Họ rất ít khi ăn cơm gạo, chớ nói chi là kiểu cơm trộn nhiều chất béo và nguyên liệu đa dạng thế này, thơm đến mức hai người phụ nữ có thai liên tiếp nhìn sang nồi sắt.
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên cũng thỉnh thoảng đứng bên cạnh thò đầu ra nhìn.
"Quyên, con đi gọi bác cả và bác hai của con chưa?" Trần Lão Tam đứng ở cửa xử lý vườn rau, hỏi to.
"Kêu, bọn họ nói liền đến."
"Con dọn bàn chưa? Sắp xong rồi." Lưu Điền Phương lau vệt mồ hôi.
"Vâng vâng, chỉ đợi bưng cơm ra thôi."
"Các con bưng canh ra ngoài, Hiểu Hiểu, con nấu đồ ăn đi."
Trần Kiến Quân sờ bụng, nhìn một nồi cơm trộn lớn ấy, anh cũng đói bụng.
Vì tiết kiệm gạo, trong cơm trộn có rất nhiều sợi củ cải, ngoại trừ cái này thì bên ngoài còn có một nồi khoai lang hấp, cộng lại chắc chắn có thể ăn no, Lưu Điền Phương trả giá rất nhiều vì bữa cơm này, can dầu trong nhà vơi đi phân nửa, nhưng nghĩ đến một can dầu do con trai mang về, Lưu Điền Phương vẫn nhịn cơn đau lòng, đã làm thì phải làm tốt.
Kêu bác cả bác hai, người tới cũng chỉ có hai người họ, họ cũng không đi tay không, một người mang một mâm rau muối, một người cầm một chai rượu.
Nếu như người cả nhà đến thì cũng chỉ đủ nhét kẽ răng, người bình thường cũng không làm được việc cả gia đình đi sang nhà khác ăn, lương thực nhà ai cũng ít.
Bàn được ghép từ hai cái bàn nhỏ, chen một chút cũng ngồi được.
Bác cả Trần nhìn thấy bữa cơm trộn đầy đủ sắc hương vị được bày giữa bàn, ông cười ha ha: "Anh đã nhớ ngón này của em dâu từ lâu rồi, chỉ là hiếm khi mới thấy, lần này bắt kịp, anh cần phải ăn từ từ, nhấm nháp cho kỹ."
Bác hai Trần đi ra từ chiến trường, ông ấy đã mất đi tay trái, chân trái cũng có bệnh vặt, nhưng bây giờ mỗi tháng đều được nhận trợ cấp, tương đương với tiền lương của công nhân trong thành phố, ông ấy là người sống thoải mái nhất trong ba anh em, ông ấy để rượu xuống: "Lần này mấy anh uống một ly sảng khoái."
Trần Lão Tam cũng thích uống một ngụm, chỉ có điều một chai rượu trong nhà vẫn luôn bị cất trong ngăn tủ khóa kín không động vào được, bây giờ ông thấy vậy thì cười nheo mắt lại.
"Anh đã nhớ rượu của chú lâu rồi, mang cái ly tới đây." Bác cả Trần vội vàng đi vào trong ngăn tủ lấy cái ly ra.
Bác hai Trần khui rượu, anh cả, mình và em ba một ly, Trần Kiến Quân và Trần Kiến Dân đã lập gia đình mỗi người một ly, cuối cùng rót nửa ly trước mặt Trần Kiến Cường đang trông mong: "Cháu cũng không nhỏ nữa, thử xem có thể uống không."
Đây là lần đầu tiên Trần Kiến Cường uống rượu, vội vã rót một ngụm vào miệng - "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
"Cháu nóng lòng quá, rượu này sao uống như vậy được." Bác hai Trần dở khóc dở cười, Trần Kiến Cường đã bị sặc đến mức chảy nước mắt.
"Cái này ngon chỗ nào chứ?"
"Ha ha ha, cháu còn nhỏ nên không hiểu." Bác cả Trần chậm rãi nhấp một ngụm.
"Được rồi con đừng uống, ăn canh đi." Lưu Điền Phương múc canh cho cậu.
Trần Kiến Quân uống một ngụm, rượu này rất mạnh, chẳng trách Trần Kiến Cường không chịu được.
"Kiến Quân, cháu đến đây, kể cho các bác nghe xem cháu đi những đâu, đãi ngộ thế nào?"
Mấy người Trần Kiến Dân vừa ăn bữa cơm trộn hiếm có vừa nghe anh cả nói không ngớt, bọn họ nghe rất chăm chú, đồng thời cũng sinh lòng hướng tới, bọn họ đi xa nhất cũng chỉ đến huyện lị, còn chưa từng đi vào thành phố, anh cả đã ra ngoài tỉnh một lần rồi.
"Cháu xem đội xe của các cháu còn cần người nữa không?" Trần đại bá cũng không nhịn được tâm động.
Bác hai Trần cũng nhìn sang.
Trần Kiến Dân và Liễu Lan đều nín thở.
"Bây giờ không cần, đã qua thời điểm bận rộn nhất, vị thầy bị thương cũng sắp khỏi hẳn, nếu có ý này thì cháu nhất định sẽ nói với các bác."
"Được, bác cả thay mặt anh họ cháu nhớ kỹ lòng tốt của cháu." Bác cả Trần mời anh một ly.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT