Mấy thứ kia chỉ có lúc có chuyện vui hay đón năm mới thì mới lấy ra. Dù gì thì nuôi người không giống hoa màu, ăn lâu thì mặt mày xanh xao.
Lưu Điền Phương đành nói vài lời về chuyện anh mua bánh bột mỳ, trong đó có câu tán gia bại sản thì mới kiểm kê cho kỹ lại, thứ nào bây giờ dùng được, thứ nào nên cất thì phải phân biệt cho rõ ràng.
Vải vóc và đồ bổ cho thai phụ dùng đúng lúc cho cháu của bà dùng, trong nhà bây giờ có hai thai phụ đang thiếu mấy thứ này. Lúc trước đồ cũ của năm đứa con để lại cũng không nhiều, lấy ra giặt sạch cũng có thể đủ thay tã vài lần, quần áo cũng chỉ may được một bộ. Bây giờ thì hay rồi, có vải bông mới mua, hai đứa nhỏ đủ dùng rồi.
Thật ra Lưu Điền Phương đối xử với hai cô con dâu như nhau, chỉ là không cách nào tránh khỏi việc thực tế thì Hứa Hiểu ăn mặc và dùng đồ tốt hơn một chút.
Anh cả của cô trợ cấp tiền và vé, còn thêm một lon sữa bột nữa. Sau đó, chồng con bé cũng vào huyện lị làm công nhân thời vụ, về thì đều có thể mang đồ theo. Mấy thứ này đem cho hai cô con dâu cũng không sao cả, nhưng tiền bạc thì chắc chắn vẫn cần dùng trong cái nhà này, nhất là phải chăm sóc thai phụ như Hứa Hiểu. Cho nên cũng mang thai như nhau, khí sắc của Hứa Hiểu tốt hơn Liễu Lan nhiều.
Sau khi Lưu Điền Phương được Trần Kiến Quân khuyên, cách ngày lại hấp một quả trứng cho con dâu. Hai người còn đang học, khi về nhất định có thể ăn được, cơ bản không tích luỹ trứng gà gì đó mà đem đổi tiền và vật dụng. Cũng may bây giờ trong nhà có thêm trụ cột, nếu không thì cứ thế này mà về lâu về dài cũng không phải là cách.
Trần Kiến Quân nghe cuộc sống trong khoảng thời gian này mà Hứa Hiểu nói, nhìn chằm chằm vào hai con gà mái già một hồi, anh thấy bất lực. Hai con gà này được chăm sóc cẩn thận, cũng không hẳn là mỗi ngày đều đẻ một trứng, muốn nuôi nhiều thì lại không được phép, nhớ lại ban đầu chia nhà cũng là vì lợi ích thế này, chia ra lại thành một ngôi nhà khác, có mảnh đất riêng cho mình, còn có gà vịt. Chia sớm thì tốt hơn, cho nên mới chia ra mỗi người sống riêng.
Buổi chiều, họ đều đi làm và lên lớp, chỉ có một mình Trần Kiến Quân là người nhàn rỗi, đi một vòng thì lại lên núi đốn củi.
Củi trong nhà cũng không còn nhiều. Nếu anh rảnh… không, sao anh có thể rảnh được, rõ ràng muốn nằm ỳ ra suốt buổi chiều, nhưng vì trong nhà không ngừng có người tới nên đành phải ra ngoài tránh.
Lần này anh trở về nghỉ ngơi một ngày, cho nên cũng không mời bác cả và bác hai. Anh chỉ gọi chị cả và anh rể cùng hai đứa cháu ngoại, em hai và em dâu tới ăn cơm. Hiếm khi trong huyện lị có bán thịt, anh cũng cố tình chọn mua loại thịt mỡ. Thời đại bây giờ ưa chuộng các loại thịt mỡ, vì có chất béo, bình thường thiếu chất béo nên lúc này nói chung thịt mỡ đắt hơn thịt nạc và có nhiều người mua hơn.
Lúc Lưu Điền Phương đang cắt thì trên dao có dính dầu, còn cố ý lấy một ít khoai lang vét sạch dầu rồi cho vào trong nồi, váng dầu nổi lên thì không thể lãng phí.
Bữa tối rất phong phú, Trần Kiến Quân lục lại ký ức. Lúc đón năm mới cũng là như thế, cơm với khoai lang, thịt thái lát khoai môn, súp đầu cá, cá hầm cay, cộng thêm vài cái bánh bột mỳ trắng. Trần Kiến Dân và Liễu Lan, Trần Hướng Hồng và Từ Phúc, bốn người đều dán mắt vào đó chứ đừng nói là hai đứa trẻ.
Trần Kiến Quân thấy hai đứa cháu gái tốt hơn nạn dân một chút, trong lòng thầm thở dài.
Đời sau làm gì có đứa trẻ nào như vậy, đứa trẻ nào cũng là báu vật trong lòng ba mẹ, nhưng thời đại này những đứa trẻ gầy gò so với tuổi thật thì rất phổ biến, nhất là bé gái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT