Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Từng tia nắng dần biến mất chỉ còn sót lại ở một ít ở phía cuối chân trời, bầu trời chuyển sang màu xanh rim, từng ánh đèn trong công viên lần lượt được bật lên.

Trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người đều đã ăn xong bữa tối, và thường có thói quen ra ngoài đi dạo. Ở gần bệnh viện có một công viên rất lớn, hầu như vào giờ này mọi người sẽ đi dạo ở trong công viên để tiêu hóa thức ăn. Bồn hoa ở phía nam có phần rậm rạp và tối, nên chỗ này khá vắng người. Thi thoảng mới có người đi qua, nhiều người thậm chí còn chọn đi đường vòng để tránh chỗ đó ra.

Hiện tại, có một cặp vợ chồng tình cờ đi ngang qua đó. Người chồng vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật, bây giờ ông ấy mới được phép xuống giường, bác sĩ khuyên ông ấy cần đi ra ngoài đi dạo thường xuyên. Nên buổi tối hai vợ chồng lại đi dạo một vòng quanh công viên. Ở phía sau bồn hoa này có một con đường, nó dẫn thẳng ra cửa công viên.

Hai người bọn họ vừa đi qua bồn hoa, họ nghe thấy được một giọng nói vang lên, có vẻ như cô gái này đang rất tức giận.

"Có phải cô ta lại quyến rũ anh nữa đúng không!"

Cặp vợ chồng nghe thấy vậy liền dừng lại, họ nhìn về phía phát ra âm thanh. Họ nhìn thấy bóng lưng của hai người trẻ tuổi đang đứng nói chuyện ở phía sau bồn hoa.

Người đàn ông đang đứng đối diện bọn họ, mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu đắt tiền, khuôn mặt như tạc tượng dưới ánh đèn mờ ảo, tỏa ra khí chất cuốn hút. Cô gái còn lại đang mặc bộ quần áo của bệnh viện, trên người còn được khoác thêm cái áo vest, tuy không nhìn thấy rõ mặt cô gái, nhưng họ tin cô gái này cũng sở hữu ngoại hình rất xinh đẹp.

Nhìn tình hình trước mắt, họ đoán hai người này hình như đang cãi nhau...

Ngay từ lúc hai người lạ xuất hiện ở chỗ ngã rẽ, Kinh Hoằng Hiên đã nghe được tiếng bước chân. Lúc đó anh đang mải nói chuyện với Mễ Mị, nên không để ý những người đi ngang qua đây. Thấy hai người bọn họ định đi về hướng này, anh liền quay lại nhìn bọn họ.

Mễ Mị vừa mới nói ra khỏi miệng miệng, cô cảm nhận sự đau buốt từ trái tim truyền lên, đột nhiên cô cảm thấy hối hận. Rõ ràng trong truyện cũng nhắc đến tình tiết này, Nghê Nhất Lâm đã đề nghị làm tình nhân của anh, từ đó hai người bọn họ chính thức dây dưa với nhau.

Nhưng vừa nãy Kinh Hoằng Hiên nói đã đuổi việc Nghê Nhất Lâm, điều đó có nghĩa là Kinh Hoằng Hiên không hề có tình cảm với Nghê Nhất Lâm, tại sao cô vẫn hỏi anh câu đó!

Chỉ có ông trời mới biết, lúc cô nghe thấy Kinh Hoằng Hiên nói đến chuyện này, thì cô mới biết Nghê Nhất Lâm vẫn làm theo cốt truyện cô ta muốn được làm tình nhân của anh, lúc đó cô thực sự rất lo lắng.

Mặc dù trong lòng cô đã hiểu rất rõ chuyện này, nhưng khi xảy ra ở ngoài đời thực, cô vẫn cảm thấy sốc.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, cho đến bây giờ nhịp tim của cô vẫn còn đập rất nhanh, đột nhiên cô phát hiện anh đang nhìn về phía sau lưng cô. Mễ Mị cũng quay lại nhìn theo, cô phát hiện có một cặp vợ chồng già đang nhìn bọn họ.

Nơi này rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng ve sầu kêu. Cô lại nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của mình, chắc chắn họ đã nghe thấy. Cô cảm thấy xấu hổ, vội kéo tay Kinh Hoằng Hiên rời khỏi đây.

Mễ Mị chỉ cao đến ngực Kinh Hoằng Hiên, cô đang cầm tay anh, nên chỉ cần cúi đầu xuống là anh có thể nhìn được đỉnh đầu của cô. Bọn họ đi vòng qua bình hoa, đi qua một con đường lát gạch, người ở đây cũng bắt đầu nhiều hơn. Mễ Mị không dám đi ở phía trước nữa, cô dừng lại để né tránh người đi, sau đó cô đi ở bên cạnh anh.

Nhờ ánh đèn đường, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn, mang theo sắc hồng, giống như một quả cherry chín căng mọng, khi nhìn thấy vẻ mặt dễ thương của cô, khóe môi của anh khẽ nhếch lên.

Mễ Mị hơi nghiêng người sang phía Kinh Hoằng Hiên, cô chủ động nhường đường cho một ông già. Bây giờ ở trong công viên rất đông người, sau khi ăn tối xong mọi thường ra đây đi dạo, có mấy người đang ngồi ghế đá nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Nhịp điệu vui vẻ tràn ngập sức sống ở đây, giúp Mễ Mị dần điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Hai người dạo hết một vòng quanh công viên, những khó chịu trong lòng cô dần biến mất.

Bây giờ cô không cần để tâm đến nữ chính nữa, vì mọi con đường để cô ta đến với Kinh Hoằng Hiên đều bị chặt đứt. Hiện tại chỉ cần đánh bại được Ninh Tuấn Thần. Dựa theo cốt truyện, lúc hào quanh nam chính của anh ta bắt đầu bộc pháp cũng là thời điểm anh ta dễ dàng vượt qua mọi rào cản, dễ dàng chiếm được trái tim nữ chính, và ngai vàng sẽ rơi vào tay của anh ta.

Cô chỉ mới gặp Ninh Tuấn Thần đúng một lần, nhưng cô có cảm giác người đàn ông này có vẻ rất thô lỗ, khuôn mặt toát lên sự ác độc. Lại còn là kẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung..

Nhưng cô không ngờ đến, anh ta lại chính là nam chính. Lúc đầu cô còn tưởng anh ta là boss phản diện!

Nói đến đây, cô lại nhớ đến một tình tiết trong truyện, từ sau khi Ninh Tuần Thần trở về nước, anh ta trực tiếp đối đầu với Kinh Hoằng Hiên. Thực ra trước đó cả hai gia tộc đã cạnh tranh nhau trên phương diện làm ăn. Nhờ hào quang nữ chính bộc phát. Có lẽ vì nghĩ rằng Nghê Nhất Lâm đã phản bội mình, nên lúc đó anh ta rất tức giận. Nghê Nhất Lâm vội vàng giải thích cô ấy làm vậy vì muốn trả thù Kinh gia. Lúc đó Ninh Tuấn Thân như "hổ mọc thêm cánh", anh ta dễ dàng đánh bại Kinh Hoằng Hiên.

Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt và giọng nói tràn ngập sự lo lắng: "Ninh Tuấn Thần trở về nước, liệu anh ta có tìm đến gây phiền toái cho anh không?"

Ninh Tuấn Thần sở hữu hào quang nam chính, nếu muốn giải cứu thế giới này, thì cô phải đánh bại Ninh Tuần Thần. Hoặc biến anh ta trở thành đồng minh của mình. Nhưng cô biết điều này không hề dễ dàng, dựa vào tình hình trước mắt, cô biết chỉ có Kinh Hoằng Hiên mới đối đầu được với anh ta.

Tuy cô rất tin tưởng vào năng lực của Kinh Hoằng Hiên, cũng biết cốt truyện đã thay đổi, nhưng đề phòng vẫn hơn.

"Hắn ta có thể tìm anh bất kỳ lúc nào. Em yên tâm, anh sẽ tự xử lý chuyện này."

Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên lạnh lùng và rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất khinh thường. Thực ra bọn họ đã sớm đối đầu nhau. Anh đã phá hủy câu lạc bộ của Ninh Tuấn Thần, và cướp đi khẩu súng mà anh ta yêu thích nhất. Bây giờ cả hai bên, đã sớm bày binh bố trận.

Cho dù là thù mới hay cũ, anh với Ninh Tuấn Thần đã sớm là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng anh không muốn nói điều này cho Mễ Mị biết, anh không muốn cô gặp nguy hiểm.

Kinh Hoằng Hiên đưa Mễ Mị về phòng bệnh, họ đã đi dạo tầm khoảng nửa tiếng, việc đầu tiên Mễ Mị làm sau khi quay trở về phòng, chính là uống nước.

Kinh Hoằng Hiên cũng tự rót cho mình một ly nước, uống xong anh liền đặt ly xuống. Sau đó quay sang nói với Mễ Mị: "Buổi tối hôm nay anh có chút việc bận."

Mễ Mị khẽ gật đầu, cô vẫy tay chào tạm biệt anh: "Nếu anh có việc bận thì cứ đi trước đi. Không cần phải lo cho em đâu, mẹ em sắp đến đây rồi."

Kinh Hoằng Hiên khẽ ừ một tiếng, trước khi đi còn dặn dò Mễ Mị: "Lúc đi ra ngoài nhớ phải mang đồng hồ theo. Em ở bệnh viện phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Mễ Mị gật đầu liên tục giống chú gà con đang mổ thóc, cô hứa sẽ làm theo lời anh dặn. Cô bật cười, đi theo định tiễn Kinh Hoằng Hiên tới cửa.

Kinh Hoằng Hiên chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, liền quay lại dặn dò cô: "Dạo gần đây tình hình bất ổn, nếu cảm thấy nơi nào có nguy hiểm em nhất định phải gọi điện thoại báo cho anh biết. Và không được một mình đến nơi xa lạ."

Mễ Mị khẽ gật đầu, cô biết Kinh Hoằng Hiên đang nhắc đến vụ cô ngất xỉu ở quán bar, anh không muốn tình huống đó phát sinh thêm một lần nào nữa.

"Em biết rồi. Chờ sau khi em khỏi bệnh. Em lại tiếp tục đến phòng làm việc của anh vẽ tranh tiếp được không?"

"Được." Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười hài lòng.

Mễ Mị tiễn anh đến trước cửa thang máy. Cánh cửa kim loại dần đóng kín, đến khi thang máy hiển thị số một, Mễ Mị mới quay trở phòng.

Cô bật hết đèn lên, để xua đi sự cô độc của căn phòng. Mễ Mị quay sang nhìn mấy chậu cây, rồi đến chiếc giường, máy hút ẩm... Căn phòng này được Tần Dĩnh trang trí rất ấm áp, cô cảm thấy nó giống một ngôi nhà hơn là bệnh viện.

Mễ Mị nhìn lướt qua căn phòng một lượt, từ khi cô tỉnh lại, căn phòng này lúc nào cũng náo nhiệt, đột nhiên bây giờ chỉ có mình cô ở trong phòng, cô cảm thấy có hơi bỡ ngỡ.

Cô nhìn qua cái bàn gỗ gần cửa sổ, thấy ở trên bàn vẫn còn hộp pudding chưa kịp vứt. Cô liền nhớ đến mùi vị ngọt ngào vẫn quyện lại trong miệng. Trong lòng liền cảm thấy rất ấm áp.

Cô bật cười, chạy lên giường tìm tập giấy vẽ và bút chì, cuối cùng cô cũng tìm được ý tưởng, cắm cụi ngồi vẽ tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play