Mặc dù Tu Di nói về
tình trạng của Phong Bạch với vẻ rất thoải mái nhưng Phong Thiệu lại
không dám khinh thường, y lập tức đưa Phong Bạch đang hôn mê bất tỉnh về Côn Luân. Một Kiếm tu Nguyên Anh kỳ lại có thể bị thương nặng đến vậy,
đây vốn là điều rất khó để giải thích cho Thái Dần. Cũng may y đã báo
cáo lại toàn bộ tình trạng của bản thân cho sư tôn biết từ trước, vốn là để chuẩn bị cho thân thể mới sau khi đoạt xá.
Lúc này đúng là có thể nói thật, nhưng vừa nói cũng khiến Thái Dần biết y đã đoạt xá thất bại.
“Nếu hiện giờ Từ Giác đã là trụ trì của Bồ Đề tự thì việc con muốn vào hoa
cảnh Phân Đà Lợi cũng không phải không thể. Con đừng lo lắng.” Mặc dù
trấn an Phong Thiệu nhưng sắc mặt của Thái Dần lại chẳng hề thoải mái
khiến những lời nói trấn an này trở nên cực kỳ miễn cưỡng.
Phong Thiệu không muốn để sư tôn mình phải lo lắng, vì thế cũng không nhiều
lời mà chỉ nói: “Mong sư tôn trông nom Minh Tịnh giúp con. Có lẽ hắn đã
bị tổn thương đến gốc rễ, e là phải cẩn thận điều dưỡng một thời gian
dài... ”
Thái Dần vung tay một cách thiếu kiên nhẫn, ông nói: “Không kể tới việc hắn có thân thể thánh thú, dù
chỉ là một con súc sinh bình thường thì cũng thuộc loại da dày thịt béo. Con cứ để nó ở chỗ của ta, không chết được đâu mà lo. Con quan tâm đến
thân thể của mình trước đi, đừng để xảy ra chuyện gì không hay khiến ta
chẳng biết phải giải thích sao với tên nghiệp chướng kia..”
Phong Thiệu gật đầu, Thái Dần lại đưa một viên Hàn châu lớn bằng ngón tay cái cho y rồi nói với vẻ trầm ngâm: “Chẳng biết cái thân tàn ma dại này của con có thể chịu được một viên nữa hay không. Như vậy đi, lần này con
đến hoa cảnh Phân Đà Lợi, nếu mọi việc êm xuôi thì cứ coi như không có
nó là được, ngược lại không ổn thì hãy sử dụng viên Hàn châu này trước,
dù đúng là uống rượu độc để giải khát thì cũng đỡ hơn lập tức mất mạng.”
Phong Thiệu nhìn hạt châu lạnh thấu xương trong lòng bàn tay rồi hơi ngây
người, y thầm nghĩ: chẳng qua là chết sớm hay chết muộn hơn một chút mà
thôi. Tuy nhiên vẻ mặt của y cũng không biểu hiện ra điều gì, cất Hàn
châu đi rồi mỉm cười chào từ biệt Thái Dần, thậm chí gần như không dám
liếc nhìn về phía Phong Bạch lấy một cái.
Lần này gặp lại Từ Giác đã không phải trong một ngôi chùa ở thế tục nữa mà là tại động thiên phúc địa của Bồ Đề tự.
Cho dù Phong Thiệu không phải Ma tu thuần túy nhưng khi đối diện với nơi
cửa Phật vẫn chợt nảy sinh cảm giác bài xích theo bản năng. Thiện tu
Phật pháp vốn là thiên địch trời sinh của Ma tu, có điều chẳng biết y
lấy dũng khí ở đâu ra, Từ Giác vừa mời vào thì y liền thật sự bước vào.
So với khung cảnh tùng xanh tuyết trắng, vách núi ngọc bích như trong phúc địa của Côn Luân, Bão Phác hay Phiêu Miểu thì phúc địa của Bồ Đề lại là một khung cảnh khác.
Phong Thiệu thật sự bước vào trong Bồ Đề tự khiến Từ Giác cực kỳ ngạc nhiên. Ông cười nói:
“Vốn tưởng ngươi sẽ không bước vào, chẳng qua chỉ nói một câu vô ích
nhưng không ngờ ngươi lại phóng khoáng như vậy. Chẳng lẽ đã giác ngộ
được điều gì mới ư?”
“Không phải thế. Nói ra thật xấu hổ, chẳng qua lúc này Thiệu đang có điều phải nhờ đến sư thúc giúp đỡ.” Phong Thiệu trả ời.
Từ Giác mỉm cười rồi xua tay: “Nói thẳng cũng không sao. Ta và ngươi vốn
rất hợp ý nhau, ngoài ra cũng còn sư tôn của ngươi ở giữa cơ mà. Chắc
chắn ta không thể khoanh tay bỏ mặc được đâu.”
Phong Thiệu gật đầu, sau đó kể lại chân tướng của một số chuyện có thể nói
được, tình tiết lắt léo quanh co trong ấy khiến Từ Giác nghe đến nhíu
mày. Cuối cùng ông thở dài: “Thế mới biết, suốt mấy thập niên này Tiểu
Thiệu đã phải trải qua gian khổ, sóng gió đến chừng nào.” Cuối cùng sắc
mặt của ông trầm xuống rồi nói: “Chỉ là, ngươi muốn đi vào hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng không khó, nhưng nếu ngươi muốn nhờ nó cứu vớt thì e là sẽ
rất khó khăn. Ngươi cũng biết lúc trước... ”
Phong Thiệu gật đầu rổi cười khổ: “Ta biết, bằng không cũng sẽ không đến đây làm phiền sư thúc như vậy.”
Từ Giác vừa nghe thấy vậy thì vẫn chưa phản ứng kịp: “Ý của ngươi là?”
Phong Thiệu đã nghĩ sẵn mọi thứ trong đầu từ trước rồi, lúc này mới nói: “Tu
Di lão tổ chỉ bảo ta đi đến hoa cảnh Phân Đà Lợi, biết đâu sẽ tìm được
một đường sống, nhưng lão không hề nói rõ quá trình phải làm như thế
nào. Cho nên dù biết hoa cảnh Phân Đà Lợi đang bị tổn thương nghiêm
trọng thì ta vẫn muốn đi vào đó để xem thử, cũng mong được sư thúc góp ý thêm.”
Mặc dù Từ Giác cảm thấy phần
thắng không lớn nhưng biết đâu cách này có thể giúp đỡ được ít nhiều.
Nhìn thấy y liên tiếp bị cắt đứt đường sống mà vẫn có thể xử sự một cách bình tĩnh như vậy khiến ông không khỏi cảm khái: “Với mức độ vững chắc
của tâm cảnh của Tiểu Thiệu bây giờ thì rất khó nảy sinh Tâm Ma, ngày
sau Độ Kiếp ắt sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió.”
Phong Thiệu mỉm cười nhưng không đáp lại, bấy giờ Từ Giác mới nhận ra đây
không phải lúc để nói những lời như thế này. Vì thế nói tiếp: “Không nói lời dư thừa nữa, để ta đưa ngươi đi tới đó.” Nói xong ông liền truyền
đồ nhi Huệ Tịch của mình đến.
Dáng vẻ
hiện giờ của Huệ Tịch đã là một thiếu niên Thiện tu, mặt gầy môi mỏng,
hai mắt hẹp dài, vốn mang ba phần tuấn lãng nhưng một tia âm trầm chợt
lóe lên trong đôi mắt đen thẫm của gã khiến Phong Thiệu cảm thấy hơi
chán ghét.
Từ Giác nhìn y khẽ nhíu mày
thì không khỏi nghiêm mặt nói với Huệ Tịch: “Không được vô lễ, oan có
đầu nợ có chủ. Nếu ngươi báo thù Lữ Minh Tịnh thì vi sư chắc chắn sẽ
không nói nửa lời. Có điều nếu ngươi để liên lụy đến người khác thì ta
sẽ không chấp nhận một tên đệ tử lạm sát người vô tội đâu.”
“Đệ tử hiểu rồi. Một ngày kia, chắc chắn đệ tử sẽ tự tay đâm kẻ thù.”
Phong Thiệu nghe thấy giọng điệu tàn độc bậc này thì lập tức hiểu ra vì sao
mình lại cảm thấy ánh mắt của kẻ này vừa quen thuộc vừa đáng ghét như
vậy, tướng do tâm sinh. Gã giống y như Thanh Dương, có lẽ hận thù đã hóa thành Tâm Ma của gã từ lâu rồi.
Huệ Tịch đối diện với Từ Giác liền lập tức bày ra dáng vẻ kính cẩn, việc đó cũng được bỏ qua. Từ Giác liền dẫn theo gã và Phong Thiệu đi về phía hoa
cảnh Phân Đà Lợi. Bởi vì hoa cảnh này là thánh địa từ thời Bồ Đề tự mới
được lập nên, bởi vậy dù Từ Giác là tông chủ của Bồ Đề tự cũng không thể đi vào một mình, chẳng bằng để đệ tử trong môn đi cùng, biết đâu có thể nắm bắt được điểm then chốt.
Trước đây,
lúc Phong Thiệu bị Huyết La kìm hãm cũng từng được Từ Giác giúp đỡ bằng
cách đưa y đến những linh cảnh khác nhau của Bồ Đệ tự. Thánh địa Phật
Môn là thiên địch bẩm sinh của yêu ma quỷ quái, vậy mà cuối cùng vẫn
chẳng thể tìm được cách giải cứu. Hoa cảnh Phân Đà Lợi lại rất khác biệt so với những linh cảnh khác, nếu không phải hiện giờ Tử Giác đã nhậm
chức Trụ trì thì e là y sẽ rất khó để được đặt chân vào nơi đây. Đó cũng là nguyên nhân Từ Giác không dẫn Phong Thiệu tới đây ngay từ đầu.
Không ngờ, nơi phải đi thì ắt sẽ phải đến, chỉ là muộn mấy năm nhưng hoa cảnh Phân Đà Lợi đã không còn thần tích hiển hách như lúc trước nữa. Đủ thấy duyên pháp ở thế gian biến ảo khôn lường, chẳng ai có thể khẳng định
rốt cuộc Thiên Đạo hữu thường hay vô thường.
Ba người Phong Thiệu, Từ Giác và Huệ Tịch sau khi ra khỏi Bồ Đề liền đi
thẳng về phía cực nam của Thương Trạch châu, mãi cho đến biên cảnh vẫn
không phải địa điểm cần tới. Bọn họ lại tiếp tục bay ngang qua phần
biển của vùng đất cổ xưa, ước chừng sau tầm mấy ngàn hải lí mới bắt đầu
trông thấy thấp thoáng một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo này rất nhỏ, trên đó
cũng chỉ có duy nhất một vách núi là nhân vật chính, mặt đá của vách núi được chạm trổ rất nhiều rất nhiều hoa sen, trong đó có một đóa lớn nhất cực kỳ mĩ lệ với hàng trăm ngàn tán lá xanh mướt xếp xung quanh.
Hoa Phân Đà Lợi có nghĩa là một đóa sen trắng rất lớn, đây cũng là danh tự
khác của Đức Phật. Lúc này bọn họ đã đứng ở bên ngoài hoa cảnh Phân Đà
Lợi. Phong Thiệu cứ tưởng bản thân là Ma tu lại bước vào thánh địa trong thánh địa của Phật môn, cho dù không chết thì cũng bị lột mất một tầng
da, ngay cả lúc y bước vào Bồ Đề tự cũng phải nhờ Từ Giác giúp tạo ấn hộ thân thì mới có thể đi lại một cách thoải mái được.
Có điều nơi này lại không hề giống Bồ Đề tự. Y không những không cảm thấy
bài xích mà ngược lại, theo những tiếng kinh Phật đáng ghét truyền vào
trong tai, y bỗng cảm thấy tâm của mình chợt tĩnh lặng như nược
Dường như nhận ra Phong Thiệu cảm thấy khó hiểu, Từ Giác liền giải thích cho
y: “[ Niết Bàn kinh ] nói Phật cũng tên là Đại Phân Đà Lợi. Điều này có
nghĩa nếu chúng ta niệm Phật ở nơi đây thì chúng ta chính là người trong hoa Phân Đà Lợi, tức là người trong số những người tốt, người tuyện
vời, người tốt nhất, người hiếm có, người đứng đầu... (Xin lỗi mình
chưa đọc kinh Niết Bàn nên có thể hiểu sai ý câu này. Mình sẽ để raw để
mọi người tham khảo: "《 涅盘经 》 云, 佛亦名为大芬陀利, 其意便是我们现在在这里念佛, 我们就是人中的芬陀利花.
即是人中的好人, 妙好人, 上上人, 稀有人, 最胜人)
Ông còn chưa dứt lời thì đã bị tiếng rên rỉ của Huệ Tịch cắt ngang. So với Phong
Thiệu tĩnh tâm thoải mái, Từ Giác bình tĩnh thì Huệ Tịch lại đang quỳ
rạp trên mặt đất với gương mặt trắng bệch, vẻ mặt của gã dữ tợn như thể
gã đang phải chịu đựng một nỗi đau cực kỳ khủng khiếp.
Từ Giác nhíu mày, bấm ra một đạo pháp ấn rồi chỉ thẳng vào mi tâm của đối
phương, theo những tiếng kinh văn được ông ngâm tụng, sắc mặt của Huệ
Tịnh mới dần dần bình phục lại, nhưng dáng vẻ vẫn cực kì mệ mỏi.
“Thù hận kết trong tim cũng đành, nhưng ta không ngờ ác niệm trong lòng
ngươi lại mãnh liệt như vậy. Lần này sau khi về chùa, ngươi đừng đi chỗ
nào nữa mà hãy khổ tu trong tháp Thập Phương một trăm năm. Nếu vẫn không thể đột phá thì đừng nói muốn đòi lại công bằng cho tộc nhân của ngươi, cho dù thăng giai cũng chẳng thể vượt qua Tâm Ma kiếp được đâu.” Từ
Giác nói với vẻ không vui.
Huệ Tịch nắm chặt hai tay nhưng cũng không cãi lại, chỉ đành gật đầu một cách không cam lòng.
Bấy giờ Từ Giác mới tiếp tục dẫn trước rồi nói: “Hoa cảnh Phân Đà Lợi không phải chẳng biết phân biệt thiện ác, nó chỉ không dùng thước đo Ma - Đạo để phân chia mà thôi. Là 'thiện' hay là 'ác' cũng chỉ bằng một ý niệm,
chúng sinh luôn thay đổi tâm tư của mình vào mỗi giờ mỗi khắc. Thế gian
có tốt và xấu, người tốt và kẻ xấu, đây vốn cũng chỉ là một sự ước đoán
chứ không hề có điều gì là tuyệt đối.”
Phong Thiệu nói: “Nếu như vậy thì tại hoa cảnh Phân Đà Lợi lại phân biệt ta là thiện còn Huệ Tịch là ác?”
Từ Giác nói: “Dựa vào bản tâm của mỗi người.”
Phong Thiệu dường như có phàn hổ thẹn: “Đức Phật khoan hồng.”
“Đừng tự coi thường bản thân như vậy.” Từ Giác khẽ lần chuỗi tràng hạt. Trong tay của ông dần hiện ra một cái bát, trong bát chỉ có ánh sáng chứ
không hề có bất kì thứ gì, tuy nhiên sau khi vài câu kinh văn được niệm
ra thì cái bắt cũng bắt đầu nổi lên những hoa văn sóng sánh như nước,
dần dần có hình ảnh chuyển động.
“Sau khi Tán Tu minh ở Thương Trạch châu và Dương Hạ châu dần dần nhập vào Thất
Châu minh, xung quanh Tán Tu minh mới thu hút rất nhiều dân chúng phàm
nhân tìm tới để nương nhờ. Là do ngươi để Tán Tu minh thể hiện thái độ
nên bọn họ mới được che chở. Ngươi nhìn xem.”
Phong Thiệu nhìn lại, lập tức bắt gặp hình ảnh trong bát là của một thành
trấn người phàm, trong làn khói bếp lượn lờ, không ít phàm nhân đến nơi
này để lao động khai hoang, giữa núi rừng hoang vu có tốp năm tốp ba tu
giả hoặc đang ngự khí hoặc đang nuôi trồng.
Khung cảnh yên bình như vậy lại chợt bị mấy con Khâm Nguyên điểu bay đến phá
vỡ. Chúng lao xuống một người phụ nữ đang đi đưa cơm ra ngoài đồng, định tạo sát nghiệp đổ máu. Tuy nhiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi
tóc ấy lại bỗng xuất hiện mấy tu giả Đan tu Luyện Khí kỳ, bọn họ ném ra
vài viên đạn chưa kịch độc về phía đám yêu thú khiến những con Khâm
Nguyên điểu nhị giai không kịp đề phong đều lộp bộp rơi xuống đất. Mấy
Đan tu đó lập tức thu thập những thứ có ích trên người đám yêu thú, còn
người phụ nữ kia thì giúp đỡ bọn họ mổ thịt, động tác cực kỳ linh hoạt
chứng tỏ đã làm những việc như thế này rất nhiều lần rồi...
Cả hai bên đã có cách sống mới hòa hợp với nhau, mỗi bên lấy những thứ họ cần và chung sống một cách hòa bình.
Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy rất vui vẻ, y nói: “Thế lực của Tán tu đã cân bằng với đại tông, người phàm có thể nương nhờ Tán Tu minh để tránh tai ương, nếu cứ thế mãi thì thời loạn thế ắt cũng sẽ sinh ra một con đường sống, không đến mức đẩy người ta vào sự tuyệt vọng.”
“Bởi vì ngươi đã gieo rắc nhiều hi vọng như vậy nên hoa cảnh Phân Đà Lợi đều nhìn thấy được.”
Phong Thiệu cười: “Mong hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng có thể cho ta hi vọng.”
Nếu không phải biết trước sự hi vọng của đối phương liên quan đến sinh tử
thì có lẽ giọng điệu nhẹ nhàng này đã khiến Tử Giác tưởng rằng đó chỉ là một chuyện không quan trọng. Y ngây người trong chốc lát, chợt cảm thấy tầm nhìn lúc trước của mình thật tốt, ăn biết bao nhiêu đau khổ nhưng
tâm tư ngày càng trong sáng, tâm tính cũng cứng cỏi hơn nhiều, chỉ đáng
tiếc cây cao thường đón gió lớn.
Chờ đợi
thêm một lúc, Từ Giác và Huệ Tịch đã hồi phục được phân nửa mới cùng mở
cảnh môn, có điều Huệ Tịch lại phải đứng bên ngoài, không phải Từ Giác
không cho gã vào mà là gã không thể bước vào được, tựa như cánh cổng vô
biên này cực kỳ bài xích gã.
Lại nói
Phong Thiệu và Từ Giác đã bước vào trong hoa cảnh, nơi này lại là một
khoảng trời đất khác. Trước mắt bọn họ có một ngọn núi cao, mây mù va
sương trắng bao phủ tới tận phía chân trời, có thể là ngả mũ bái phục.
Ven đường có đủ các loại đá quý với hình dạng kỳ lạ, phong cảnh lộng
lẫy, Phong Thiệu đứng trên tường vân cùng Từ Giác, ông vừa dẫn đường vừa giải thích mọi chuyện với đối phương.
Thì ra hoa cảnh Phân Đà Lợi cũng không phải do tổ sư của Bồ Đệ tự sáng lập
mà đã tồn tạo trên hải đảo này từ hàng ngàn, hàng vạn năm trước. Theo
truyền thuyết, hòn đảo này vốn là do đài sen của Phật tổ hóa thành, hạt
giống của đóa Thiên Diệp Bạch Liên trên tay Phật tổ trùng hợp trôi đến
hải đảo, sau khi hấp thụ linh khí trong rất nhiều năm, cuối cùng đã tạo
thành hoa cảnh Phân Đà Lợi.
Sở dĩ hoa
cảnh được coi là thánh địa trong thánh địa của Phật Môn bởi vì có Thiên
Diệp Bạch Liên tồn tại, khiến nơi này trở thành vùng đất thanh tịnh,
thanh khiết nhấttoàn bộ Cửu Châu. Sự thanh khiết này không phải chỉ là
thanh khiết trước mắt mà còn là sự thanh khiết từ sâu thẳm trong tâm của mỗi người. Không những vậy, phàm là người tu luyện trong hoa cảnh, chỉ
cần một lòng hướng thiện thì ắt sẽ thu được lợi ích từ cảnh giới Không
Linh, từ đó giúp rèn luyện tâm cảnh, tinh lọc lục căn. Đã từng có vài vị Tông Sư Thiện tu tọa hóa* phi thăng ở trong này rồi. (*Tọa hóa: Tín đồ
Phật giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết - Theo Từ điển Phật học
online)
“Cũng bởi vì nguyên nhân này nên
ban đầu trong chùa từng có rất nhiều đệ tử đến thành địa để tu luyện.
Tuy nhiên chỉ với mỗi yêu cầu 'một lòng hướng thiện' đã đủ để từ chối
không ít người ngoài cửa, rốt cuộc lại đi về tay không. Huống chi mặc dù tu luyện tâm cảnh có thể giúp thăng giai, nhưng muốn trở thành một tu
sĩ khổ tu lại chẳng phải điều mà ai cũng làm được. Dần dần đã chẳng còn
mấy đệ tử tới đây nữa.”
Phong Thiệu gật
đầu với vẻ đăm chiêu. Xem ra đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc tông mạch của Bồ Đệ tự bị kẻ trộm làm tổn hại, gây ảnh hưởng lớn đến
lunh khí của hoa cảnh Phân Đà Lợi nhưng bọn họ lại không thể giải cứu
kịp thời. Chung quy dù nơi này là thánh địa nhưng lại chẳng thể tạo phúc cho toàn bộ tông môn như Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Y nhớ Từ Giác đã từng nói
thần tích của hoa cảnh cũng biến mất từ khi ấy, bèn hỏi thăm: “Sư thúc
có nhắc đến thần tích là?”
Từ Giác chưa
trả lời ngay mà đưa y đến gần một hồ nước xanh ngọc, nước trong hồ dập
dờn, trong veo thấy đến tận đáy, càng tuyệt vời hơn nữa là vì trong hồ
có vô số hoa sen đua nhau khoe sắc, xanh, vàng, đỏ, trắng,... màu nào
cũng có, đẹp không sao tả xiết.
Ông chỉ
vào một nụ hoa cực lớn nằm ở chính giữa hồ được vô số bông hoa khác vây
quanh rồi nói với Phong Thiệu: “Kia chính là Thiên Diệp Bạch Liên. Nó
lấy thiện nghiệp để làm chất dưỡng, mỗi khi có đủ thiện nghiệp thì sẽ
giúp nó nở hoa, đài sen ở giữa có một Thánh Liên tử, có thể tinh lọc
hoàn toàn một người không sạch sẽ. Thứ gọi là không sẽ này có thể là
Bệnh Ma, Thương Ma, Tâm Ma...”
Phong Thiệu hỏi trong sự kinh ngạc: “Vậy chẳng khác nào được sống lại một lần nữa?”
Từ Giác gật đầu, Phong Thiệu lại nói: “Không ngờ thế gian lại có vật thần
kì như vậy, chả trách được xưng là thần tích. May mà không quá nổi bật,
lại có rào cản thiện ác để ngăn chặn, nếu không mà để cho thiên hạ biết
thì e là ắt sẽ biến thành một tấm Sơn Hà Xã Tắc đồ khác, dẫn đến người
người tranh đoạt đỏ máu. Nếu vậy thì có lẽ Thiên Diệp Bạch Liên sẽ chẳng thể ra hoa kết nhụy được nữa.”
Từ Giác
nói: “Nếu chỉ là có tác dụng như vậy thì cũng chưa đến mức được gọi là
thần tích, mà vì hạt Thánh Liên tử kia có thể tự chọn chủ cho mình. Chỉ
khi là người được nó công nhận thì mới có thể sở hữu thần tích của Thánh Liên tử. Lúc trước ta đã đưa ngươi đi rất nhiều nơi nhưng vẫn không thể tìm được cách trị tận gốc, cuối cùng cũng đã nghĩ hay là đến nơi này để thử vậy may xem sao, với tâm tính của ngươi thì biết đâu lại thật sự
được nó công nhận? Ai mà ngờ được tông mạch bị hao tổn nặng lại khiến
thiện nghiệp do các đệ tử thu thập không thể truyền được tới hoa cảnh
Phân Đà Lợi, vì không còn chất dinh dưỡng nên đài sen cũng dần héo tàn,
Thiên Diệp Bạch Liên liền thoái hóa thành một nụ hoa.”
Phong Thiệu hỏi: “Nếu muốn chờ nở hoa một lần nữa thì phải mất bao lâu?”
Từ Giác thở dài: “Muốn chữa trị hoàn toàn tông mạch cũng phải mất hơn một
trăm năm, Thiên Diệp Bạch Liên nở hoa kết nhụy luôn phải tốn bảy trăm
năm. Bất kể là kiểu nào thì Tiểu Thiệu ngươi cũng phải chờ đến mòn mỏi.”
“Đúng vậy. Thánh Liên tử thần kỳ như thế, ngoại trừ một đóa Thiên Diệp Bạch
Liên duy nhất này thì e là trên đời sẽ chẳng còn đóa thứ hai sinh ra
được thứ như vậy.”
Ánh mắt của Phong
Thiệu tối sầm. Cho dù đã biết sẽ dữ nhiều lành ít từ trước nhưng khi sự
thật bày ra trước mắt vẫn khiến y có phần tâm hoảng ý loạn. Dường như y
nhớ về khoảng thời gian kiếp trước của mình, cảm giác không không cam
lòng và luống cuống khi nằm trên bàn phẫu thuật.
Thế nhưng rốt cuộc Phong Thiệu đã không còn là phàm nhân như lúc trước nữa. Khiếp này y trải qua hơn một trăm năm tu luyện, tâm cảnh đã đột phá hai tầng hàng rào cho nên dù đang phải đối mặt với chuyện sinh tử cũng
không khiến tâm phòng của y bị sụp đổ. Yêu độc trong cơ thể lại phát
tác, lần này còn nặng hơn cả những lần trước khiến Phong Thiệu đau đến
lập tức ngồi bệt xuống đất. Từ Giác thấy vậy thì lập tức vội vàng tham
thức cho y, sau đó muốn độ linh khí giúp y nhưng lại bị đẩy ra.
“Cách này đã không dùng được nữa rồi, đừng uổng phí linh lực.” Phong Thiệu
nói xong liền lấy viên Hàn châu mà Thái Dần đưa cho y ra, đang muốn đưa
nó vào trong đan điền để áp chế yêu độc thì lại bị Từ Giác ngăn cản. Vẻ
mặt của ông nghiêm nghị: “Hiện giờ sắc thân của ngươi đã cực kỳ suy yếu, sao có thể chịu được vật mang kích thích mạnh như thế. Nếu bây giờ
ngươi lại đưa thêm một viên nữa vào thì dù yêu độc không phát tác, ngươi cũng chẳng thể chịu được quá ba năm đâu.”
Phong Thiệu cười khổ: “Nếu không đưa nó vào thì thậm chí ta còn chẳng có ba
năm ấy chứ.” Từ Giác sửng sốt, Phong Thiệu đã nhanh chóng đưa viên Hàn
châu kia vào trong đan điền. So với những lần trước thì lần này thân thể bệnh tật của y càng cảm nhận rõ ràng cái lạnh buốt thấu xương hơn, tựa
như sắp đông cứng đan điền của y đến nơi. Phong Thiệu không kìm được mà
dần mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã thấy Từ Giác đang nạp khí để bảo vệ đan điền cho y, dù được đại
năng Phản Hư kỳ giúp đỡ cũng chỉ khiến y ổn định bề ngoài một cách khó
khắn. Cho dù không cần thử vận linh lực thì y cũng biết mình đã chẳng
khác gì một cây đèn cạn dầu, số ngày còn lại không còn nhiều nữa.
Từ Giác bảo vệ Phong Thiệu suốt ba ngày nên còn hiểu rõ tình trạng thân
thể của y hơn cả chính chủ. Khuôn mặt trước giờ luôn tươi cười phóng
khoáng cũng chẳng giấu nổi nét bi sầu, ông chợt hỏi: “Nếu biết trước sẽ
thành ra thế này, liệu ngươi có thấy hối hận vì đã không chiều theo
Huyết La không, sống bằng khí huyết của tu giả, lấy khí huyết của tu giả để tu luyện? Nếu không thì đã chẳng... ”
Phong Thiệu lắc đầu trả lời: “Ta muốn sống, cũng muốn thăng cấp rồi phi
thăng, nhưng phải là chính ‘Ta’. Nếu để Huyết La bắt ép, dụ dỗ làm những việc mà ta không muốn làm thì người đang sống đâu phải là ‘Ta’, chẳng
qua chỉ là một con rối của nó mà thôi. Giả thử ta nghe theo nó, giết vô
số người để nhanh chóng thăng cấp, nếu như ngày sau được phi thăng như ý nguyện thì rốt cuộc kẻ phi thăng là 'Ta' hay là Huyết La, đến lúc ấy
chỉ có trời mới biết.”
Từ Giác suy nghĩ
trong chớp mắt rồi khẽ thời dài: “Ngươi là một người tỉnh táo hiếm có,
ngươi đạo lữ của ngươi lại là một kẻ hồ đồ, thô bạo. Mấy năm nay ngươi
đưa hắn đi khắp Cửu Châu để cứu thế, chỉ sợ chính hắn vẫn chẳng biết
ngươi đã phải dụng tâm lương khổ* đến chừng nào. Có điều chỉ cần ngươi
còn sống thì hắn vẫn sẽ bị kìm hãm, nhưng nếu ngươi mà chết thì e là bản chất súc sinh trong cơ thể thánh thú của hắn sẽ phát điên mất.” (*Dụng
tâm lương khổ: Tốn nhiều tâm tư, suy nghĩ cho người ta nhưng người ta
không biết)
Ông ngừng lại một chút rồi
nhìn về phía Phong Thiệu: “Nếu Lữ Minh Tịnh lại gây sát nghiệp thì ta sẽ không mềm lòng nữa đâu. Cho dù phải đối địch với toàn bộ Côn Luân thì
ta vẫn sẽ loại bỏ tên ma đầu này đến cùng. Nếu không sẽ chẳng biết còn
có bao nhiêu người vừa đáng thương vừa đáng giận như Huệ Tịch nữa?”
Phong Thiệu chẳng thể phản bác lại những lời này, nhưng y cũng không thể để
Phong Bạch rơi vào nguy hiểm, vì thế bèn nói ngay: “Sư thúc đừng vội. Ta đã biết, ngay cả khi tới hoa cảnh Phân Đà Lợi e là cũng khó thu được
thiện quả từ trước rồi, dù sống hay chết thì đều đã chuẩn bị trước. Minh Tịnh là đạo lữ của ta, bất kể hắn làm ra chuyện gì thì ta vẫn chẳng thể bỏ mặc hắn được, nhưng cũng không thể lấy điều này ra để yêu cầu sư
thúc buông tha. Huống chi sư thúc vốn ghét ác như thù khiến Thiệu cực kỳ khâm phục.”
Từ Giác bật cười: “Tên ma
đầu kia lại có được một người đạo lữ như ngươi, có lẽ đã tu suốt mấy
kiếp. Kẻ mang sát nghiệp nặng nề thì thăng cấp vù vù, bình yên vô sự,
còn ngươi lại luôn đi sau bù đắp mọi sai lầm của hắn, phải chịu không
biết bao nhiêu tai kiếp, thậm chí trước khi chết còn muốn sắp xếp mọi
chuyện cho hắn... Chẳng biết liệu có phải do kiếp trước ngươi thiếu nợ
hắn nên kiếp này phải trả bù không nữa”
Phong Thiệu sửng sốt, tự nhiêu lại nghĩ đến vài chuyện khác rồi nói với vẻ ấp úng: “Biết đâu là do ta nợ hắn cũng nên. Nếu không gặp ta thì hắn vốn
sẽ trở thành...” Nói đến đây thì lập tức ngừng lại. Y chuyển đề tài nói
về những thứ mình đã chuẩn bị cho Từ Giác nghe.
Bàn bạc một lúc rồi Từ Giác mới nói với vẻ chần chừ: “Ngươi làm vậy thì chẳng phải đang lừa hắn sao?”
Phong Thiệu hơi rũ mắt, đáp lại một cách cam chịu: “Nếu không lừa hắn thì
chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hắn phát điên rồi tự hủy hoại chính mình?”
Từ Giác chẳng đáp lại, hai người lặng im một lúc lâu rồi cuối cùng ông mới gật đầu.
“Như vậy phải làm phiền sư thúc rồi.” Phong Thiệu nhếch miệng cười, cười đến cực kỳ khó coi, sau đó chuyển câu chuyện: “Sinh sinh tử tử vốn là
chuyện rất huyễn hoặc, sinh chưa chắc đã không phải là tử, tử chưa chắc
đã không bao gồm sinh. Nếu sau này ta chết, biết đâu lại sinh ra ở một
nơi khác ngoài tam giới thì sao.”
Vốn chỉ có Phong Thiệu mới hiểu được những lời mình đang nói, nhưng khi vào tai Từ Giác lại khiến ông hơi ngạc nhiên: “Ý của Tiểu Thiệu, chẳng lẽ là
đang chỉ khe hở tam giới? Người đi vào trong khe hở mà còn có thể sống,
hình như ta cũng chưa nghe thấy bao giờ.”
Tất nhiên ý của Phong Thiệu không phải như vậy, y chỉ định nói mình không
thể giải thích việc được sống lại một lần nữa, dù sao hiện giờ y đã
không còn coi nơi này là một bộ phim điện ảnh hư cấu như lúc mới đến
nữa. Nếu sinh mệnh có thể huyền diệu như vậy thì biết đâu y vừa chết ở
đây, khi mở mắt ra lần nữa lại thấy mình tỉnh lại ở thế giới ban đầu,
còn nơi này chỉ là một giấc mộng thì sao?
Có điều y còn chưa kịp nghĩ xa hơn thì đã thấy mặt hồ đang yên bình bỗng
nhiên nổi lên từng cơn sóng lăn tăn, hoa sen ngũ sắc trong nước cũng
trôi rạt sang một bên như những cọng bèo. Một đạo pháp quang chợt lóe
lên ở chỗ nụ hoa Thiên Diệp Bạch Liên nằm giữa hồ, ánh sáng chiếu vào
khiến hư không lập tức tách ra thành một cái khe.
Ban đầu khe nứt chỉ dài có một thước, sau đó càng ngày càng mở rộng ra tận
đến mấy trượng, nó tỏa ra lực hút vô hình tựa như một cái hố đen, kéo
một loạt hoa sen ở gần đó vào trong đáy vực sâu thẳm.
Phong Thiệu bị cảnh tượng kỳ lạ này thu hút sự chú ý, y không kìm được mà hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Đây chính là khe hở của tam giới.” Từ Giác trả lời. Ông nhìn hoa sen đang
dần biến mất khỏi mặt hồ rồi nói tiếp: “Những bông hoa sen này đều do
Thiện Nghiệp hóa thành, cứ cách ba năm chúng lại đi đến nơi ngoài tam
giới thông qua khe hở được Thiên Diệp Bạch Liên bóp méo, sau đó trở
thành chất dinh dưỡng cho Thiên Diệp Bạch Liên.”
“Tại sao phải đi đến nơi ngoài tam giới mới có thể cung cấp chất dinh dưỡng
cho Thiên Diệp Bạch Liên, chẳng phải nó đã ở nơi này rồi đấy thôi?”
Từ Giác lắc đầu: “Thiên Diệp Bạch Liên là thánh vật của Thượng Giới. Nụ
hoa mà ngươi đang nhìn thấy hiện giờ chẳng qua chỉ là hóa thân của Thiên Diệp Bạch Liên thực sự đang ở ngoài tam giới. Sau khi thiện nghiệp từ
Cửu Châu được chuyển ra ngoài tam giới, nó sẽ được Thiên Diệp Bạch Liên
hấp thụ rồi biến thành chí thuần chí tịnh, từ đó mới dần sinh ra Thánh
Liên tử, Thánh Liên tử lại thông qua khe hở tam giới rồi rơi về trong
đài sen bên này. Đó cũng là lí do vì sao đài sen có mấy chục hạt sen
nhưng lại chỉ có duy nhất một viên Thánh Liên tử.”
Phong Thiệu nhớ lại lời Từ Giác từng nói khi trước, y cười cười: “Những thiện nghiệp này đi vào khe nứt của tam giới, sau đó bị hấp thu rồi trở thành Thánh Liên tử, rồi lại thông qua khe hở mà trở về hóa thân của hoa sen
trên Cửu Châu... Đây chẳng phải cũng là một sự sống khác?”
“Phải.” Từ Giác bật cười. Lúc này toàn bộ hoa sen trên mặt hồ đã bị hút vào
trong khe hở tam giới, khe hở cũng dần khép lại rồi biến mất chẳng còn
chút dấu vết.
Mặt hồ lại trở về dáng vẻ yên bình vốn có của nó, nhưng lúc này chỉ còn một nụ Thiên Diệp Bạch Liên đứng lẻ loi giữa hồ.
Hai người cũng không nán ở đây lâu, sau khi rời khỏi hoa cảnh Phân Đà Lợi
thì Phong Thiệu lại cầu xin Từ Giác giúp đỡ lần nữa: “Ba năm sau, mong
được sư thúc giúp đỡ ta một tay. Đại ân đại đức của ngài, nếu có kiếp
sau nhất định ta sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Trong lòng Từ Giác cực kỳ khó chịu, ông nắm chặt tay đối phương nhưng chẳng
thể nói nên lời, cuối cùng đành để mặc y rút tay lại rồi xoay người ngự
kiếm bay đi.
Huệ Tịch thấy đôi mắt của sư tôn đỏ ửng như thể đang đứng trước sinh ly tử biệt, trong lòng gã khẽ
động nên hỏi dò: “Sư tôn, chuyến này không thuận lợi ư?”
Từ Giác lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều
Tròng mắt hẹp dài của Huệ Tịch khẽ nhíu lại. Mặc dù gã không lấy được câu trả lời nhưng cũng không hẳn là không có đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT