Ban đầu Phong Thiệu còn định xông thẳng ra khỏi Liên Hoa đăng, nhưng lại
nghĩ không biết sau khi ra khỏi đây có trở về được đúng vị trí ban đầu – chính là trận pháp truyền tống trong phúc địa Lữ thị hay không. Nếu
thật sự trở lại nơi đó, hiện giờ linh lực của y vẫn chưa hồi phục, chỉ e là sẽ không thể đối phó được.
Y chẳng hề ngây thơ mà cho rằng mọi chuyện đều là do Phích Lịch môn gây nên, những âm mưu thâm độc trong này tất nhiên là có bàn tay của Bão Phác tông
đứng sau màn, cũng do y suy nghĩ chưa thấu đáo.
Phong Thiệu không ngốc, Bão Phác tông dám làm như thế thì khẳng định đã ôm
suy nghĩ diệt cỏ tận gốc, về phía Lữ thị thì hẳn cũng lành ít dữ nhiều,
chỉ sợ phúc địa của Lữ thị hiện giờ đã biến thành một chiến trường Tu
la. Y không cứu nổi người khác, cũng không muốn đi chịu chết, nên Phong
Thiệu không dám tùy tiện truyền tống ra bên ngoài liên hoa đăng.
Tất cả đành chờ y khôi phục lại linh khí trong đan điền rồi tính sau, có
linh lực mới có thể tự bảo vệ được bản thân. Vậy nên Phong Thiệu để Tiểu Bạch đóng kín liên hoa đăng, đem tất cả sương mù tán đi hết.
Tuy rằng Tiểu Bạch không biết chữ, không hiểu được nội dung của ngọc giản
bên trong thần thức, nhưng điều đó không gây cản trở việc Phong Thiệu
giải thích cho Tiểu Bạch nghe, còn cầm tay dạy nó cách đem linh khí hóa
thành linh lực, sau đó dùng linh lực điều khiển nặc cảnh trong liên hoa
đăng.
Quả nhiên linh trí của Tiểu Bạch
cực cao, Phong Thiệu chỉ cần nói qua một lần, nó đã có thể thuận lợi đem linh lực bạch sắc tinh thuần của mình tiến vào trong liên hoa đăng,
trúc trắc dùng chỉ pháp* vận pháp quyết. Bấc đèn của liên hoa đăng nhanh chóng bị dập tắt, sương trắng bốn phía cũng dần dần tiêu tán. ( chỉ
pháp với pháp quyết: trong phim tiên hiệp TQ hay có quả khoa tay mua
chân, mồm niệm niệm sau đó bắn piu một cái nổ tung cả một tảng đá to
đùng. Chính là cái đó )
“Tốt lắm.” Phong
Thiệu không quên cổ vũ nó, Tiểu Bạch liền cười tủm tỉm đi lại chỗ y. Lúc nó làm Bạch Hổ thì rất thích cuốn quanh người Phong Thiệu, hiện giờ hóa thành hình người nhỏ bé lại thích nằm trong lòng y, toàn bộ động tác
cũng không khác lúc duy trì hình thú là bao nhiêu.
Phong Thiệu biết con mèo này có bản năng làm nũng của động vật, Bạch Hổ cùng
lắm cũng chỉ là một con mèo lớn, có biến thành người thì cũng giống y
như một con mèo mà thôi. Y thuận tay nhéo nhéo lỗ tai của Tiểu Bạch,
cười nói: “Ta muốn đả tọa, đệ đứng lên đã, đệ lớn hơn A Loan mà sao còn
yếu ớt hơn cả nó vậy.”
Phong Thiệu đang lấy linh thạch từ trong túi gấm chuẩn bị hấp thu, tuy rằng
linh thạch này là tiền thông hành trong tu giới, nhưng còn có thể dùng
để hấp thu linh khí. Rơi vào đường cùng như ngày hôm nay, chút linh
thạch tồn trữ linh khí này cũng chỉ có giá trị như vậy mà thôi.
Y vừa hút linh khí vừa trả lời:“A loan là đồ đệ của ta, nếu tính ra, chắc năm nay đã được 6 tuổi rồi.” Nói xong y liền thở dài:“Vài năm không
gặp, ngược lại cũng hơi nhớ tiểu cô nương ấy rồi.”
Tiểu Bạch kéo lấy tay Phong Thiệu, mở to mắt, hùng hổ nói:“Đệ làm đồ đệ của huynh, không cần nàng ta có được hay không?”
Phong Thiệu bật cười:“Sao ta có thể không cần nàng……” Lời còn chưa dứt liền
cảm thấy tay của mình bị bấu chặt, ánh mắt Tiểu Bạch sáng quắc nói:
“Huynh không cần ta?” Nó muốn kẻ tên A Loan kia biến mất.
Nhưng khi vừa mới nảy ra suy nghĩ này, giọng nói như âm hồn bất tán ở trong
đầu kia lại vang lên– thần uy như ngục, thần ân như hải.
Tiểu Bạch lúc đầu không thèm để ý đến nó, nhưng giọng nói này bắt đầu tụng
kinh, tụng kinh, tụng kinh ! So với lúc trước chỉ nói một lần, lần tụng
kinh này còn mang theo ý áp bức, khiến nó vô cùng khó chịu……
“Đệ làm sao vậy?” Phong Thiệu hỏi, không biết có phải ảo giác hay không, y
cảm giác sắc mặt Tiểu Bạch có chút không đúng, lại không biết liệu đó có phải là do tính tình bọn trẻ con nó thế hay không nữa. Vì vậy y buông
linh thạch trong tay, khuyên bảo:
“Sao ta có thể không cần đệ được, Tiểu Bạch, ta đã từng nói chúng ta sẽ cùng
trải qua những ngày tốt lành bên nhau. Có điều ta không thể thu đệ làm
đồ đệ, đệ là linh thú, Côn Luân trước giờ không có tiền lệ thu linh thú
làm đồ đệ.”
“Kỳ thật đệ là……” Người, Tiểu Bạch nói đến miệng lại nuốt xuống, nó sợ Phong Thiệu sẽ giống như mẹ
nó, phát hiện bản thân biến thành yêu quái, vậy còn không bằng làm một
con linh thú, dù sao nó làm linh thú Phong Thiệu cũng vẫn thích nó.
“Vậy để đệ làm thú sủng của huynh đi, con Huyền Vũ kia lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Lữ Xuân Thu, hơn nữa đồng sinh cộng tử.” Ánh mắt Tiểu Bạch
tràn đầy hi vọng.
Phong Thiệu vừa nghe,
lại lắc đầu, đương nhiên y cũng từng nghĩ muốn thu Bạch Hổ làm linh sủng của mình, như vậy có thể thuận lợi mang vào Côn Luân. Thế nhưng không
được, cho dù y dùng đạo pháp, cưỡi phi kiếm, nhưng y thực sự đã là một
Ma Tu.
Nếu là loại linh thú khác có lẽ
còn được, nhưng Bạch Hổ là linh thú ngũ giai, thuộc tính và thiên tính
của nó không phải là thứ mà một ma tu như Phong Thiệu có thể chịu được.
Hiện giờ hai người có thể bù đắp cùng nhau tu luyện, vẫn có chỗ tốt,
nhưng đợi khi Tiểu Bạch trưởng thành, thiên tính của nó cũng thức tỉnh, y sẽ bị đối phương cắn nuốt y như cắn nuốt ma khí.
Đương nhiên, Phong Thiệu biết tu vi của mình sẽ không giậm chân tại chỗ, tư
chất của y bất phàm, dù sao cũng không thể thăng cấp chậm hơn một con
linh thú được. Chỉ cần tu vi của y vẫn áp chế được Tiểu Bạch, thì dù
thiên tính của Tiểu Bạch có thức tỉnh cũng không vấn đề gì.
Chỉ là, điều này không thể khiến Phong Thiệu thu nó làm linh sủng của mình
được, sau khi kí huyết khế, sinh tử tu hành đều cùng một nhịp thở. Thuộc tính của hai người đối lập, như vậy sẽ gây bất lợi đối với tu hành của
bọn họ.
Ngọn nguồn phức tạp như vậy,
Phong Thiệu không cho rằng Tiểu Bạch có thể hiểu được hết những lời y
nói, vì thế chỉ vỗ vai nó: “Chẳng cần đệ phải làm linh sủng của ta thì
chúng ta vẫn cùng trải qua sinh tử đó thôi? Một lần ở động phủ, một lần ở nặc cảnh này, đều là đệ cứu ta. Ta không cần đệ làm linh sủng, ta đã
nói rồi, đệ là một phần của Phong gia, là người nhà của ta.”
Ánh mắt của Tiểu Bạch sáng lấp lánh, Phong Thiệu dừng một chút rồi nói
tiếp: “Về sau ta sẽ là…” Y có phần do dự. Bàn về tuổi tác và bối phận,
năm nay Phong Thiệu đã sáu mươi tám, làm ông của Bạch cũng được ấy chứ,
nhưng nếu nhận cậu là cháu thì lại khiến y cảm thấy có chút không ổn, dù sao Tiểu Bạch cũng là ân nhân cứu mạng của y
Thế nhưng làm huynh đệ cũng cảm thấy không thích hợp, tu giới lấy tu vi
luận lớn nhỏ, nếu bọn họ xưng huynh gọi đệ ngược lại sẽ khiến cho người
ta chú ý…
Vì thế sau khi Phong Thiệu trái lo phải nghĩ, cuối cùng bèn nói một cách dứt khoát: “Về sau đệ hãy làm
cháu của ta đi, cháu ngoan, mau gọi một tiếng thúc thúc nào.”
“Thúc thúc không cần cháu nữa à?” Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, hỏi thẳng.
Phong Thiệu đánh nhẹ vào đầu nó một cái rồi trừng mắt nói: “Trong đầu ngươi
cứ nghĩ linh tinh cái gì vậy. Tất nhiên là không phải, sao thúc thúc có
thể không cần ngươi được.”
Có chứ, ngay
cả mẹ của ta cũng bỏ rơi ta cơ mà… Tiểu Bạch nói thầm trong lòng, nhưng
bất kể Phong Thiệu nói gì thì cậu cũng đều tin tưởng.
Đầu nhỏ của Tiểu Bạch không thể cứng hơn lúc làm Bạch Hổ, mặc dù bị đánh
hơi đau nhưng vẫn thấy vui vẻ, bèn nhào lên muốn liếm mặt Phong Thiệu.
Phong Thiệu ngăn lại, nhưng sức mạnh của y khi không có linh lực còn nhỏ hơn
cả Bạch Hổ đã hóa thành người, cho nên đã bị đối phương liếm hết từ gò
má đến khóe môi và cằm.
Tuy biết đối
phương vừa mới hóa thành người, còn chưa mất hết bản năng nhưng Phong
Thiệu vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Nếu đối phương là người trưởng
thành, vẻ ngoài đẹp mắt như vậy mà thân thiết với y thì có lẽ Phong
Thiệu đã rất vui vẻ chịu đựng, nhưng đối phương lại là một đứa nhỏ, điều này khiến y cảm thấy có phần quái lạ.
Vì thế y vội vàng nhắc nhở Tiểu Bạch, khi đang ở trong hình người thì không thể làm như vậy!
“Thúc thúc không thích hình người của ta?” Tiểu Bạch hỏi với vẻ nghiêm túc,
hỏi xong cũng chẳng đợi Phong Thiệu giải thích, sương mù lập tức bủa
vây, thoắt một cái cậu đã hóa lại thành một con bạch hổ cực lớn. Hai
chân trước nhào tới, lập tức đẩy ngã Phong Thiệu đang chẳng thể phản
kháng xuống dưới thân mình. Tiểu Bạch không muốn biết tại sao Phong
Thiệu lại không thích hình người của mình, nhưng cậu biết dùng hình thú
sẽ tốt hơn, nhất là ở một vài chuyện đặc biệt!
Mắt thấy cái lưỡi hồng phấn sắp liếm tới đây, Phong Thiệu có chút khóc
không ra nước mắt. Y thật sự không biết phải giải thích với một tên phi
nhân loại về tiết tháo và giới hạn của con người như thế nào. Có điều, y lại càng không thể ngăn cản được Tiểu Bạch dụ dỗ, nó rất rõ các điểm
mẫn cảm của y, Tiểu Bạch mới liếm vài cái đã khiến cho Phong Thiệu hứng
thú.
Không thể nhịn được nữa, Phong Thiệu đành phải xem nhẹ việc hình người của tên này vẫn là một đứa trẻ con
chưa trưởng thành, lại hưởng thụ sự an ủi và thư giãn. Nói thật, đại nạn không chết sau đó còn có thể thư giãn một chút, quả thật không tồi chút nào……
Có điều, linh khí và ma
khí trong cơ thể y gần như đã cạn kiệt, chỉ sợ nguyên tinh đã không còn
gì có thể hấp dẫn Tiểu Bạch nữa mới đúng? Tại sao đối phương vẫn cứ
nhiệt tình như vậy…… Ngay sau đó, Phong Thiệu biết đáp án, bởi vì đối
phương đem nơi nóng rực nào đó cọ cọ lên tay y.Y quả thực dở khóc dở
cười, so với ăn ngon, tên này càng ham sắc, hơn nữa tuyệt không chịu
thiệt thòi, giúp Phong Thiệu xong liền muốn y giúp ngược lại nó.
Hơn hai năm tình nghĩa cách mạng, Phong Thiệu lại vừa được thoải mái dưới
sự giúp đỡ của đối phương, nói thế nào cũng không thể keo kiệt với nó,
đành vô cùng thuần thục mà vuốt ve, sau đó nghe thấy âm thanh nặng nhọc
từ trong cổ họng của Bạch Hổ vang lên bên tai……
Nguyên tinh rớt trên tay vô cùng thuần tịnh, Phong Thiệu cảm giác nguyên khí
trong đó còn dày đặc hơn cả trước đây rất nhiều. Tuy là khó lí giải,
nhưng những việc khó hiểu trên đới quá nhiều, y cũng không tốn công sức
đi rối rắm mấy chuyện đó nữa, chỉ vội vàng đem nguyên tinh dẫn vào đan
điền, hóa thành linh khí cho mình.
Không
biết có phải do đan điền khô cằn quá mức hay không, nguyên khí thải bổ
đi vào lúc này cảm giác làm chơi ăn thật, mà vừa nãy Phong Thiệu còn hấp thu linh khí từ linh thạch, lại thêm được nguyên khí của Tiểu Bạch tẩm
bổ, khiến cho linh khí được thanh lọc trở nên tinh túy.
Tuy rằng trong linh thạch ẩn chứa rất nhiều linh khí, song thực tế linh khí này rất hỗn tạp, Ngũ Hành đều có. Nếu không phải linh khí cùng thuộc
tính, miễn cưỡng hóa nhập vào cơ thể cũng không thu được lợi ích gì, nếu như tương khắc ngược lại còn bị tổn hại. Nếu như cùng một thuộc tính
giống như linh thạch thuộc tính hỏa mà Phong Thiệu vừa dùng, đưa vào
trong cơ thể tuy cũng là linh khí thuộc tính hỏa, nhưng thời điểm đem
linh khí này hóa thành linh lực, sẽ phát hiện sự khác biệt rất lớn so
với linh khí mà bản thân mình hấp thu được trong tự nhiên.
Đặc biệt lại thêm việc Phong Thiệu là đơn linh căn hiếm có, linh khí tự
nhiên mà y hấp thu được cũng là loại linh khí thuần túy nhất, tất nhiên
không thể thuần túy bằng của Tiểu Bạch, nhưng y cũng chẳng thế giải
thích được là tại sao.
Mặt khác bởi vì
bản thân Phong Thiệu có khí thể thuần túy, cho nên sau khi hấp thu những linh khí pha tạp này vào khí thể, kỳ thật cũng chẳng có lợi gì cho tu
vi. Ngược lại về lâu về dài còn có hại, trong tu giới cũng rất ít người
hấp thu linh khí trực tiếp từ linh thạch, những thứ này đều được chuẩn
bị cho pháp khí.
Có điều rơi vào hoàn cảnh này rồi, Phong Thiệu cũng là sơn cùng thủy tận, không có cách nào mới hấp thu trực tiếp từ linh thạch.
May mà có linh khí thải bổ từ Tiểu bạch giúp y, nguyên khí cường hãn tinh
thuần cũng khiến cho những linh khí tạp nham kia trở nên tinh thuần
theo, khiến Phong Thiệu vừa thoải mái cũng yên tâm hơn nhiều.
Phong Thiệu tâm trạng vô cùng tốt ôm lấy đầu hổ của Tiểu Bạch, hung hăng gãi gãi hôn hôn, nói:“Cháu đúng là phúc tinh của ta!”
Tiểu Bạch đương nhiên cũng nhận ra đối phương cao hứng, liền dùng đầu lưỡi
phần hồng kèm thêm nơi cứng rắn nào đó nhiệt tình đáp lại…… Phong Thiệu
thoáng đen mặt, nhưng cho dù là vì báo đáp ân cứu mạng hay là vì tình
huống thân thể mình, y cũng vẫn phải hầu hạ tên này thư thái.
Không có sương trắng mông lung kì ảo che lấp, bên trong nặc cảnh liên hoa đăng lúc này là một mảnh kiều diễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT