“Thằng nhóc con, đừng tốn công vô ích nữa. Ngươi đã từng đoạt xá một lần rồi mà còn không biết à?”
Trong đầu Phong Thiệu ong lên một tiếng rồi lập tức hiểu ra. Thức hải chấn
động khiến đan điền đau đớn, thuật đoạt xá đã dừng nhưng yêu độc lại
phát tác mãnh liệt. Phong Thiệu vốn đang ngồi xếp bằng cũng đau đến ngã
lăn ra đất, không ngừng co giật, chẳng còn Phong Bạch áp chế giúp y
khiến lần phát tác này đau đến tê tái. Yêu độc đậm đặc đến độ như hóa
thành thực thể rồi chui qua từng lỗ chân lông của y để thẩm thấu ra
ngoài, khiến cho cơ thể y như sắp nổ tung đến nơi.
Phong Thiệu cảm giác như đang có vô vàn kim châm không ngừng đâm vào người
mình, y chợt bật ra những tiếng kêu gào thê thảm, rốt cuộc vẫn cầu cứu
Tu Di đang thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh theo bản năng: “Sư phó, sư phó,
cứu con với...”
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta
là sư phó của ngươi à? Lúc trước, khi ngươi hợp mưu với tiểu súc sinh
kia để tính kế ta thì sao không thấy ngươi gọi đến thân thiết như vậy?”
Tu Di cười kèn kẹt đầy vẻ quái dị. Vào lúc Phong Thiệu cho rằng đối
phương sẽ để mặc mình thì lão lại bỗng dưng đi tới, nhanh chóng bấm một
đạo pháp quyết, miệng khẽ lẩm bẩm.
Chẳng
rõ Tu Di lại dùng cách tà môn gì mà chỉ qua một nhịp tim đã giúp Phong
Thiệu cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể lập tức mất khống chế, đồng thời yêu độc cũng bị đàn áp. Mặc dù cách này nhanh hơn lúc Phong Bạch
độ khí cho u nhưng Tu Di lại chẳng thèm quan tâm bảo vệ nổi thể cho y,
vì thế dù đã áp chế được yêu độc nhưng đan điền của Phong Thiệu vẫn rất
đau đớn.
Ngay cả như vậy, việc Tu Di lấy ơn báo oán đã đủ khiến Phong Thiệu cảm động đến rơi nước mắt, mà đúng là y đã làm như thế.
“Bây giờ mới biết mang ơn à? Với tính cách của lão tổ, vừa rồi không tiện
tay khiến ngươi tan thành mấy khói, chỉ trơ mắt nhìn ngươi bị yêu độc
hành hạ đau đến chết đi sống lại cũng vẫn là nhân từ lắm rồi. Vừa rồi
cứu mạng ngươi chẳng qua là do vừa mắt ngươi làm việc khó thông minh,
giúp tên sư huynh cố chấp của ta không đi vào con đường chết. Tâm trạng
của lão tổ rất tốt nên mới không muốn ngươi chết sớm như vậy.” Tu Di hừ
cười. Mặc dù đã đổi sang dáng vẻ thuận mắt hơn nhưng giọng điệu và thần
thái thì vẫn khắc nghiệt như trước.
Phong Thiệu cười khổ: “Đồ nhi biết tấm lòng tốt của sư phó, chỉ là hiện giờ
con đã đoạt xá thất bại, lại rơi vào cảnh yêu độc phát tác đến vô phương cứu chữa. Chết sớm hay chết muộn cũng chẳng phải việc sư phó điều khiển được.”
Tu Di hừ một tiếng: “Ngươi luôn
là người rất thông minh, tại sao đến việc mình đã từng đoạt xá hay chưa
mà cũng không biết? Cuối cùng hồ đồ xem nó là cọng rơm cứu mạng, rơi vào cảnh thế này cũng xứng đáng thôi.”
Phong Thiệu chẳng nói gì mà chỉ yên lặng nhìn người đang bị vây trong tâm
trận ở cách đó mấy trượng. Thuật Càn Khôn Nghịch Chuyển vẫn đang được
vận hành tạo ra vô pháp quang hắc sắc, tinh huyết nguyên khí không ngừng trào ra từ người Phong Bạch rồi được chuyển vào trong cơ thể Lăng Tiêu
đang ngồi đối diện. Những thứ này đều là do Lăng Tiêu từng bước từng
bước, tốn thời gian mấy năm mới có thể từ từ độ sang cho Phong Bạch cũng chỉ vì tu vi của hai người chênh lệch quá lớn. Bây giờ Phong Bạch vừa
mới Kết Anh nhưng lại phải trả hết toàn bộ số tinh huyết nguyên phách
này trong một lần, ắt có thể tưởng tượng được sự thống khổ và tổn hại mà hắn đang phải chịu đựng.
Nhìn khuôn mặc
xưa nay luôn mang vẻ lạnh lùng của Phong Bạch đang bị tra tấn đến vặn
vẹo khiến Phong Thiệu không những không nỡ mà còn cảm thấy rất ảo não và tự trách. Có điều dù hiện giờ y đoạt xá thất bại nhưng cũng chẳng dám
tùy tiện kéo Phong Bạch về. Lúc này đã không phải vấn đề ước định nữa,
mà là Tu Di đang yên ổn canh chừng ở đây. Với mức độ coi trọng mà Tu Di
dành cho Lăng Tiêu, nếu y dám đi lên kéo hắn về thì chắc chắn Tu Di cũng sẽ dám biến bọn họ thành một đôi Uyên Ương vong mạng.
Tu Di đứng bên cạnh châm chọc khiêu khích, sống hơn trăm năm mà bản thân
là ai cũng không biết... Phong Thiệu nghe vào tai. Thật ra y cũng không
hồ đồ, dưới tình huống này dù không được ai giải thích nhưng trong lòng y cũng tự hiểu rõ. Khả năng Thanh Thành tôn giả ban đầu từng đoạt xá
không lớn, nếu có tình tiết này thì trong nguyên tác ắt sẽ phải đề cập
đến. Nếu không phải Thanh Thành tôn giả, mà bản thân y từ lúc xuyên qua
đến giờ cho dù phải ưu phiền về mạng sống nhưng cũng chưa từng đoạt
xá... Cho nên có lẽ khoảnh khắc mà y xuyên đến thì chính là đã đoạt xá
rồi.
“Ngươi bày ra cái vẻ muốn chết không muốn sống này cho ai xem đấy?” Tu Di châm chọc cười nhạo lại chẳng được đối phương để ý thì không khỏi tức giận: “Nếu không phải do bản thân
ngươi không dùng được thì lúc này ta đã bị ngươi cướp mất thân thể rồi,
tự dưng làm hỏng chuyện của ta! Thật là đáng chết !”
Nói xong lão liền bắn ra một luồng hắc vụ nhỏ, đừng nói hiện giờ Phong
Thiệu vẫn đang bị ư âm của yêu độc ảnh hưởng nên chưa hồi phục hoàn
toàn, cho dù là lúc y mạnh mẽ nhất thì cũng chẳng thể tránh được một
kích của Đại Thừa kỳ như vậy. Phong Thiệu chỉ vừa kịp dựng ma giáp che
chắn thì lồng ngực đã lập tức xuất hiện một dấu tay khiến nơi đó không
ngừng đổ máu.
Nhìn thấy Tu Di đã được lợi mà còn khoe mẽ, cho dù Phong Thiệu đã cố nhẫn nhịn nhưng vẫn cực kỳ tức giận. Có điều bản tính của y luôn ôn hòa, cho dù có nổi giận cũng
chẳng thể hiện rõ ràng như Tu Di, y chỉ nói một cách lạnh lùng: “Thì ra
sư phó thật sự không muốn sống nữa. Đồ nhi cứ tưởng sư phó rơi vào cảnh
bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn muốn cùng Lăng Tiêu tiền bối song túc
song phi chứ.”
“Ai bảo ta không muốn
sống?” Tu Di thấy khá bực bội. Ông nheo mắt cười khẩy: “Một tôn chủ Đại
Thừa kỳ như ta, chẳng lẽ lại thật sự để Kim Đan nho nhỏ như ngươi đoạt
xá đến chết? Kiếp trước, cho dù ta đột phá Phản Hư thất bại thì vẫn có
thể tìm mầm non tốt để đoạt xá. Lần này ta đã tu đến Đại Thừa kỳ, chẳng
lẽ còn không biết đường bảo vệ Nguyên Thần của mình?”
Phong Thiệu sửng sốt. Mặc dù trong lòng y cảm thấy rất khó tin, nhưng nghĩ
lại đối phương là tôn chủ Đại Thừa kỳ - cảnh giới được coi là bước một
chân vào tiên môn rồi, vậy thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc lắm. Y
nói: “Cho dù sư phó bảo vệ được Nguyên Thần nhưng nếu mất đi thể xác này thì cũng không giữ được tu vi. Chẳng lẽ còn tốt hơn bây giờ? Ít nhất
đợi khi Lăng Tiêu tiền bối tỉnh lại thì các ngươi vẫn có thể tiếp tục
nối lại tình xưa.”
Nói đến đây, y không
khỏi khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt vẫn đặt trên người đang ngồi giữa
trung tâm của trận pháp. Bản thân y thường rơi vào cảnh lành ít dữ
nhiều, nhưng so với những lần nguy hiểm trước kia, ngay cả khi tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc thì vẫn không khiến y cảm thấy tuyệt vọng
như lúc này, thậm chí còn tuyệt vọng đến mức bình tĩnh. Cho dù phải đối
diện với Thiên Đạo hữu thường hay vô thường thì những sự thay đổi hoang
đường ấy cũng chẳng thể làm lung lay bản tâm vững chắc của y.
Thế nhưng tình xưa giữa y và Phong Bạch thì nên nối lại từ đâu bây giờ?
“Tiếp tục nối lại tình xưa?” Tu Di cười lạnh: “Nếu ta cứ chết như vậy hoặc bỏ qua một thân tu vi để làm lại từ đầu, ắt sẽ khiến hắn cảm thấy ân oán
đã được trả nợ hết, vậy thì tình xưa có cơ hội để tiếp tục không? Cái
thằng oắt ngoan cố kia là tiểu súc sinh được ngươi nuôi từ bé à? Chỉ vì
muốn giữ lại mạng sống cho ngươi mà không tiếc khi sư diệt tổ, chẳng hề
do dự giết chóc khắp nơi?”
Chỉ vài câu
nói này đã đủ để Phong Thiệu hiểu được điều gì đó. Y nói với vẻ nghi
ngờ: “Vậy chuyện đoạt xá đúng là khổ nhục kế của sư phó ư?”
“Thì làm sao? Các ngươi có gan lớn bằng trời mới dám tính kế bản lão tổ
nhưng lại không muốn bị lão tổ tương kế tựu kế à?” Tu Di trợn mắt tựa
như cảm thấy hơi xấu hổ.
Phong Thiệu thầm nghĩ: Tu Di này mang chấp niệm với Lăng Tiêu suốt hơn hai ngàn năm
không thay đổi, thậm chí còn bất chấp tự tổn hại bản thân, quả thật đúng là một lão ma điên.
“Bây giờ ngươi khiến lão tổ phải toi công rồi. Ngươi nói xem, lão tổ ta có nên giết quách
ngươi đi để trút giận không?” Giọng điệu của Tu Di có phần không hài
lòng, ma khí trên tay lão đã bắt đầu tụ lại thành những làn sương đen,
sát khí nặng nề đánh thẳng về phía thanh niên mặc đạo bào màu đỏ ở phía
đối diện.
Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt
đầy tà khí của đối phương khiến Phong Thiệu lập tức cứng người. Dưới
tình thế nước sôi lửa bỏng, y chợt lóe linh quang, nhớ ra chuyện đã xảy
ra trong linh cảnh Đoán Tâm năm đó. Y cố chống đỡ uy áp của đối phương
rồi hỏi: “Sư phó, với tình hình hiện giờ của ta, dù không thể đoạt xá
nữa thì liệu còn có cách gì cứu vãn không?”
Tu Di liếc nhìn Phong Thiệu với vẻ khinh bỉ rồi nói: “Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn muốn cầu xin đường sống ở chỗ của ta à? Cho dù có đi chẳng nữa thì ta cũng đâu cần phải làm chuyện thừa thãi, cứ giết quách ngươi
đi cho xong, vừa giúp ngươi đỡ phải chịu khổ, vừa vẹn toàn tình nghĩa sư đồ của chúng ta.”
Nghe thấy lời này
khiến Phong Thiệu hơi nhếch miệng cười, có điều bởi vì tình trạng không
tốt nên nụ cười cũng chẳng còn ôn hòa, đẹp đẽ như bình thường: “Sư phó
cần gì phải nóng vội thế, với tu vi của sư phó thì muốn giết ta cũng chỉ cần khẽ động móng tay, cho dù lần này ta tính kế nhưng vẫn nằm trong
lòng bàn tay của sư phó đấy thôi. Ngược lại đồ nhi với Minh Tịnh, người
thì sắp kế, kẻ thì bị hao tổn quá nhiều, ai dám nói sư phó và Lăng Tiêu
tiền bối không phải là người chiến thắng cuối cùng?”
“Xời, hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa như các ngươi mà cũng muốn đấu với lão tổ?” Tu Di cảm thấy những lời này cực kì dễ nghe, sát khí của lão cũng
giảm đi phần nào.
Phong Thiệu thấy thế
liền nói tiếp: “Hiện giờ, điều duy nhất khiến lão tổ cảm thấy không vui
cũng chỉ là vì khổ nhục kế không thành công, đồng thời không thể khiến
Lăng Tiêu tiền bối cảm động mà thôi.“
“Cần mi nhiều lời hả? Vậy ta liền đánh nát nguyên thần của ngươi sau đó tự
ngưng thần thoát thân, bày ra cảnh đoạt xá thất bại nên cả hai cùng đi
tong thì cũng có tác dụng như vậy cả thôi!”
“Xin sư phó hãy khoan! Cho dù người dùng khổ nhục kế để hóa giải được ân oán nhưng cũng đâu thể khiến Lăng Tiêu tiền bối cảm động đến mức nguyện ý
làm đạo lữ của người được? Thật ra đồ nhi có một kế, chỉ cần dựng một
màn kịch là có thể khiến Lăng Tiêu tiền bối thỏa mãn tâm nguyện của sư
phó.”
Tu Di vốn đang rất tức giận nhưng
khi nghe đến câu sau thì lại động lòng. Dù sao lão tốn nhiều công sức để hóa giải ân ân oán oán giữa hai bọn họ nhưng cũng đâu phải vì để tiếp
tục làm sư đệ của đối phương. Lão hỏi: “Kế gì?”
Phong Thiệu cũng không vội vàng trả lời mà chỉ hỏi lại lần nữa: “Sư phó, với
tình hình hiện giờ của ta, dù không thể đoạt xá nữa thì liệu còn cách gì cứu vãn không?”
Tu Di hơi đơ người, một lúc sau ông ta mới cười kẹn kẹt: “Thằng khỉ con này, ngươi định lừa ta đúng không?”
“Cho dù thật sự muốn lừa thì với tình trạng hiện giờ của đồ nhi cũng là có
tâm mà không có sức, làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của sư phó? Thật ra với tu vi của người thì vốn cũng đâu đặt mạng sống của ta ở trong mắt,
nếu có thể giúp đỡ người một tay, khiến người cao hứng thì có lẽ sư phó
sẽ không nỡ để ta chết đúng không?” Phong Thiệu nói với vẻ ảo não cùng
một chút chờ đợi, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Nếu ngươi có thể giúp ta như nguyện thì ngươi chết hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.” Tu Di liếc mắt nhìn Phong Thiệu: “Yêu độc đã xâm nhập
sâu vào cơ thể của ngươi, tràn lan trong đan điền huyết mạch, gần như đã hết cách xoay chuyển trời đất. Có điều ngươi tu hành như chúng ta vốn
đã là đi nghịch lại ý trời, nếu người thật sự muốn sống thì cũng không
phải hoàn toàn hết cách.”
“Thực sự có ư? Nhưng đại năng trong tông ta đã nói...”
“Cái đám ấy mới sống được bao lâu? Lão tổ ta tu Ma hai kiếp, tầm nhìn xa trông rộng của bọn chúng mà so được với ta chắc?”
Trong lòng Phong Thiệu vui sướng, quả nhiên y đoán không sai. Thậm chí y còn
bắt được một chút ẩn ý trong ngữ điệu của Tu Di, kết hợp với lần trước
lão tương kế tự kế khiến y cảm thấy mình chưa chắc đã vô phương cứu
chữa...
“Chỉ cần giúp ta đạt được mong muốn thì ta sẽ nói ra cách phá giải duy nhất kia cho ngươi.”
Phong Thiệu được Tu Di khẳng định thì cũng không còn lo lắng lão sẽ đổi ý
nữa. Mặc dù tính cách của lão vui giận thất thường nhưng cũng không phải là người hay lật lọng, chẳng rõ là vì lão không thích hay do lão khinh
thường việc đó. Nói tóm lại y đã có thể an tâm bày mưu tính kế cho lão
rồi.
Thật ra y vốn chẳng phải người cực
kì thông minh, nghĩ ra được cách như vậy là do chợt nảy linh cảm mà
thôi, nên rốt cuộc nó vẫn tồn tại rất nhiều lỗ hổng.
Có điều dùng kế sách cực kỳ bất ổn này làm việc cho một người thích đi
theo hướng cực đoan như Tu Di thì có lẽ lại là phương hướng mới. Cho nên lão cố gắng hết sức để hoàn thiện kế sách này chứ chẳng còn dư tâm trí
đâu để mà nghĩ xem kế sách của Phong Thiệu có vấn đề gì không
Bôn ngày sau, Lăng Tiêu đang ở trong trập pháp Càn Khôn Nghịch Chuyển đã
dần hấp thu đến no đủ, tuy nhiên vào lúc gần kết thúc thì ý thức của ông lại dần dần thức tỉnh trước.
Mặc dù ý
thức đã tỉnh lại nhưng thể xác thì vẫn chưa mở được mắt, thậm chí ngay
cả tư thế ngồi xếp bằng cũng không hề mảy may thay đổi. Ông tỉnh lại
trong Thức Hải, tựa như vừa mới trải qua một cơn ma dài đằng đẳng. Tỉnh
mộng rồi thì chẳng nhớ nổi mình đã từng mơ về điều gì, chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ mệt mỏi, không có tri giác.
Trong lúc đang đi tới đi lui ở thức hải thì sương mù chợt ùn ùn kéo đến, ông
bỗng nhìn thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc -- Tên sư đệ lỗ mãng,
bướng bỉnh của mình.
Lăng Tiêu muốn lên
tiếng gọi hắn, nhưng người nọ lại đang vận pháp khởi động thuật đoạt xá
với một Kiếm tu mặc đạo bào màu đỏ. Tuy ông không thể nhớ nổi chuyện lúc trước những vẫn cảm thấy cực kỳ lo lắng theo bản năng. Thế nhưng bất kể ông có gào thét ngăn cản đến thế nào thì dường như bọn họ vẫn không hề
nghe thấy được, trong lòng ông nóng như lửa đốt, muốn chạy thật nhanh
đến đó nhưng dường như vẫn cứ đứng dậm chân tại chỗ, vĩnh viễn không thể đi tới trước mặt bọn họ để kéo Lăng Di về. Ông đành trơ mắt nhìn bọ họ
đột ngột ngã xuống đất, một lúc sau chỉ có thân thể của Lăng Di bắt đầu
cử động, sau đó hắn ngồi dậy.
Trái tim
của Lăng Tiêu đã nhảy lên cổ họng, ông bất chợt đối diện với ánh mắt của Lăng Di. Chỉ một ánh mắt như vậy nhưng sự xa lạ trong đôi mắt của đối
phương đã đủ để ông hiểu được một điều, đây là người khác.
Bởi vì tên sư đệ ma đầu kia của ông sẽ không bao giờ nhìn ông bằng ánh mắt
xa lạ như thế. Sư đệ của ông đã không còn nữa, hắn không còn ở đây, hắn
không còn nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Tiệu cảm thấy lồng ngực của mình trống rỗng đến hốt hoảng, ông chẳng
biết trái tim của mình đã đi lạc ở nơi nào rồi. Thậm chí lúc ông phải
lấy thân để hiến tế cho kiếm, tự luyện hóa bản thân thành kiếm hồn trong trận chiến hơn hai ngàn năm trước, ông cũng không hề có cảm giác như
vậy.
Phải, hai ngàn năm trước...
Chuyện cũ bỗng ập tới như những cơn thủy triều. Tiểu đạo đồng xấu tính hơn hai ngàn tám trăm năm trước, đôi sư huynh đệ cùng nhập thế ngao du hơn hai
ngàn năm trăm năm trước, trận chiến Ma Đạo ác liệt giữa tứ đại tông môn
hơn hai ngàn năm trước... Cuối cùng, Lăng Tiêu đã nhớ ra vì sao Lăng Di
lại chết, vì sao hắn lại chết như vậy.
Là vì chính ông!
“Tại sao ngươi lại muốn chết?”
Trong Thức Hải bỗng xuất hiện một giọng nói, Lăng Tiêu cũng không hề nghi ngờ mà chỉ thầm nghĩ: “Ân oán năm đó đã kết thúc rồi, tên đầu sỏ cũng phải
trả nợ máu. Thế nhưng ta lại dùng chấp niệm mà hắn giành cho ta để áp
chế hắn, là do ta bỉ ổi. Ta nên dùng cái chết để trả lại.”
“Ngươi không hối hận?”
Lăng Tiêu hơi trầm mặc.
“Chẳng phải đồng sinh sẽ tốt hơn cộng tử hay sao?”
Lăng Tiêu nói: “Thế gian vốn đâu có chuyện được vẹn cả đôi đường.”
“Ngươi nói như thế chứng tỏ ngươi đã hối hận rồi. Rõ ràng ngươi muốn đồng sinh chứ không phải cộng tử.”
Lăng Tiêu thở dài: “Thiên ý trêu ngươi.”
“Tu tiên vốn là chuyện đi ngược lại ý trời, đào đâu ra lắm thiên ý rảnh rỗi để mà đi chọc ghẹo con người như vậy? Chẳng qua là do chấp niệm của
ngươi đã thành Tâm Ma, khiến ngươi làm ra hành động đi ngược lại với bản tâm của mình, vậy mà còn lừa mình dối người muốn đồ lỗi cho thiên ý.”
Trong lòng Lăng Tiêu loạn cả lên, ông bắt đầu cảnh giác: “Ngươi luôn mở miệng nhắc đến bản tâm của ta, vậy ngươi là kẻ nào?” Nói xong câu này ông lại nhìn khắp bốn xung quanh, thấy sương mù dày đặc che phủ khắp nơi thì
không khỏi cả kinh: “Đây là nơi nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Phong Thiệu đang ở ngoài ảo trận lập tức cảm nhận
được Thức Hải của đối phương bắt đầu rung chuyển muốn chống lại. Y cắn
răng cố gắng chịu đựng, góp nhặt toàn bộ linh khí để rót vào chỗ mấu
chốt trong trận -- đôi linh thực biến dị Tiểu Hợp và Tiểu Hoan. Vậy mà
vẫn chưa đủ, cuối cùng phải nhờ Tu Di ra tay đưa thêm một luồng linh khí cuồn cuồn vào trong thì ảo cảnh mới quay về diện mạo như cũ.
Phong Thiệu khẽ thở phào, Tu Di nhìn cảnh tượng trong hư kính rồi cười nói:
“Sư huynh vẫn luôn là người cố chấp, cẩn thận như vậy.” Nói xong lão lại lạnh mặt nhìn về phía Phong Thiệu: “Tốt nhất là ngươi hãy dùng thêm
chút mánh khóe, nếu không thể thành công thì e là con hổ nhỏ của ngươi
sẽ chẳng được gặp mặt ngươi lần cuối đâu.”
Phong Thiệu khẽ cắn môi, tiếp tục xâm nhập thức niệm vào ảo ảnh.
“Ta là ai? Ta không phải người, ta là bản tâm của ngươi. Nơi này là Thức Hải của ngươi.”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Nói năng vớ vẩn...”
“Nếu ta không phải là bản tâm của ngươi thì sao có thể trò chuyện trong thức hải với ngươi?”
Lăng Tiêu định trả lời không phải nhưng lại bắt đầu nghi ngờ chính bản thân
mình, trong lúc hoảng hốt ông cũng dần tin tưởng hơn. Rốt cuộc không kìm được mà hỏi :“Tại sao ngươi phải nói với ta những điều này?”
“Bởi vì ta đã bị ngươi đè nén suốt hơn hai ngàn năm, khiến ta cực kỳ khó chịu.”
Lăng Tiêu khó hiểu: “Ý ngươi là gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bản tâm của mình nghĩ gì sao?”
Lăng Tiêu hơi do dự, nhưng đối phương không chờ ông đưa ra câu trả lời thì
sương mù đã lập tức tản đi, trong không trung bỗng xuất hiện cuộn tranh
đang khẽ lay động.
Lăng Tiêu nhìn lên
thì thấy trên cuộn tranh đang vẽ lại những chuyện cũ từ rất lâu rất lâu
trước kia... Tiểu đệ tử ký danh chọc thủng đạo bào của ông, chẳng hiểu
vì sao lại cảm thấy khá thuận mắt nên đã mang người ta về làm sư đệ; Lúc sư đệ nói muốn cùng nhập thế du ngoạn với ông, ông không hề do dự lập
tức rút kiếm bầu bạn với hắn; Lúc phát hiện sư đệ ra tay với đồng môn
bằng pháp khí tà ma, ông vẫn hành động theo cảm tính, không những không
tố giác mà thậm chí còn thầm che giấu giúp hắn.
Không cùng chí hướng thì sẽ không thể đi chung đường, hai người nảy sinh bất
hòa, rõ ràng ông muốn bắt người trở về nhưng cuối cùng lại nhẫn tâm quay đi. Sau này bọn họ ngày càng xa cách, rốt cuộc hoàn toàn đi ngược lại
với nhau, cuối cùng dẫn đến xung đột bằng sức mạnh. Rõ ràng ông muốn nói với hắn: sư đệ, ta không trách ngươi, ngươi hãy trở về đi; thế nhưng
lúc nói ra miệng lại biến thành: Ma đầu, ngươi hãy đi chết đi! Sau này,
khi phải đối mặt với Côn Luân đã bị tổn hại nặng nề, dưới sự tuyệt vọng
và tự trách sâu sắc, rốt cuộc ông đã luyện hóa bản thân thành kiếm hồn
của Hạ Vũ kiếm. Rõ ràng trước đây muốn nói một câu 'hẹn kiếp sau gặp
lại', cuối cùng lại thành ép sư đệ phải nhận lời ước định không được
bước chân vào Côn Luân nữa.
... Cuối
cùng sự tồn tại của ông lại trở thành điểm yếu của hắn, khiến sư đệ ném
chuột sợ vỡ bình, tự nguyện đi vào đường chết. Cho dù rõ ràng ông đã
biết người đó không muốn chết, mà chính ông cũng không muốn hắn chết.
Những chuyện ông đã làm trái với lương tầm nhiều không thể đếm xuể.
“Nếu như được trở lại lần nữa... ”
“Làm gì có chuyện bát nước đã hắt đi còn lấy lại được? Ta oán hận hắn đã
thành chấp niệm, cuối cùng mới biết chẳng qua là trăm sông đổ về một
biển. Nếu không, giữa muôn vàn cách có thể chuộc tội, cớ sao ta cứ phải
chọn cách không thể cứu vãn nhất như vậy. Chẳng qua tổn thương hắn cũng
như ta đang tự tổn thương chính bản thân mình, người chết là hết nợ, ta
sẽ chẳng còn áy náy nữa. Suốt hai ngàn năm, bây giờ ta đã giải thoát,
nhưng giải thoát thế này thì để làm gì? Chẳng bằng cùng chết còn hơn.”
Vào lúc trong lòng Lăng Tiêu đang cực kỳ đau khổ thì nội dung trên cuộn
tranh lại thay đổi sang khung cảnh khác. Ánh mắt của ông vừa thoáng liếc qua liền lập tức trợn mắt há mồm: “Cái gì thế này!”
Hình ảnh hai nam tử thanh niên đang cởi quần áo trên người nhau, một người
cao lớn ngăm đen, người còn lại trắng trẻo cân đối. Cuối cùng quần áo
chẳng đủ che thân, hai người quấn quít lấy nhau đầy sự ám muội.
“Những gì ngươi nhìn thấy đều là những thứ ngươi đang nghĩ.”
“Nói bậy!” Lăng Tiêu vội quát lên. Nhất là lúc nhìn thấy hai người ôm hôn
thắm thiết khiến ông lập tức quay đầu sang chỗ khác, phủ nhận: “Sao ta
có thể mang tâm tư xấu xa như vậy được! Mau mau thu hồi lại đi, không
cho phép ngươi sỉ nhục sư đệ của ta, đừng có làm bẩn mắt của ta!”
“Lúc trước ngươi muốn chuộc tội thay hắn, lúc ngươi định tự sát hắn cũng đã
nói muốn ngươi làm đạo lữ của hắn, rõ ràng ngươi nghe thấy cơ mà. Nếu
liên quan đến chuyện hợp tịch song tu thì sao có thể nói là xấu xa, là
sỉ nhục được?”
“Ta...” Câu nói của Lăng
Tiêu tắc trong cổ họng. Cho dù ông đang nhắm mắt nhưng bên tai vẫn
truyền đến những tiếng rên rỉ đầy triền miên, thật sự vô cùng hoang
đường... Ông lắc đầu rồi nói: “Mặc kệ hắn suy nghĩ như thế nào, ta sẽ
không bao giờ có tâm tư như vậy.”
Lúc câu nói này được thốt ra, Phong Thiệu đang đứng bên ngoài ảo cảnh không
khỏi hơi liếc mắt nhìn Tu Di. Tu Di lại hiếm khi không lộ vẻ mặt khắc
nghiệt, ông quay đầu hỏi một cách không nặng không nhẹ: “Ngươi định làm
thế nào?”
Phong Thiệu chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, sau đó tiếp tục nhập thức niệm vào trong ảo cảnh.
“Nếu ngươi không có tâm tư như vậy thì tất nhiên là cây ngay chẳng sợ chết
đứng, cần gì phải sợ hãi những cảnh tượng giả dối đó đến nỗi xem cũng
không dám xem một chút? Chẳng lẽ ngươi lại đang làm trái lương tâm ư?”
Bị ép hỏi đến mức này khiến Lăng Tiêu chẳng nói nên lời, chỉ đành mở to
hai mắt, thậm chí còn tập trung nhìn vào hình ảnh kiều diễm đang xảy ra
trên cuộn tranh, tựa như làm vậy mới có thể chứng minh bản thân mình
trong sạch.
Có điều hình ảnh lúc này đã
không còn đơn giản như ban đầu, hai thân thể đang quyện vào nhau đến
chết đi sống lại tựa như muốn hòa vào làm một. Thanh niên cao lớn có
thân hình cực kỳ rắn chắc, khỏe mạnh, vô số hạt mồ hôi li ti rịn ra từ
sống lưng rắn chắc của hắn rồi tạo thành từng giọt chảy xuôi xuống, sinh ra vài phần mị hoặc khó nói nên lời. Hai tròng mắt đen thẫm của hắn như có những vì sao lấp lánh, dịu dàng nhìn chăm chú vào người đối diện.
Hai người sung sướng như thể đã lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh...
Dần dần, Lăng Tiêu đã không còn nhìn chỉ vì muốn chứng minh bản thân trong
sạch nữa, ngược lại biến thành không đành lòng dời mắt.
...
Sau một lúc lâu, Phong Thiệu nhìn sắc mặt của nhân vật chính trong hư kính
đã phiếm hồng, khi miệng ông rên rỉ nhẹ hai chữ “Lăng Di” thì tảng đá
nặng trong lòng cũng được buông xuống.
Y
thoải mái nhìn về phía Tu Di ở bên cạnh, ánh mắt của lão vẫn đặt trên hư kính, đang gắt gao đuổi theo vị sư huynh đã dần trở nên mơ màng kia,
giọng nói chẳng lộ vui giận: “Đôi linh thực biến dị kia của ngươi là thứ tốt đây. Ngươi không biết, dù sư huynh của ta đã sống hơn bảy trăm năm
nhưng vẫn còn giữ thân thể nguyên dương. Đừng nói là động tình, thậm chí hắn còn thèm cho những nữ tử đến quyến rũ mình bất kì một ánh mắt dư
thừa nào. Không ngờ hương Thúc Tình của cỏ Hợp Hoan lại mãnh liệt như
vậy, có thể khiến hắn...”
“Sư phó hiểu
lầm rồi.” Phong Thiệu cười với vẻ bất đắc dĩ: “Đôi cỏ Hợp Hoan này của
ta đã bị thương nặng từ mấy năm trước, đến nay vẫn còn chưa khôi phục
hoàn toàn, sao có thể dùng được loại độc cần phải tiêu hao nhiều như
hương Thúc Tình? Chẳng qua là nhờ sức mạnh của sư phó nên mới có chút
tác dụng trong việc kết ảo trận thôi.”
Tu Di quay ngoắt lại, cực kỳ ngạc nhiên: “Ý ngươi là --”
Phong Thiệu gật đầu cười nói: “Chúc mừng sư phó được đền đáp như nguyện.”
Bốn ngày sau Lăng Tiêu mới hấp thu sạch sẽ, sau đó thật sự tỉnh dậy từ trận pháp Càn Khôn Nghịch Chuyển. Ông vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy khuôn
mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc và giọng nói quen thuộc.
“Sư huynh...”
“Ngươi... Chẳng phải ngươi...” Lăng Tiêu nói một cách đứt quãng, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Tu Di độ khí giúp ông an thần, sau đó mới nói với vẻ thấp thỏm: “Tên Phong Thiệu kia đã từng đạot xá một lần rồi, mạng của ta không thể cho y được nữa. Nhưng mà sư huynh đừng vội, ngươi muốn ta chết thế nào thì ta sẽ
chết thế ấy. Chỉ cần sư huynh nói ra thì ta sẽ không bao giờ từ chối.”
Tâm trạng lúc này của Lăng Tiêu chẳng thể diễn tả nổi bằng lời, mấy hình
ảnh thảm thiết và kiều diễm chợt hiện lên trước mắt ông. Ông muốn cảm
nhận đối phương đang tồn tại nên đã thử sờ lên mặt Tu Di. Ấm áp, có sức
sống, thật tốt quá.
Sau đó ông lắc đầu rồi nói: “Thôi.”
Tu Di vui sướng đến độ chẳng biết làm thế nào cho phải, miệng cứ hết đóng
rồi lại mở, tay chân thì không biết nên để chỗ nào. Lắp bắp một lúc lâu
sau lão mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Sư huynh, chúng ta lại nhập thế du ngoạn đi. Bây giờ ngươi đã khôi phục lại hơn phân nửa tu vi, đợi hơn ngàn năm nữa rồi chúng ta cùng phi thăng, có được không?”
“Được.” Lăng Tiêu gật đầu, tựa như hai ngàn năm trước vậy.
“Sư huynh, suốt hơn hai ngàn năm qua ta không hề đặt chân vào Côn Luân,
cũng chưa từng giết một người đệ tử nào của Côn Luân. Tên Phong Thiệu
này cũng là do ta cứu về đấy, ta còn cứu một đứa ở Bão Phác tông, mấy
đứa ở Phiêu Miểu tông... Sư huynh, ta đã không còn như trước nữa rồi. Ta sẽ không hành động chỉ vì sự vui giận của bản thân nữa... Sư huynh...
Sư huynh...”
Tu Di bộc bạch nỗi lòng của
mình cứ như thể đã biến thành một người khác, lão nói liên miên cằn nhằn suốt vài canh giờ, tựa như muốn bày tỏ hết toàn bộ những tâm tình của
mình trong suốt hơn hai ngàn năm qua. Có điều Phong Thiệu cũng chẳng có
tâm trí đi quan tâm những lời này vừa buồn nôn vừa ngây thơ đến mức nào, y một lòng chăm sóc cho Phong Bạch.
Khác với Lăng Tiêu “lấy được”, Phong Bạch là “mất đi”, hơn nữa còn mất đi
rất nhiều cho nên cũng bị tổn hại cực kỳ nặng nề. Thấy hắn mãi vẫn chưa
chịu tỉnh lại khiến Phong Thiệu vô cùng lo lắng, lại thêm Tu Di vẫn còn
lải nhải chưa nói xong, y bèn dứt khoát đưa hắn đến chỗ đối phương đang
gương vỡ lại lành. Phong Thiệu còn chưa kịp mở miệng nói lời tốt đẹp cho đối phương thì Tu Di đã như bị chột dạ, sốt ruột đến mức phải tranh nói trước: “Hắn không xảy ra chuyện gì lớn đâu! Qua mấy tháng nữa là sẽ
tỉnh lại ấy mà. Nếu ngươi không yên tâm thì cứ đưa hắn trở về Côn Luân
để tĩnh tu là được.”
Lăng Tiêu lo lắng:
“Thật không, những thứ trên người ta vừa mới cho đi đã lập tức đòi lại,
chỉ sợ sẽ khiến hắn bị tổn thương nặng.”
Phong Thiệu nhướn mày rồi tiếp lời: “Nếu tiền bối thật sự có tâm thì cứ cách
mấy năm lại tới thăm Minh Tịnh một chút, như vậy là tốt nhất.” Nói xong y còn nhìn thoáng qua Tu Di với vẻ thâm sâu.
Tu Di biết rõ Phong Thiệu đang ngăn lão nảy sinh sát niệm với tiểu súc
sinh kia nhưng cũng chẳng thể mở miệng phản bác được. Phong Thiệu thấy
Lăng Tiêu lập tức nhận lời thì cũng biết chuyện đã thành. Y không truy
cứu việc này nữa mà chuyển sang hỏi về cách giải độc.
Tu Di và Lăng Tiêu đứng lên, quả nhiên lão không nuốt lời nhưng cũng chỉ
để lại đúng một câu: “Ngươi đi vào hoa cảnh Phân Đà Lợi được truyền thừa vạn năm của Bồ Đề tự thử xem, có lẽ có cách cứu.”
“Có lẽ?”
Phong Thiệu nhíu chặt mày, nhưng còn chưa suy nghĩ xong thì đã thấy hai người kia biến mất chẳng còn chút bóng dáng từ lâu rồi! Y không khỏi tức đến
sắp hộc máu, nhưng khi bình tĩnh lại thì chợt nghĩ tới một trọng điểm
khác, từ từ -- Hoa cảnh Phân Đà Lợi của Bồ Đề tự á?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT