Linh khí tồn trữ của
sơ kì Kim Đan không hề ít, Phong Thiệu phải hấp thu hết khoảng hơn năm
mươi viên linh thạch trung phẩm, sau đó này kia với Tiểu Bạch khoảng hơn mười lần, còn ăn thêm mấy viên dưỡng nguyên đan mới miễn cưỡng hồi phục tám phần linh khí vốn có của y, đồng thời tinh lọc linh khí thuần túy
đạt đến gần như linh khí hấp thu từ trời đất mới thôi.
Cứ như vậy trải qua năm sáu ngày, tuy rằng linh khí trong đan điền chưa
được viên mãn, nhưng Phong Thiệu cũng không dám chậm trễ nữa. Hiện giờ
Mã đạo nhân và Đinh đạo nhân đều đã chết bên trong nặc cảnh, bọn chúng
còn mang trọng trách giết người diệt khẩu, nếu trong vòng mấy ngày không quay về tông môn báo cáo, chắc chắn sẽ khiến Phích Lịch môn hoài nghi,
mặt khác chỉ sợ Trường Sinh đăng của bọn chúng ở trong tông môn đều đã
tắt mất rồi.
Bão Phác tông tất sẽ đoán
được Phong Thiệu đã may mắn đào thoát, bọn chúng tuyệt đối không muốn
tên đệ tử Côn Luân này còn sống mà nói ra chân tướng.
Phong Thiệu nghiên cứu nặc cảnh Liên Hoa đăng mấy ngày, phát hiện nơi mà nặc
cảnh truyền tống ra không nhất định là chỗ ban đầu mà y rơi vào, nhưng
cũng không thể cách nơi đó quá xa. Chỉ cần không rơi vào địa phương kia
là được, chỗ đó ở bên trong trận pháp của Lữ thị, khẳng định hiện giờ đã bị đệ tử của Bão Phác tông và Phích Lịch môn trông coi.
Một tay y bấm quyết niệm chú, một tay cầm đèn, sau khi niệm chú, bấc đèn của Liên Hoa đăng liền sáng lên.
Sương trắng mịt mù nhanh chóng bao phủ toàn bộ nặc cảnh, càng ngày càng đậm,
dần dần đến ngay cả Tiểu Bạch đứng bên cạnh mà Phong Thiệu dùng thần
thức cũng không thể nhìn thấy được, hai người đã nhanh chóng thoát ra
ngoài.
Phong Thiệu lập tức cất Liên Hoa
đăng vào trong túi gấm, dùng thần thức kiểm tra một vòng liền biết mình
không truyền tống nhầm chỗ, đây chính là động phủ sau núi được Tu Di lão tổ kết trận tạo thành.
Ban đầu Phong
Thiệu còn lo lắng bị người khác bắt gặp, dù sao kết giới nơi này thường
xuyên có người ngoài lén lút trốn vào, còn có người của Lữ thị canh gác
đi tuần. Nhưng lúc này, dưới chân núi xanh ngát một mảnh lại yên tĩnh
đến không một tiếng động, cũng không một bóng người, y liền biết được sợ là trong phạm vi hai dặm xung quanh đây đều không có người. Đi xa hơn
thì Phong Thiệu không dám dùng thần thức kiểm tra.
Không chỉ sợ thần thức kinh động đến người của Bão Phác tông và Phích Lịch
môn, y càng sợ thần thức sẽ quét đến tình cảnh bi thảm của tộc nhân Lữ
thị. Phong Thiệu rất rõ, một khi Bão Phác tông đã mạnh tay như vậy, đến
đệ tử thân truyền của Côn Luân còn dám giết người bịt miệng, đối với Lữ
thị lại càng không có lòng khoan dung.
Phong Thiệu thật lòng thương tiếc cho Lữ Xuân Thu, y không ngờ mình ra tay
làm việc tốt, ngược lại còn khiến cho bộ tộc Lữ thị bị diệt tộc trước
trăm năm.
Tuy rằng lần này không phải Thanh Thành tôn giả trong phim đến diệt tộc, nhưng vẫn có liên quan rất lớn đến y.
Nếu như y không xuất hiện trước mặt Lữ Xuân Thu, Lữ Xuân Thu vẫn sẽ làm
theo dự định ban đầu mà chuyển nhà. Tuy rằng khiến cho phong quang gia
tộc đi xuống, tộc nhân bị người khác chèn ép, dẫn đến sau này người của
Lữ thị dễ dàng bị Thanh Thành tôn giả luyện làm con rối, nhưng ít nhất
không đến mức lập tức chọc giận Bão Phác tông, khiến toàn tộc tuyệt
diệt.
Nội dung kịch bản dễ bị thay đổi như vậy?
Phong Thiệu không nhịn được mà thở dài, ngược lại cũng không hoàn toàn tự
trách bản thân, bởi vì y đã dùng hết khả năng của mình, đến mức suýt
chút nữa ném bay cả tính mạng của mình và Tiểu Bạch. Nếu Lữ Xuân Thu
không dựa vào y và lực lượng của Côn Luân để bảo toàn vinh quang gia
tộc…… cũng sẽ không đi đến kết cục như hôm nay.
Làm người quả nhiên không thể quá tham lam, trong lòng y cũng cảnh giác hơn.
Đồng thời Phong Thiệu còn có chút băn khoăn, nếu về sau Lữ Minh Tịnh phát
hiện y và mối thù diệt tộc của nhà hắn có liên quan đến nhau…… Vậy thì
phải làm thế nào cho phải.
Khi Phong
Thiệu mang theo Tiểu Bạch trốn ra khỏi động phủ của Tu Di trong kết giới phúc địa Lữ thị, một đường đều không dễ dàng gì. May mắn y đã chuẩn bị
từ sớm, trên người cũng mang theo pháp khí cao cấp giúp che giấu tu vi,
nhìn qua chỉ tưởng là sơ ki Trúc Cơ. Chung quy ở đất Đại Hoang châu xa
xôi, một tu giả Kim Đan rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Về phần Tiểu Bạch, Phong Thiệu để nó duy trì hình người, linh thú Bạch Hổ
ngũ giai, tu giả ở Đại Hoang châu đều biết là đến từ nơi nào. Mà Tiểu
Bạch hình người khi bị dò xét tu vi cũng khác so với Bạch Hổ, chỉ mới
vừa nhập thể Luyện Khí mà thôi, căn bản chẳng có gì cần che giấu.
Lúc này Phong Thiệu đang ngồi trong một quán trà nhỏ giành cho tu giả, cách cửa thành không đến một dặm, bốn phía trận pháp có những người nào canh giữ, y đều nhìn thấu đáo. Những kẻ đó mặc cùng một loại đạo bào, tuy
vật liệu may mặc không được tinh xảo như y phục trên người Trương Dưỡng
Thanh, nhưng Phong Thiệu vẫn nhận ra hình đỉnh thuốc trên áo của bọn
chúng, liền biết tất cả đều là người của Bão Phác tông.
Với địa vị của Bão Phác tông, sao có thể để đệ tử tới canh cửa thành, Phong Thiệu không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Thúc thúc, hôm nay chúng ta không ra khỏi thành sao?” Tiểu Bạch tay chân
vụng về cầm lấy chiếc đũa, gắp cho Phong Thiệu thêm một miếng gà nướng.
Một đứa trẻ đã mười một mười hai tuổi mà còn chưa cầm được đũa, rất dễ
khiến cho người ta chú ý.
Nhưng Phong Bạch có thể cầm được đôi đũa kia kỳ thật vẫn là thành quả giáo dục của Phong Thiệu.
Phong Thiệu lắc đầu, nếu thật sự đi ra đó chắc chắn y sẽ bị bắt, tu vi của y còn chưa cao đến độ có thể thay hình đổi dạng.
Mà Bão Phác tông là phái đệ nhất đan đỉnh của Cửu Châu, đan dược độc khí
gì đó đều làm ra được, điểm này Phong Thiệu khi còn ở Côn Luân đã từng
được diện kiến. Trương Dưỡng Thanh đã từng nhìn thấy y, một vài vật có
thể phân biệt tôn giả gì đó của Bão Phác tông y cũng không ngạc nhiên.
Hơn nữa chuyện xảy ra đến mức này, mắt thấy Bão Phác tông đuổi tận giết
tuyệt quyết không bỏ qua, Phong Thiệu cũng hiểu được đối phương là kẻ
như thế nào. Nếu như y nhớ không nhầm, bên trong bộ phim có một tình
tiết Lữ Minh Tịnh rơi vào bí cảnh Lữ tổ trong phúc địa của Lữ thị, lấy
được một mảnh tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Bản thân tàn quyển chia thành chín mảnh, phân bố hỗn loạn khắp nơi, mà sau
này Thanh Thành tôn giả cũng đều cướp đoạt từ trong tay tứ đại tông môn
và Lữ Minh Tịnh. Khi Phong Thiệu đóng phim, kịch bản ở phân đoạn này
tương đối ít. Nếu như không phải vì lí do đó, y thật sự không nhớ ra bên trong phúc địa của Lữ thị còn có bí cảnh của Lữ tổ.
Nếu là vì đạt được tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vậy tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Đối với tu giả mà nói, cái thứ gọi là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, được phong tặng
Thượng Cổ thánh bảo này càng khiến cho người ta xua như xua vịt.
Phong Thiệu thất thần, Tiểu Bạch nhận ra được, nó không thích nhìn thấy Phong Thiệu khó xử. Vì thế nó không nhịn được mà đề nghị:“ Nếu thúc thúc
phiền não mấy cái tên thủ thành kia, chi bằng giao cho ta là được…….”
Lời sát ý còn chưa nói xong, nó lại cảm thấy ngực như bị chèn ép, giọng
nói kì quái khiến cho người ta phiền chán kia vẫn cứ như niệm kinh không dứt!
Cái gì thần minh từ bi, cái gì thượng thiện cái gì chớ sinh ác niệm…… Đều là rắm đánh không kêu!
Giọng nói này sao cứ thích đối nghịch lại với nó !
“Sao vậy?” Phong Thiệu hồi phục tinh thần liền kiểm tra sắc thân của Tiểu
Bạch, không thấy có vấn đề gì đáng ngại mới xoa xoa trán nó, nói:“Mấy
ngày nay cháu cảm thấy không ổn chỗ nào? Là do biến thành người?” Lại
nói tiếp, dựa theo thời gian Tiểu Bạch tu hành, vốn cũng chưa tới thời
điểm có thể biến thành người.
Chẳng lẽ bởi vì miễn cưỡng đột phá mà sinh ra di chứng?
Tiểu Bạch hưởng thụ ngón tay Phong Thiệu vuốt ve, nghe thấy lời này liền mặt không đổi sắc nói:“Cháu cũng không biết, có lẽ là như vậy.” Trong lòng
lại muốn cưỡng chế ý niệm kia, song ý niệm này càng ngày càng tỏa ra uy
áp, thật sự đáng giận, giống như muốn khống chế ngược lại nó vậy.
“Haiz, ta cũng không muốn nhìn cháu bị khó chịu, nhưng hiện giờ không thể để
cháu duy trì hình thú được.” Phong Thiệu thương tiếc sờ sờ đầu của nó,
trong lòng càng thầm hận Bão Phác tông, nhưng lúc này chỉ có một thân
một mình, thật sự không nổi được sóng gió gì ở trên địa bàn của đối
phương, chỉ có thể hạ thấp tự bảo toàn.
May mà quân tử báo thù, mười năm không muộn.
“Cháu nhịn được.” Tiểu Bạch nhẹ giọng nói. Nó thích cảm giác được an ủi như
thế này, dưới sự an ủi của y, nó cũng cảm thấy bản thân đã bình tĩnh trở lại. Không có sát niệm, âm thanh đáng ghét kia cũng dần dần biến mất.
Phong Thiệu nhìn đứa nhỏ Tiểu Bạch nhà mình hiểu chuyện như vậy, vừa thấy vui mừng nhưng cũng cảm giác không đành lòng.
Thật không biết người của Côn Luân lúc nào mới tới.
Y đã dùng phi hạc truyền thư cho Côn Luân, ít nhất cũng phải mất hơn hai
tháng mới tới nơi, sau khi nhận được thư có lẽ Cố Hoài sẽ không đích
thân tới đây, dù sao cũng không phải chuyện đại sự gì. Nhưng Phong Thiệu biết sau khi ấn của Côn Luân bị động vào, Côn Luân ắt sẽ phái người đến kiểm tra.
Chung quy chuyện này cũng liên quan đến uy nghiêm mấy vạn năm của Côn Luân.
Nhưng cho dù người đến có là lão tổ Phản Hư kỳ trong tông môn thì di chuyển
tới Đại Hoang châu này chỉ sợ cũng phải mất hơn một tháng. Mà lúc này
mới qua mấy ngày, ngược lại Phong Thiệu không muốn ở đây chờ người tới
cứu, so với việc trả thù Bão Phác tông, y còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Một chưởng thiếu chút nữa
khiến y bỏ mạng trong nặc cảnh Liên Hoa đăng kia khiến cho Phong Thiệu
biết, bụi Hỗn Nguyên kinh cức chính là một quả bom hẹn giờ. Lúc y khỏe
mạnh còn đỡ, một khi suy yếu liền bị bụi gai kia đùa chết. Vẫn nên mau
chóng rời khỏi Đại Hoang châu, đi Tàng Phong sơn tìm Thất Tinh Linh Nhĩ.
Lúc này tiểu nhị đã đi đến chỗ của khách để thêm trà, Phong Thiệu liền lấy
ra mười viên linh thạch hạ phẩm cho gã, nói:“Đi tới khu chợ bên cạnh mua cho ta một tấm bản đồ của Cửu Châu, sau đó mua thêm hai bộ đạo bào hạ
phẩm, chỗ còn lại cho ngươi cầm.”
Tuy Đại Hoang châu xa xôi, nhưng chung qui cũng giống như các địa phương khác
của Cửu Châu, từng thành trấn đều có địa bàn của tu giả, quán trà mà
Phong Thiệu đang ngồi ở trong địa bàn của một nhà, mà khu chợ tu giả bên cạnh đương nhiên cũng ở cùng địa bàn đó.
Trong thế tục mười viên linh thạch hạ phẩm đã là rất nhiều, bình thường tiểu
nhị được khách nhân thưởng nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên toái (mảnh
vụn) linh thạch mà thôi. Tuy gã là phàm nhân, nhưng linh thạch lại đáng
giá hơn vàng bạc châu báu rất nhiều, mà những món đồ Phong Thiệu muốn
mua cũng không quí, vì thế tiểu nhị liền cười như nở hoa, lấy lòng
nói:“Tiểu nhân đi ngay đây, lập tức mua giúp hai vị công tử.”
“Bản đồ Cửu Châu là thứ gì?” Hiểu biết của Tiểu Bạch rất ít, hơn nửa tháng nay nó đều duy trì tình trạng không hiểu liền hỏi.
Phong Thiệu cũng rất cổ vũ nó không hiểu thì hỏi liền giải thích chi
tiết:“Chính là bản đồ các thành trấn ở Cửu Châu , thứ nay ở trong thế
tục thì khó tìm nhưng trong chợ của tu giả lại rất dễ mua, hầu như tán
tu đều sẽ chuẩn bị một chiếc.” Nói xong y ngừng lại một chút, mới nói
tiếp:“Xem bản đồ, chắc chắn trong thành không chỉ có một đường ra.”
Trên thực tế đích xác là như vậy, tu giả có con đường của tu giả, phàm nhân
có con đường của phàm nhân. Phần lớn tu giả bởi vì không muốn kết duyên
với người phàm do thọ mệnh khác nhau nên cũng không muốn giao tiếp với
họ, càng không am hiểu về phàm nhân. Nhưng đời trước Phong Thiệu có hơn
ba mươi năm làm người, đời này lại du lịch bên ngoài mười năm, ngược lại rất am hiểu những luồn cúi xung quanh.
Phong Thiệu mang theo Phong Bạch hỏi thăm tiêu cục ở trong thành, tốn chút
ngân lượng đem hai người bọn họ trở thành người áp tiêu, bất tri bất
giác đã chuồn ra khỏi thành ngay dưới mi mắt của đám người Bão Phác
tông.
Đại Hoang châu ở phía Đông Nam của
Cửu Châu, Tây Hòa châu ở chính tây, con đường từ Đại Hoang châu đến Tây
Hòa châu phải xuyên qua Thương Trạch châu, Dương Hạ châu.
Phong Thiệu quả thật may mắn, hai châu này là phạm vi thế lực của Bồ Đề tự,
giữa chúng tu giả đông đúc như vậy, Phật Tu lại không gây chuyện, mà
thân là thuỷ tổ của Phật Tu, đệ nhất tông môn Phật Tu của Cửu Châu chính là Bồ Đề tự lại càng không gây chuyện, thanh danh trong các tông môn
thế tục luôn rất tốt.
Sau khi nghiên cứu
bản đồ, Phong Thiệu thay bộ đạo bào hạ phẩm phổ thông mà tiểu nhị mua,
lại giúp Phong Bạch đổi y phục. Cái tên Phong Bạch này là do Phong Thiệu đặt, nếu đã là quan hệ thúc chất, tên Tiểu Bạch này dường như cũng hơi
tùy ý.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai
người liền chạy thẳng theo hướng tây, phương tiện giao thông là ngự
kiếm. Thời điểm Phong Bạch còn là một con hổ, Phong Thiệu chỉ có thể
dùng pháp khí phi hành, nhưng hiện giờ nó đã là người, lại chỉ cao đến
ngực Phong Thiệu, vì thế ôm nó ngự kiếm cũng không quá khó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT