Phong Thiệu bị bụi gai Hỗn Nguyên ảnh hưởng khiến thân thể mệt mỏi, linh khí không đủ dẫn đến
cảnh giới cũng không ổn định. Có điều, dù sao y cũng là Kim Đan kỳ hàng
thật giá thật, tuy máu tươi đã nhuộm đỏ toàn thân khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình kinh hãi, nhưng thật ra đó chỉ là vết thương trên sắc
thân*. Trước khi sử dụng ma công y đã bảo vệ Kim Đan của mình, nhờ đó
giúp bản thân không bị nội thương.
Sắc thân
Song, da thịt vỡ vụn vẫn khiến y đau nhức đến khó nhịn, nếu không phải kiếp
trước y từng làm hoá trị, rèn được khả năng chịu đau thì e là đã bị đau
đến choáng váng, thậm chí còn ảnh hưởng tới thân pháp.
La Thắng sử dụng chân pháp Mộc Nguyên Quy cấp cao để chữa trị cho Phong
Thiệu. Hắn bẩm sinh đã có nguyên khí hệ Mộc, nhờ vậy mới được bước vào
Côn Luân dù có tận ba linh căn, thậm chí còn lọt vào mắt xanh của Thái
Tây trưởng lão. Linh khí màu xanh nồng đậm xâm nhập vào cơ thể của Phong Thiệu, không ngừng tẩm bổ và bù đắp, giúp da thịt y dần dần lành lại
bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Phong Thiệu đau đến nghiến chặt răng nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy may
mắn. May mà mấy ngày trước y đã thải bổ được khá nhiều nguyên khí từ đệ
tử của Hoàng gia, nếu không bụi gai Hỗn Nguyên trong cơ thể đã chẳng bị
áp chế một cách dễ dàng như vậy. Dù khi giao chiến không xảy ra biến cố
nhưng nếu lúc này bụi gai lại đói khát mà trỗi dậy thì sợ là sẽ bị sư đệ nhìn ra manh mối.
“Sư huynh, đau lắm à?” Phương Trường Tín ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ
không đành lòng. Cậu nói với vẻ tự trách:
“Đều do tu vi của đệ không cao. Nếu đã Kết Đan thì ít nhất cũng có thể kề
vai chiến đấu cùng các sư huynh, không đến nỗi để sư huynh phải chịu khổ như vậy!”
Phong Thiệu bật cười, sờ sờ đầu của cậu rồi cười nói:
“Chẳng phải đệ cũng vừa kề vai chiến đấu với chúng ta đấy thôi?” Nói xong, y
lại nhìn về phía các đệ tử bên ngoài hoặc đang ngồi xuống hồi phục
nguyên khí, hoặc đang tự trị thương cho bản thân. Giọng nói của y rất ôn hòa, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy:
“Lúc nãy đệ tử Côn Luân chúng ta đã cùng nhau chiến đấu. Mặc dù đây là lần
đầu đối phó với ngoại địch nhưng các ngươi đã làm rất tốt.”
Các đệ tử nội môn đều là những thiếu niên còn trẻ, được nuôi dưỡng trong
tông môn từ bé. Bọn họ chỉ biết cố gắng tu hành, cho dù có từng giao
chiến thì cũng chỉ là chút luyện tập đơn giản, hoặc là đấu với linh thú
trong nội cảnh của Côn Luân, hoặc là đấu với yêu thú ở trong bí cảnh,
chứ chưa bao giờ phải thật sự liều mạng với tu giả.
Lần này phải giao chiến bất ngờ mới khiến bọn họ nhận ra tu giả trong thế
tục không hề yếu ớt như họ vẫn tưởng, lòng kiêu ngạo cũng bị thay thế
bằng sự nhụt chí, nhất là khi nhìn thấy các sư thúc giành chiến thắng
vất vả đến thế. Tuy nhiên, vào lúc các đệ tử vẫn còn đang chìm đắm trong trạng thái hoảng hốt, lại nghe thấy lời khích lệ đến từ Phong Thiệu như vậy, ngược lại khiến bọn họ cảm thấy phấn khởi hơn rất nhiều.
“Lúc này rồi mà vẫn còn nhớ nói những lời đó nữa.” Triệu Bác nhíu mày, lấy
từ trong túi gấm ra một viên Dưỡng Thân đan thượng phẩm rồi đút vào
trong miệng Phong Thiệu.
“Mặc dù sau khi
Kết Đan không cần quá coi trọng thân thể, nhưng đau đớn cũng sẽ khiến
thần thức bị tổn thương, không thể chủ quan. Thứ này không chỉ tẩm bổ
thân thể mà còn giúp sư đệ giảm bớt phần nào đau đớn.”
Đan dược vừa cho vào miệng đã tan, hiệu quả tẩm bổ thân thể còn chưa thấy
nhưng đan điền tựa như có một dòng nước ấm chảy qua, xem ra tác dụng
giảm bớt đau đớn là thật. Phong Thiệu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, y nói với Triệu Bác:
“Cảm tạ sư huynh đã ban thuốc.”
Triệu Bác vẫn nhăn mày, trầm giọng nói:
“Sư đệ, lần tới không thể cứ lỗ mãng như vậy. Đệ mới chỉ Kim Đan sơ kỳ,
kiếm ý vừa đến nhị trọng thiên, cứng rắn ngăn cản thế công của Hề Mậu
chính là đang dùng thân thể và căn cốt của mình để liều mạng. Đệ dồn hết sức như vậy sẽ khiến tư chất bị tổn hại, đồng thời cũng bất lợi với
con đường tu hành sau này của đệ.”
Phong
Thiệu nghe thấy thế thì không khỏi thả lỏng. May mà đối phương tưởng tư
chất của mình đủ tốt nên mới ngăn cản được thế công như vũ bão kia,
không nghi ngờ thêm điều gì khác thường.
Có điều hiện giờ nghĩ lại, quả thật lúc ấy y có chút xốc nổi nhưng không hề làm sai.
Ai mà đoán được Hề Mậu đạo nhân kia chỉ mới Kim Đan hậu kỳ nhưng lại khó
chơi đến vậy chứ. Nếu như y không dùng ma công thì e là cả ba huynh đệ
bọn họ đã bị trọng thương rồi. Có khi còn để đối phương chạy thoát đi
báo tin, trong lúc nguy cấp lại càng có thể chọc giận khiến đối phương
tự bạo.
Y thật sự không muốn nếm trải tư vị tự bạo một lần nữa…
“Đúng vậy. Dù sắc thân, căn cốt của ta và Triệu sư huynh không bằng đệ, nhưng tu vi lại cao hơn đệ một tiểu cảnh giới. Cho nên có bị tấn công thì
chắc chắn cũng sẽ ít tổn thương hơn đệ, đâu ra cái đạo lý để đệ che chở ở phía trước chúng ta!” Trương Bách Thiên đi tới, mặt mày không vui nhưng trong giọng điệu của hắn chứa đầy sự quan tâm.
Trên mặt Phong Thiệu tràn đầy ý cười, liên tục vâng vâng dạ dạ.
Trương Bách Thiên lại đặt một vật vào trong tay y, khẽ nhướng mày rồi nói:
“Đệ vội vã thiêu đốt thân thể của tên Hề Mậu kia, hỏa quyết mạnh mẽ xém chút nữa đã làm hỏng viên nội đan này rồi.”
“Xem màu sắc và độ lớn của viên nội đan này, không ngờ Hề Mậu kia đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, chẳng trách lại khó đối phó đến vậy.”
Triệu Bác nói xong, sắc mặt bỗng thoải mái hơn vài phần.
Quả thật đúng là cảnh giới Kim Đan đại viên mãn!
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ ‘thì ra là vậy’. Nếu chỉ là Kim Đan hậu kỳ thì sao có thể có công lực mạnh đến vậy chứ!
Phong Thiệu nhìn viên nội đan màu trắng được kim quang bao phủ ở trong tay,
chợt ngửi thấy một mùi hương lạ thường, trong lòng y hơi ngứa ngáy, muốn cắn một miếng.
Nhờ tâm chí kiên định mà
trong chớp mắt Phong Thiệu đã tỉnh táo lại. Y cố nhịn cảm giác thèm ăn,
đưa nội đan kia về phía Trương Bách Thiên rồi lắc đầu nói:
“Hề Mậu chết dưới kiếm của sư huynh, sao ta có thể lấy nội đan này được.”
Trương Bách Thiên cười to rồi liếc nhìn Phong Thiệu. Với kỹ năng diễn xuất của Phong Thiệu thì tất nhiên sẽ không để hắn nhìn ra sự thèm thuồng của
mình. Vì thế hắn vỗ vỗ vai y:
“Nếu không
nhờ đệ phản ứng nhanh nhạy, đúng lúc ngăn cản gã Hề Mậu kia thì có lẽ gã đã tự bạo rồi, nào có chỗ cho một kiếm đó của ta chen vào?” Sau đó
không hề do dự nhét nội đan vào tay Phong Thiệu.
Triệu Bác cũng nói:
“Sư đệ cứ nhận lấy đi. Tuy nội đan của tu giả không thể trực tiếp luyện hóa bổ nguyên như nội đan của yêu ma, nhưng có thể dùng để luyện chế đan
dược. Dù khá phiền phức, tuy nhiên vẫn có ích với đệ.”
Phong Thiệu sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp. Bản thân y đã là Ma tu, dù
còn tu Đạo pháp nhưng căn bản cũng là Ma tu hàng thật giá thật. Toàn bộ
đan điền, gân mạch, Kim Đan thuộc về Đạo tu đã bị hủy từ lâu, hiện giờ y chỉ là Ma thể trùng tu lại mà thôi.
Nội
đan của yêu ma là vật đại bổ với các tu giả, cho nên nội đan của tu giả
cũng là vật đại bổ với Phong Thiệu, hiển nhiên hiệu quả của nội đan đồng loại sẽ không bằng… Phong Thiệu thẹn thùng cười cười, dáng vẻ từ chối
thì bất kính nên đã nhận lấy.
Có lẽ là thấy Phong Thiệu đã phục hồi được hơn phân nửa, Hoàng Minh Nguyệt liền tiến lên nhận tội.
Phong Thiệu cảm thấy khá khó chịu với việc bà ta có ý giấu diếm, biết đâu
chừng còn cố tình khiến bọn họ và Hề Mậu chém giết lẫn nhau… suy cho
cùng, chẳng ai cảm thấy dễ chịu khi bị cướp đoạt. Tuy nhiên Hoàng Minh
Nguyệt lại rất biết điều, đầu tiên là tự trách, sau đó lại lấy Tâm Ma mà thề rằng tuyệt đối không hề có tâm tư hiểm ác.
Chẳng cần Phong Thiệu phải hỏi nhiều, bà liền nói ra toàn bộ sự thật:
“Xin các tiền bối cứ yên tâm, vừa rồi vãn bối đã Sưu Hồn nữ tu bị trọng
thương kia. Chuyện Hề Mậu chân nhân đến tộc ta để đoạt tàn quyển Sơn Hà
Xã Tắc Đồ, trừ những người tới đây thì không còn ai biết được chuyện
này, có lẽ gã định âm thầm độc chiếm vật ấy. Hơn nữa, dù Hề Mậu chân
nhân là trưởng lão của Kính Nguyệt tông nhưng vì gã luôn tự phụ thực lực của mình mạnh mẽ nên đã bất hòa với tông chủ của Kính Nguyệt tông…”
Phong Thiệu gật đầu. Nếu đã không có ai biết, cộng thêm hai người kia lại đang bất hòa, vậy việc này liền dễ xử lý.
Vì thế sau khi xác nhận đám người Hề Mậu đều đã chết hết, cũng hóa thành
tro bụi, Phong Thiệu liền viết một bức thư, ở bên dưới còn triện dấu ấn
ngọc phù của Côn Luân rồi dặn dò Hoàng Minh Nguyệt đưa tới Kính Nguyệt
tông.
Trong thư nói thẳng rằng đã giết
chết Hề Mậu bởi vì người này có ý đồ bất kính với Côn Luân, đây là trừng phạt nhỏ, hi vọng Kính Nguyệt tông tự giải quyết cho tốt.
Y dùng giọng điệu bề trên để viết thư nhưng cũng chẳng thèm lo lắng đối
phương dám làm gì mình. Trên thực tế, nếu không phải Hề Mậu đạo nhân
muốn che giấu chuyện tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, thì e là cũng không dám tùy tiện ra tay với đệ tử Côn Luân như vậy.
Từ Ký châu vẫn còn hơn mười thế gia đang chờ nhóm người Phong Thiệu đến
thăm hỏi. Nếu không phải y vẫn đang cầm tàn quyển nóng phỏng tay, cộng
thêm nhiệm vụ lần này chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ ngay cả việc giải thích y cũng lười làm – Côn Luân là sự tồn tại cao vời vợi mà một tông môn ở
thế tục như Kính Nguyệt không thể nào với tới.
Vì đã có điều cần kiêng cho nên Phong Thiệu đành phải sắp xếp mọi thứ thật cẩn thận. Dù sao đối phương cũng là địa đầu xà, ngay cả khi không dám
động đến bọn họ nhưng nếu muốn gây rắc rối thì vẫn rất phiền phức.
Mặt khác, Hoàng Minh Nguyệt vừa tự nguyện quy phục Côn Luân, đây không phải việc chỉ cần một câu nói là được. Phong Thiệu cầm ngọc phù của Côn Luân trong tay, sau đó cùng Hoàng Minh Nguyệt hạ khế ước quy thuận lên tộc
mạch của Hoàng gia.
Tộc mạch* bỗng lóe
lên những tia sáng rực rỡ, ấn ký của Côn Luân truyền từ ngọc phù tới chỗ vừa kết khế ước, sau đó rơi vào sâu bên trong tộc mạch, chỉ để lại một
hoa văn có hình dáng cổ xưa.
Tộc mạch
Từ nay về sau, tộc mạch của Hoàng thị đã nằm trong tay Côn Luân, toàn bộ
tộc Hoàng thị sẽ cùng chung một nhịp thở với Côn Luân. Chỉ cần Côn Luân
có chút tổn hại thì trong tộc ắt sẽ bị thương nặng, tất cả mọi việc đều
phải nghe theo Côn Luân chỉ đạo.
Trước
khi giết chết Hề Mậu đạo nhân, có lẽ vẫn còn tộc nhân của Hoàng thị dị
nghị với việc Hoàng Minh Nguyệt tự ý quy phục Côn Luân, tuy nhiên sau đó tất cả mọi người đều đã tâm phục khẩu phục. Vả lại, bọn họ cũng tham
gia vào việc giết chết trưởng lão của một trong ba đại tông ở Từ Ký
châu, cho nên bây giờ đều phải đứng trên cùng một chiếc thuyền rồi.
Đoàn người Phong Thiệu rời khỏi Hoàng gia. Sau khi ở lại Từ Ký châu thêm một tháng, cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ ở nơi này, đồng thời
thu nhận được hơn mười đứa trẻ. Lại nói, Kính Nguyệt tông không những
không tìm bọn họ gây chuyện mà thậm chí còn phái người tới chỗ bọn họ tạ lỗi, đưa tặng một số lễ vật.
Lúc ấy
Phong Thiệu và các sư huynh đệ đã thu lễ vật từ các thế gia đến mỏi cả
tay. Mặc dù thái độ của các thế gia kia không cung kính được như Hoàng
gia nhưng của cải lại nhiều hơn gấp bội.
Cả một đường đều vừa ý, chỉ có một chuyện khiến Phong Thiệu cảm thấy khá phiền não.
Phiền não này cũng đã đeo đẳng y suốt mười năm qua, kể từ khi y tới đây đến
bây giờ – rốt cuộc nữ chính Hà Loan trong nguyên tác đang ở đâu? Hà gia
của Hà Loan ở nơi nào?
Phong Thiệu sắp
khóc không ra nước mắt rồi. Mỗi lần đến một thế gia nào đó y đều không
quên dò la tin tức, lặng lẽ hỏi thăm khắp nơi mà vẫn chẳng thu hoạch
được bất kỳ điều gì. Hà gia không có tin tức, Thất Tinh Linh Nhĩ lại
càng không có tin tức…
Có điều sau khi di chuyển từ Từ Ký châu đến Thanh Duyệt châu, Dự Kinh châu, Lương Ung
châu. Trải qua mấy tháng, rốt cuộc khi đi đến Mục gia ở Tây Hòa châu,
cuối cùng Phong Thiệu cũng nghe ngóng được chút tin tức–
Sắc mặt đệ tử thủ tọa của Mục gia có chút khó xử:
“Tiền bối nhắc đến thế gia am hiểu luyện đan, có lịch sử lâu đời? Vãn bối
chưa từng nghe qua, có lẽ thế gia này không ở Tây Hòa châu…”
Phong Thiệu nghe đến quen rồi, sự thất vọng được che dấu hoàn hảo dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh. Bỗng nhiên có một đệ tử khác lại nói:
“Tiền bối, không có thế gia am hiểu luyện đan nào họ Hà cả, nhưng trong thành chúng ta có Thiên Tiên môn là một tiểu tông môn am hiểu luyện đan. Nghe nói cũng từng có tiếng trong Tu Chân giới, chỉ là hiện giờ đã xuống dốc rồi. Hình như tông chủ của bọn họ là họ Hà.”
Mắt Phong Thiệu sáng lên, đệ tử thủ tọa lại nghi ngờ:
“Hả, sao ta không biết trong Lộc thành còn có một tông môn như vậy?”
Đệ tử kia giải thích:
“Tông môn đó chỉ có mười mấy đệ tử, sư huynh không biết cũng phải. Ta từng
lấy được Ngọc Tiên hoàn chỉ có ở tông môn của bọn họ, từ đó mới biết thì ra vẫn còn một tiểu tông môn như vậy.”
Phong Thiệu với mấy chữ “Ngọc Tiên hoàn” này có chút quen tai. Hiện giờ y chỉ nhớ rõ tình tiết trong phim truyền hình, nhưng lúc y đóng phim thì nội
dung đã bị thêm thắt gấp dài đôi nguyên tác, là do bên hậu kỳ cắt nối
biên tập kéo thêm rất nhiều.
Có khi bây
giờ y có ấn tượng với đan dược này nhưng trong nguyên tác lại không hề
xuất hiện, biết đâu chừng chính là do hậu kỳ cắt nối mà ra.
Vì thế y hỏi một câu mang tính then chốt:
“Có phải bên cạnh tông môn kia có một ngọn núi gọi là Tàng Phong sơn?”
“Tàng Phong sơn? A, lúc tiền bối đến đây không để ý hay sao? Dãy núi trùng
trùng điệp điệp vòng quanh Lộc thành chúng ta được gọi là Tàng Phong
sơn!”
Phong Thiệu vui mừng quá đỗi, cố
nén lắm mới không bắt đệ tử Mục gia lập tức đi tìm ngọn núi kia. Nói cho cùng, tìm kiếm Thất Tinh Linh Nhĩ là chuyện cơ mật, y không muốn tiết
lộ quá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT