắp tâm của đối phương nhưng Thanh
Dương này chắc chắn không phải tu giả chính phái, dù không phải là Ma tu thì cũng luyện Ma công. Tuy chưa nghĩ thông suốt nhưng y cũng không quá rối rắm, nghĩ đến Thanh Dương mới chỉ là tán tu Kim đan, tuy không
thoát khỏi liên quan đến ma khí trên người Đan Thanh nhưng hiện giờ y
với Đan Thanh đã chẳng còn chút quan hệ nào.
Tất nhiên trước kia cũng không có, hiện tại lại càng mặc kệ chuyện của nàng.
Chuyện không liên quan đến mình liền ném ra khỏi đầu, Phong Thiệu xoay người
vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bạch:“Ma tu khắp thiên hạ, ngươi đều muốn ăn
tươi phải không?”
Phong Bạch cúi đầu, khẽ cọ lên hõm vai trơn nhẵn của đối phương, bỗng nhiên quay đầu cắn lên
cánh tay Phong Thiệu, khớp hàm khẽ day khi nhẹ khi mạnh, qua một lúc mới buông ra, tươi cười trắng trợn:“Đều ăn luôn. Nếu người để ta ăn, vậy sẽ không thể nào chạy thoát được.”
“Tên
điên.” Phong Thiệu biết hắn đang nổi lên tính cố chấp chiếm đoạt giống
như một con thú nhỏ, hận không thể đánh dấu mọi ngóc ngách trên lãnh thổ địa bàn của mình, nếu kẻ nào dám cả gan xâm phạm đều phải cắn chết
không tha.
Cái tính cách này không tốt
chút nào, nhưng ai bảo tiểu súc sinh này là do một tay y nuôi lớn. Phong Thiệu cởi áo, choàng cánh tay ôm lấy hắn, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng đối
phương, trong miệng thấp giọng dỗ nói: “Ăn đi, tiểu súc sinh nhà ngươi,
ai bảo ta muốn bỏ chạy. Mất nhiều tâm cơ công sức nuôi dưỡng ngươi như
vậy, ngươi muốn chạy ta còn không đồng ý đâu.”
Đôi môi của Phong Bạch dán chặt vào cánh tay của đối phương, trong đôi mắt
mảnh dài mày vàng kim của hắn hiện lên sắc thái không thể nắm giữ, chỉ
là khóe môi cong lên mơ hồ lộ ra chút dịu dàng. Hắn gắt gao ôm lấy Phong Thiệu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể một ngoạm cắn đứt xương cốt của đối phương.
Xuất phát từ việc của
Đan Thanh được giải quyết viên mãn, Phong Thiệu cũng có tâm ý muốn khen
ngợi đối phương, thưởng phạt phân minh mới không nuôi thành hùng hài từ . Cho nên giờ phút này y cũng vô cùng phối hợp, tùy ý để tay Phong Bạch
không thành thật xoa nắn khắp nơi, mặc hắn không ngừng hôn xuống.
Có điều chỉ mình y phối hợp thì chưa đủ, phải cả sư tôn y phối hợp mới được.
Ngay lúc Phong Bạch vận sức chờ phát động thì âm thanh không hợp thời cũng
truyền đến từ bên ngoài:“Sư thúc, sư thúc tổ gọi ngài tới Hồng Mông
phong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT