Thất Tinh Linh Nhĩ là
một loại kỳ trân dị bảo nổi tiếng với khả năng tinh lọc ma vật. Ngoài ra cũng do chúng rất khó bảo quản, chỉ khi còn sống mới có công hiệu tinh
lọc cho nên cực kỳ hiếm gặp.
Bởi vì tâm
chí của Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác không thể vững vàng được
như Phong Thiệu nên cũng bị bụi gai Hỗn Nguyên ảnh hưởng lớn hơn. Những
lúc mất kiểm soát gã thường giết người ăn thịt, cưỡng đoạt thải bổ Âm
Nguyên của nữ tu… Bởi vì quá nóng lòng muốn lấy Thất Tinh Linh Nhĩ để
cứu mạng, thậm chí gã còn giết sạch cả nhà họ Hà.
Có thể coi đây chính là mối thâm thù đầu tiên giữa nhân vật phản diện và nhân vật chính.
Nhờ Thanh Thành tiêu diệt toàn bộ Hà gia mới khiến Hà Loan trở thành cô
nhi, rồi từ đó quen biết với Minh Tịnh không cha không mẹ. Trong lúc cả
hai lưu lạc đã trở thành thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu hành, cùng chung hoạn nạn…
Dù diệt môn là tình tiết quan trọng để thúc đẩy tuyến tình cảm nhưng Phong Thiệu không định làm chuyện ấy, cũng không làm được.
Y đâu có bị điên, cả đầu óc và trí nhớ đều đang rất tỉnh táo. Đã biết rõ
Thất Tinh Linh Nhĩ trong bí cảnh của Tàng Phong sơn ở bên cạnh Hà gia
thì cần gì phải đi giết cả nhà người ta nữa. Như thế chẳng phải sẽ kết
thù với nhân vật chính à?
Có được tin tức về Hà gia khiến tâm trạng của Phong Thiệu cực kì tốt, tuy nhiên y cũng
không nóng đầu tới nỗi lập tức chạy thẳng đến bí cảnh đào Thất Tinh Linh Nhĩ lên.
Thứ nhất, hiện giờ y đang phải
dẫn theo hơn một trăm đệ tử lớn nhỏ đi làm nhiệm vụ, nhiều người phức
tạp. Thứ hai, bí cảnh Tàng Phong sơn đâu dễ vào như vậy. Mặc dù cuối
cùng Thanh Thành tôn giả vẫn thuận lợi lấy được Thất Tinh Linh Nhĩ,
nhưng trước đó cũng phải trải qua một phen hung hiểm.
Cho nên Phong Thiệu quyết định vẫn làm theo kế hoạch ban đầu. Sau khi đến
Lữ gia ở Lư Sơn, hoàn thành xong nhiệm vụ y sẽ đi một mình tới Tàng
Phong sơn.
Có điều chuyện này cũng không cản trở việc hôm nay Phong Thiệu đến gặp Hà tông chủ của Thiên Tiên môn.
“Tiền bối, đây chính là Thiên Tiên môn.” Đệ tử Mục Hằng của Mục gia không ngờ vị chân nhân đến từ Côn Luân này lại có hứng thú với “Ngọc Tiên hoàn”
nho nhỏ, còn hứng thú đến mức muốn tự mình tới cửa thăm hỏi.
Mặc dù thấy tò mò khó hiểu nhưng dù sao Mục Hằng cũng chỉ là một đệ tử nho
nhỏ của Mục gia, cũng biết tu giả đến từ Côn Luân có thân phận bất phàm
nên không dám chậm trễ, lúc này đã dẫn tiền bối đi đến nơi.
“Sư huynh, tiểu tông môn này còn chẳng có cả động thiên phúc địa, chỉ dùng
trận pháp bố trí xung quanh đỉnh núi mà thôi. Tông môn nghèo nàn này thì có gì đáng để xem?” Phương Trường Tín cảm thấy khó hiểu. Mấy tháng qua, dọc theo đường đi bọn họ đã gặp không ít tu giả của các thế gia, chỉ có Hoàng gia là thảm nhất, nhân tài điêu linh nhưng cũng không đến mức
nghèo rớt mồng tơi như Thiên Tiên môn trước mắt.
“Không được vô lễ.” Phong Thiệu khẽ trừng cậu ta một cái. Đã đi đến cửa rồi,
mặc dù giọng nói của Phương Trường Tín không to nhưng tu giả tai thính
mắt tinh, nếu để người của Hà gia nghe thấy thì lần này không những
chẳng lấy lòng được mà có khi còn thành kết thù.
Phương Trường Tín lè lưỡi, Phong Thiệu cười cười nhéo mặt cậu:
“Đã bảo đệ không được đi theo, vậy mà đệ lại càng muốn đến.”
“Sư huynh đi một mình, đương nhiên đệ cũng muốn đi cùng với sư huynh.” Phương Trường Tín nói.
Vốn dĩ Phong Thiệu đã không phải là người dễ tức giận, hiện giờ lại càng
không thể nổi nóng với vị tiểu sư đệ này. May mà biết cậu là người có
thể tin tưởng nên mang theo cũng không ảnh hưởng gì.
Tông chủ của Thiên Tiên môn nhìn lướt qua chừng hơn năm mươi tuổi, tu vi
Trúc Cơ hậu kỳ, tên là Hà Viễn Sơn. Cái tên này nghe có chút quen tai,
càng khiến Phong Thiệu khẳng định đây chính là Hà gia mà mình đang cần
tìm.
Hà Viễn Sơn nghe Mục Hằng giới thiệu Phong Thiệu là đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông, bởi vì cảm thấy hứng thú với việc luyện chế đan dược nên đặc biệt đến nơi này để
thăm hỏi, khiến cho ông ta vô cùng thụ sủng nhược kinh*: “Nếu tiền bối
đến đây vì đan được, chỉ cần nói trước một tiếng, vãn bối sẽ dâng đan
dược đến tận Mục gia. Sao dám làm phiền tiền bối đích thân đến tệ môn
như vậy.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh sợ.
Phong Thiệu cố ý sắm vai một tu giả bởi vì hâm mộ tiếng tăm của Thiên Tiên
môn mà đến, cũng may y vẫn còn nhớ một ít tư liệu có liên quan đến tổ
tiên Luyện Đan sư của Hà gia cho nên như có như không mà đáp lời. Suy
cho cùng những tư liệu này đều được biên kịch thiết kế cho nữ chính Hà
Loan để cô có một thân thế “tốt đẹp”, nên ít ra tổ tiên cũng từng có một thời kỳ huy hoàng.
Nếu không thì Hà Loan sẽ chẳng có vốn liếng để trợ giúp cho nam chính Minh Tịnh như vậy.
Mặc dù Hà Viễn Sơn đã biết về vinh quang của tổ tiên nhưng khi nghe thấy từ miệng của người ngoài, nhất là người có tu vi Kim Đan, còn là đệ tử
thân truyền của Côn Luân đại tông thì cảm giác đó thực sự khác hoàn
toàn, cũng nhận ra đối phương coi trọng mình nên lòng càng thêm lâng
lâng.
Mà Mục Hằng và Phương Trường Tín ở
bên cạnh, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại thấy hiển nhiên. Người
trước thì nghĩ: không hổ là đệ tử của Côn Luân đại tông, chuyện của thế
gia Cửu Châu từ mấy ngàn năm trước mà cũng biết rõ như vậy. Người sau
lại nghĩ, không hổ là sư huynh của ta, quả nhiên nhất cử nhất động đều
có hàm ý sâu xa.
Phong Thiệu tự cảm thấy
mình đã lấy được lòng của Hà Viễn Sơn nên bắt đầu vào chủ đề chính: “…
Lần này ta rời khỏi Côn Luân là vì muốn tuyển chọn đệ tử cho tông môn.
Ta ngưỡng mộ thuật luyện đan của Hà gia đã lâu, mặc dù hiện giờ không
còn là thế gia nhưng ta nghĩ tư chất của những đứa nhỏ ở Hà gia chắc hẳn cũng không kém cạnh là bao.”
Có nhã ý hỏi như vậy khiến Hà Viễn Sơn ngay lập tức hiểu ra, đây là cơ hội cho con của ông ta tiến vào Côn Luân!
Lời này vừa nói ra, Mục Hằng vừa sợ hãi lại vừa ghen tị. Phương Trường Tín
thì thốt lên: “Sư huynh, dù sao Hà gia cũng không phải thế gia, làm như
thế chỉ sợ không hợp với tông quy…”
Sắc
mặt Hà Viễn Sơn nghẹn lại, Phong Thiệu mỉm cười ngắt lời: “Nếu thực sự
có đệ tử sở hữu tư chất tốt thì cứ đưa đến Mục gia trước. Chúng ta tuyển người ở Mục gia, chẳng phải cũng là tuyển người từ thế gia hay sao.”
Rõ ràng đang lợi dụng sơ hở, nhưng lần này do y dẫn đầu nên y nói cái gì
thì chính là cái đấy. Phương Trường Tín bĩu môi, chẳng còn lời nào để
nói.
Hà Viễn Sơn vui sướng đến mức không
biết nên làm như thế nào cho phải. Ông ta vội vàng đưa đứa nhỏ trong nhà ra như thể e sợ chỉ cần chậm một bước thôi thì sẽ phát hiện đây chỉ là
một giấc mơ. Hiện giờ Hà gia đã xuống dốc, trong tông môn có hơn mười
người, trẻ nhỏ cũng chỉ có ba đứa. Trong số đó, một đứa đã mười một,
mười hai tuổi, đương nhiên không phù hợp với yêu cầu.
Còn lại một nam một nữ: nam chừng bảy, tám tuổi; nữ chỉ mới bốn, năm tuổi.
Phong Thiệu vừa nhìn thấy nữ hài phấn điêu ngọc mài kia thì trong lòng liền
vui vẻ. Y nhớ rõ trong nguyên tác, khi lần đầu tiên Minh Tịnh nhìn thấy
Thanh Thành tôn giả thì gã đã hơn tám mươi tuổi. Minh Tịnh là đệ tử quá
tuổi vạn năm mới có một của Côn Luân, lúc trước ở bên ngoài tu luyện hơn hai mươi năm, sau này mới được tông chủ Cố Hoài của Côn Luân nhìn ra
tài năng rồi đưa về Côn Luân…
Bấm ngón
tay tính toán, hiện giờ Phong Thiệu sáu mươi lăm tuổi, vậy nam chính
Minh Tịnh chỉ mới năm, sáu tuổi. Hà Loan bằng tuổi nam chính, chắc cũng
tầm tuổi này.
Vì thế y hỏi: “Hai đứa nhỏ này đều là con của tông chủ?”
Hà Viễn Sơn nhìn đứa nhỏ đứng bên người phu nhân rồi gật đầu: “Nam hài là cháu trai đằng vợ, nữ hài là tiểu nữ trong nhà.”
“Tiểu cô nương, con tên gì?” Giọng nói của Phong Thiệu tràn ngập sự dịu dàng, trong mắt tỏa ra ánh sáng. Y cúi người cầm lấy tay tiểu cô nương kia
rồi cười đến cực kỳ ôn nhu ngọt ngào, tựa như một con chuột sa vào hũ
nếp.
Phương Trường Tín nhìn thấy vậy thì không khỏi trợn trắng mắt, muốn đưa tay kéo sư huynh trở về.
Tiểu cô nương nói với vẻ sợ hãi: “Ta là Hà Yến.”
Phong Thiệu sửng sốt, mặc dù Yến và Loan đều là chim trên trời nhưng chênh
lệch đẳng cấp cũng quá xa rồi? Khoảng cách giữa nữ chính và người qua
đường tựa như ranh giới lạch trời không thể với tới!
May mà y luôn thuộc trường phái diễn xuất, dù có thất vọng thì cũng chỉ lộ
ra trong nháy mắt. Y sờ đầu tiểu cô nương, vẫn mỉm cười lấy ra Tham Linh phù để kiểm tra linh căn của nàng… chỉ là tam linh căn.
Phong Thiệu nhìn về phía Hà Viễn Sơn: “Tông chủ chỉ có một đứa con gái này thôi sao?”
“Ta…” Hà Viễn Sơn mở miệng định nói thì cô gái bên người phu nhân lại âm thầm trừng mắt nhìn ông ta.
Phong Thiệu lập tức bắt được dị trạng này, y nói một cách tỉnh bơ: “Haiz,
thật sự là đáng tiếc. Mặc dù ta có lòng muốn giúp thuật luyện đan của Hà gia nổi danh Cửu Châu một lần nữa, nhưng mà yêu cầu của Côn Luân với tư chất của đệ tử thật sự rất cao, nếu như quá thấp… thì đành vô duyên
vậy.”
Phong Thiệu than thở làm bộ muốn
cáo từ, Phương Trường Tín cười tủm tỉm đi lên nắm lấy tay sư huynh,
nhưng mới đi được hai bước thì đã bị giọng nói của Hà Viễn Sơn giữ lại:
“Tiền bối, xin dừng bước. Thật ra vãn bối vẫn còn một nữ nhi nữa, nhưng
là do thị thiếp sinh ra. Năm nay ba tuổi, được nuôi ở bên ngoài…”
Nuôi ở bên ngoài… khó tránh trong phim có thể thoát được hoạ diệt môn… Phong Thiệu nhe răng cười rồi hỏi: “Cô bé tên gì?”
“Tức nữ tên Hà Loan.”
Khoảnh khắc Hà Loan được người hầu mang vào, Phong Thiệu liền nảy sinh cảm
giác khác thường. Mặc dù tiểu cô nương này mới có ba tuổi, chỉ mặc một
bộ xiêm y bình thường, tóc chẽ nhánh, ăn diện đơn giản nhưng ánh mắt lại trong sáng có thần, làn da trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, quả thực là dáng vẻ khiến cho người ta yêu thích.
Dù ban đầu Phong Thiệu có ý đồ riêng nhưng lúc này đã thật lòng yêu thích
tiểu cô nương trước mắt. Sau khi khảo nghiệm linh căn, là công cụ giúp
nam chính chữa trị thân thể sau này, nàng y hệt như trong phim, có Thiên Linh căn thuộc tính Mộc. Mặc dù căn cốt và sắc thân tầm thường nhưng
linh đài, tâm thức lại khá trong sáng, có thể thu làm đệ tử nội môn.
“Ta rất thích cô bé, khi quay về tông môn sẽ bẩm báo với sư tôn, thu A Loan làm đệ tử.” Phong Thiệu kéo tay Hà Loan rồi nói với vẻ chân thành.
Phương Trường Tín có chút khó chịu, bỗng nhiên nghĩ đến sư huynh của cậu còn chưa từng nói thích cậu bao giờ.
Hà Viễn Sơn vui mừng quá đỗi, kích động đến mức không biết phải làm thế
nào cho phải. Có đứa nhỏ gia nhập Côn Luân với Hà gia hiện giờ mà nói đã là một phúc phận vô cùng lớn lao, nếu được trở thành đồ tôn của tông
chủ, vậy thì càng là phúc phận trong phúc phận.
Trên mặt ông ta tràn ngập vẻ cảm kích, trong lòng cũng thầm mang ơn Phong Thiệu.
Phong Thiệu thấy thế thì cười càng thêm chân thành, thầm than nước cờ này quả thật rất hữu dụng.
Nếu đã đồng ý thì tất nhiên phải đưa Hà Loan đi luôn, Hà Viễn Sơn cũng
không thể không dâng cho Phong Thiệu một chút thành ý: “Hà gia hiện giờ
đã khác khi xưa, ngoại trừ một ít ngọc giản luyện đan thì cũng chẳng còn vật dư thừa gì , hy vọng tiền bối không ghét bỏ.”
Tất nhiên Phong Thiệu sẽ không ghét bỏ, thậm chí còn vui vẻ nhận lấy. Có lẽ người khác sẽ không để mắt đến những thứ này nhưng y lại biết về sự ưu
việt của chúng. Lúc Thanh Thành tôn giả trong phim tiêu diệt toàn bộ Hà
gia cũng muốn tìm kiếm một vài ngọc giản đan dược để giảm bớt thống khổ. Càng khỏi bàn đến chuyện sau này Hà Loan chỉ dựa vào mấy bộ Luyện Đan
pháp không trọn vẹn của Hà gia mà đã nhiều lần ra tay cứu Minh Tịnh
thoát khỏi nguy nan…
Trên đường trở về
Mục gia, Phong Thiệu một tay ôm Hà Loan, một tay nắm lấy tay tiểu sư đệ
Phương Trường Tín, trong lòng dương dương tự đắc. Nếu không phải y đã
biết trước trong bí cảnh có Thất Tinh Linh Nhĩ thì vừa nãy chỉ cần hỏi
Hà Viễn Sơn là ra, ông ta cảm kích y như vậy, chắc chắn sẽ biết gì nói
nấy.
Phong Thiệu cảm thấy Thanh Thành tôn giả này làm nhân vật phản diện cũng quá thất bại. Rõ ràng chỉ cần nói
hai ba câu, tung ra vài thủ đoạn là có thể đạt được mục đích, cần gì cứ
phải đánh đánh giết giết? Cuối cùng vất vả giết chóc một hồi còn đưa bản thân chôn cùng…
Phong Thiệu chép miệng lắc đầu. Nhân vật phản diện mà chỉ có tứ chi phát triển, đó là chuyện không nên nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT