Edit: Cúnn

Beta: Vô Ảnh

"Hết rồi! Diễn biến của câu chuyện chỉ có nhiêu đây!"

Tam Vĩ vỗ tay một cái, đóng lại cuốn tiểu thuyết một cách tượng trưng, tỏ vẻ đã kết thúc. Thật sự đúng là rung động đến tận con tim, a~ không khí lúc này thật sự rất cần một ly Coca – Cola mát lạnh mà.

Mễ Mị ngồi ở phía đối diện, hai đầu gối khép lại, đầu cúi xuống không thể nhìn rõ được biểu cảm của cô, mấy ngón tay của cô quấn vào với nhau. Sự chán nản bao trùm khắp cơ thể Mễ Mị, tấm giấy tang lớn được viết trên tấm bảng nền phía sau cô.

Cốt truyện này khác xa với những gì mà cô tưởng tượng.

Khi biết bản thân mình chỉ là một bia đỡ đạn bình thường, không đáng được nhắc tới, trong lòng cô có chút mất mát.

Ngoài ra, Kinh Hoằng Hiên cư nhiên lại là nam phụ, mặc dù khi nghe nói Ninh Tuấn Thần là nam chính, khiến nội tâm cô có chút mừng thầm. Nhưng, cuối cùng kết cục lại chả ra cái quái gì?

Nữ chính cùng nam chính có mối thù không đội trời chung, mà bối cảnh cùng sự xuất thân của nữ chính và nam phụ lại cực kỳ yếu ớt và khiến người ta cảm thấy chán ghét, cả việc nam chính và nam phụ mỗi lần đối đầu với nhau là lại theo kiểu anh sống tôi chết, đều là những kẻ giết người không gớm tay.

Mấy chuyện này loạn thành một loạt yêu, hận, tình, thù cuối cùng tự nhiên kết thúc HE?! Cưỡng bức tạo CP?! Quá mức bất hợp lý a! Thật sự rất đúng với câu nói kia, nhân vật chính càng nhiều, thì sân khấu diễn càng lớn.

Vừa nghĩ tới Kinh Hoằng Hiên thật sự kết đôi với Nghê Nhất Lâm ở trong cuốn sách gốc, Mễ Mị cảm thấy trái tim mình như bị tắc.

Vừa mới ngồi cùng nhau nói về quá khứ đau khổ mà bản thân phải trải qua, khiến cô phải khóc nức một hồi, đáng ghét hơn là anh còn hôn cô!

Nghĩ đến điều này Mễ Mị lập tức ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng.

"Tam Vĩ! Tôi ở trong này lâu như vậy, vậy bản thân tôi ở thế giới hiện thực phải làm sao bây giờ?!"

Lần trước chỉ ở trong đây một khoảng thời gian ngắn, mà sau khi ra khỏi đã qua một ngày một đêm, gây ra chuyện khiến anh hai bị già đi. Lần này thời gian cô ở trong hệ thống lâu hơn trước, chắc sẽ không bị hôn mê đó chứ? Nếu vậy thì lần này sẽ thật sự làm mọi người khiếp sợ mất.

Tam Vĩ bình tĩnh xua tay: "Không có việc gì đâu, tôi đã điều chỉnh thời gian rồi, tỉ lệ 1:600, lúc cô trở về thế giới bên ngoài, thời gian cùng lắm chỉ trôi qua như một cái nháy mắt. Có khi cô còn có thể ngủ thêm được một giấc."

Mễ Mị vỗ ngực thở phào, nghe Tam Vĩ nói vậy khiến cô càng thêm yên lòng. Tam Vĩ thật sự là một cậu bé tốt, đã sớm giúp cô sắp xếp tươm tất.

Rất đáng khen ngợi!

"Tôi sẽ đưa cô trở lại nếu không sẽ có chuyện xảy ra. Mặc dù tôi có thể giúp cô vào trong không gian hệ thống, nhưng sức mạnh tinh thần của cô rất yếu, điều này thật sự không tốt nếu ở lại lâu." Tam Vĩ nói ngay sau đó.

Mễ Mị gật đầu, cô đã biết hết toàn bộ những âm mưu, và mục đích vào không gian hệ thống của cô đã đạt được. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô chỉ cảm thấy màu sắc trước mắt bị thay đổi, còn chưa kịp thở đã quay trở lại căn phòng bệnh ban đầu.

Xung quanh là khung cảnh quen thuộc trong phòng bệnh, sự im lặng và bóng tối không thay đổi, cùng với mẹ cô - Tần Dĩnh đang nằm ngủ bên cạnh. Mễ Mị cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối lên, liếc nhìn thời gian. Mới chỉ trôi qua một giây! Thật sự là quá tuyệt vời.

Độ sáng của màn hình điện thoại di động được cô điều chỉnh ở mức thấp nhất, màn hình ánh sáng mờ nhạt dừng ở cuộc trò chuyện liên lạc một lúc lâu. Mễ Mị nhìn dãy số quen thuộc kia, lòng cô đau quặn thắt lại.

Cô muốn nói với Kinh Hoằng Hiên về chuyện nguyên tác, nhưng lại chưa biết nên giải thích như thế nào với anh về việc vì sao cô lại biết chuyện này.

Việc Kinh Hoằng Hiên âm thầm thao túng Nguyễn thị thoát ly khỏi chuyện của Túng Thế, từ lâu đã nằm trong kế hoạch của anh, mà Mễ Mị lại luôn tin tưởng anh không cần sự hỗ trợ của cô.

Đối với việc Nguyễn Khinh Ngữ biến mất, tối nay Mễ Mị cũng vừa thông qua Kinh Hoằng Hiên mới biết, Nguyễn Khinh Ngữ với Ninh Quang Phủ có quan hệ. Sau đó cô mới thông qua cốt truyện để biết toàn bộ sự việc câu chuyện.

Kết quả là Mễ Mị vừa mới biết Nguyễn Khinh Ngữ làm tình nhân, cô liền quay đầu lại nói với Kinh Hoằng Hiên rằng họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng lại bị Ninh Quang Phú bắt giữ.

Kinh Hoằng Hiên chắc chắn sẽ hỏi cô rằng, hay <Vì sao lúc nãy không nói mà bây giờ lại nói?>, blablabla....

Giọng nói trầm thấp độc đáo của Kinh Hoằng Hiên tự động lặp lại trong tâm trí cô, Mễ Mị không đành lòng nhìn thẳng, liền che mắt lại. Nghĩ đến liền cảm thấy thật khủng khiếp!

Ngay cả chính bản thân cô cũng chưa nghĩ ra được mình nên làm thế nào để biện minh cho bản thân, chứ đừng nói là Kinh Hoằng Hiên.

Lúc này bỗng nhiên Mễ Mị phát hiện, ngay cả khi cô biết về tung tích của Nguyễn Khinh Ngữ, cô cũng không thể nói cho Kinh Hoằng Hiên biết được. Tiền đề là cô phải tìm ra cho bản thân mình một lý do là tại sao mình lại biết. Không chỉ có như thế, Mễ Mị còn phải nghĩ đến một sự thật nghiệt ngã mà Tam Vĩ đã nói qua rằng ánh sáng của nam chính vẫn còn đang tồn tại!

Mặc dù giờ đây cốt truyện không ngừng thay đổi, cô vẫn còn đang sống trên thế giới này, nhưng dựa theo thời gian đã được suy ra, nói không chừng hiện tại chính là lúc Ninh Tuấn Thần về nước để đối đầu với Kinh gia (gia đình hay gia tộc họ nhà Kinh). Hàng loạt tình huống xảy ra sắp tới, sẽ có quan hệ mật thiết tới lời cảnh báo từ phía cô, nên cô tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Mễ Mị kìm nén sự sốt ruột thôi thúc trong lòng lại, cô không ngừng tự nhủ rằng mọi việc không nên vội vàng mà phải làm từng bước từng bước một. Kinh Hoằng Hiên vốn dĩ rất thông minh, trong nguyên tác thì cuối cùng khi kết thúc anh sẽ đạt được tất cả mục đích của bản thân. Hiện tại bọn họ là một nhóm, cô bây giờ chính là phụ trách việc không gây sự hay cản trở anh, thế nên đóng một vai phụ là hợp lý nhất.

Không sai!

Mễ Mị nghĩ thông suốt, vướng bận trong lòng cô cũng dần tan biến. Cuối cùng cô mở ô chat và gửi lời chào hỏi đến Kinh Hoằng Hiên.

[ Đi đường cẩn thận nhé! ]

Kết quả là nhận được sự phản hồi nhanh chóng.

[ Ừm. Mau đi ngủ sớm đi, mai gặp lại. Ngoan! ]

Anh mới là người cần từ "Ngoan" này nhất có được không vậy! Đáng ra vừa rồi cô phải giẫm anh một cước mới đúng. Mễ Mị oán thầm, đặt điện thoại sang một bên, không lâu sau, cô liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, bầu trời ngoài cửa sổ trở nên sáng sủa. Trong ánh nắng rực rỡ bên ngoài, Mễ Mị tỉnh dậy với tiếng gọi ôn nhu nhẹ nhàng của Tần Dĩnh. Cô mơ màng mở to đôi mắt, mẹ Tần nhẹ nhàng nói cho cô biết phải dậy sớm để kiểm tra. Mẹ cô muốn thừa dịp sáng sớm chưa kịp dùng bữa để đi kiểm tra sức khỏe.

Mễ Mị đứng dậy đi vào phòng để vệ sinh cá nhân. Cô lười biếng duỗi eo, thở dài, lắc lắc đầu, mở to mắt nhìn bản thân trong gương, tràn đầy năng lượng, sắc mặt hồng hào. Sau khi rửa mặt bằng nước ấm, tinh thần cô sảng khoái hẳn lên, tâm trạng cũng rất thoải mái.

Mễ Mị vô cùng kinh ngạc, ngày hôm qua đã xảy ra nhiều việc như vậy, khiến cô còn nghĩ bản thân sẽ mất ngủ, càng không ngờ đến việc mình ngủ ngon một giấc đến tận sáng hôm sau. Cô nháy mắt với bản thân trong gương, và đưa tay ra khen cho một ngày đẹp trời.

Ngày hôm nay không có gì đáng nói, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra lại thân thể và uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Kết quả kiểm tra vẫn tốt, không hề có vấn đề gì. Tim của Mễ Mị cũng đã ổn định lại nên bác sĩ La Minh có thêm thời gian hoạch định kế hoạch phẫu thuật cho cô, để đảm bảo ca phẫu thuật được an toàn.

Kinh Hoằng Hiên là một người bận rộn, tuy anh nói là sẽ đến thăm cô, nhưng cô chắc anh cũng đã phải bỏ ra một khoảng thời gian rảnh của bản thân. Mễ Mị không có việc gì làm, liền mở điện thoại ra chơi.

Khi đăng nhập vào Weibo đã lâu không sử dụng, Mễ Mị ngay lập tức bị nhấn chìm bởi hàng loạt các tin nhắn riêng tư.

[ Cô đã chạy đi đâu rồi!!! ]

[ Sao vẫn không cập nhật thế! ]

[ Cô không có ở đây bao nhiêu ngày rồi... Tôi không thể đếm được nữa! Oaa một tiếng, khóc lớn!! ]

[ Chủ tịch và cô em gái đã lạnh nhạt một tuần... khóc và quỳ gối jpg ]

Mễ Mị đưa tay che miệng kêu lên. Trong khoảng thời gian này, mọi thứ đều diễn ra dồn dập, khiến cô đã quên mất phải cập nhật liên tục trên Weibo! Ôi trời ơi!

Sau một hồi suy nghĩ, Mễ Mị quyết định chụp ảnh khu bệnh viện và đăng tải lên Weibo.

[ Tôi với chủ tịch hằng ngày: Thật sự xin lỗi vì gần đây thân thể tôi có chút không được khỏe nên đã nằm viện vài ngày cũng không có cập nhật thêm gì mới. Các ngón tay đối đầu nhau jpg ]

Trong nháy mắt, phía bên dưới đã xuất hiện những phản hồi một cách nhanh chóng. Đều đang nói là Đa Đa, cô cuối cùng cũng xuất hiện, hy vọng Đa bảo sẽ chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt,...và các lời hỏi thăm tương tự.

Có nhiều cư dân mạng đáng yêu đang quan tâm đến cô. Mễ Mị cảm thấy rất cảm động, cô đã quyết định! Dù sao thì cũng không có việc gì làm, vậy thì tiếp tục bắt tay vào vẽ tranh tiếp vậy, bằng không thì cô sẽ cảm thấy có lỗi với những người bạn đáng yêu này.

Mễ Mị cầm bút lên và ngẫm lại vô số chuyện xảy ra gần đây. Quá nhiều thứ diễn ra nhất thời làm cô không biết nên đặt bút ở đâu. Tâm trí trong lòng cô đang biến đổi lớn, sự khởi đầu này hết sức khó khăn và đầy vướng mắc...

Cô cầm bút đặt lên tập tranh và hóa đá tại chỗ...

Kinh Hoằng Hiên buổi trưa không đến thăm cô, nhưng anh đã gửi tin nhắn nói rằng anh đang bận công việc và sẽ đến thăm cô vào buổi tối.

Đến buổi tối, Kinh Hoằng Hiên hỏi cô muốn ăn gì như thường lệ, Mễ Mị cầm điện thoại suy nghĩ lung tung, cuối cùng hai người gọi hai cốc pudding caramen.

Trong lúc vui vẻ nhắn tin, cô hưng phấn nói với dì Trương: "Dì Trương à, buổi tối dì nhớ chuẩn bị thêm một phần ăn, Kinh Hoằng Hiên anh ấy sắp đến bệnh viện."

Sau khi gửi xong tin nhắn, Mễ Mị ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của dì Trương và Tần Dĩnh. Mễ Mị, người đã hiểu ra vấn đề, ngay lập tức đỏ mặt, quật cường lên tiếng: "Đó chỉ là vấn đề lịch sự mà thôi, anh ấy đến thăm con, đương nhiên con phải mời anh ấy ăn tối rồi!..."

"Được rồi, dì về chuẩn bị đây!" Dì Trương vui vẻ hớn hở rời đi.

Tần Dĩnh ở một bên mỉm cười sắp xếp lại chậu cây, ra vẻ như bà không hề nghe thấy gì.

Con thực sự chỉ muốn quan tâm anh ấy một chút, tại sao mọi người lại cười kỳ quái như vậy!

Buổi tối, dì Trương mang đồ ăn đến cho hai người. Dưới ánh mắt khó hiểu của Mễ Mị, Tần Dĩnh cầm túi xách lên và nói với cô rằng bà sẽ về nhà ăn tối.

"Mẹ về nhà ăn cơm với ba, con ở trong bệnh viện hòa thuận với Hoằng Hiên. Bảo anh ấy ở lại với con một lát, tối muộn mẹ sẽ quay lại." Nói xong, bà mỉm cười rời đi.

"..." Mọi người thật là... nhiều chuyện mà!!

Không lâu sau, cửa phòng bệnh lại mở ra, Kinh Hoằng Hiên bước vào với túi giấy đựng thức ăn trên tay.

"Anh ăn chưa?" Mễ Mị hỏi anh, quả nhiên Kinh Hoằng Hiên lắc đầu như cô mong đợi.

"Có bữa tối dì Trương vừa mang đến để ở bên kia, đồ ăn vừa mới mang đến cách đây không lâu. Chúng ta cùng nhau ăn đi."

Dì Trương chuẩn bị một chiếc hộp giữ nhiệt lớn, mở nắp ra, đồ ăn bên trong vẫn còn bốc khói. Mễ Mị đứng bên cạnh nhìn Kinh Hoằng Hiên chủ động từng bước bày biện bát đũa một cách hoàn hảo. Hai người ngồi cạnh nhau ăn cơm trong phòng bệnh nho nhỏ. Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn cô ăn cơm cùng nhau, nhưng lại là lần đầu ngồi trong phòng bệnh ăn cơm, nhìn chung vẫn có cảm giác mới lạ.

Bữa ăn này khá thoải mái. Kinh Hoằng Hiên có một điểm tốt, đó là anh không bị kén ăn. Dì Trương chuẩn bị bốn món mặn cùng một bát canh và cộng thêm một bát cháo dinh dưỡng, Kinh Hoằng Hiên đều có thể ăn được hết tất cả. Điều này khiến cho Mễ Mị kinh ngạc, cô thiết nghĩ với tính cách kỳ quái của Kinh Hoằng Hiên thì anh khẳng định sẽ kén ăn, giống như lúc anh soi mói khi ăn đồ ăn vặt mới đúng.

Ở nhà ăn là hình thức tự phục vụ, nếu không thích ăn gì thì không cần phải làm. Tuy nhiên bữa ăn do dì Trương chuẩn bị lại rất cân đối và nhiều dinh dưỡng, có mấy món ăn mà Mễ Mị chưa bao giờ nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên ăn bao giờ, vậy mà bây giờ anh lại không đổi sắc mặt ăn hết, không hề có chút miễn cưỡng nào hiện ra.

Mễ Mị nhìn anh đưa rau cần vào miệng ăn, không nhịn được liền hỏi: "Anh không phải là người kén ăn sao?"

"Đồ ăn nào anh cũng ăn được hết." Kinh Hoằng Hiên nói: "Chỉ là anh không ăn đồ ăn vặt. Mà em cũng nên vậy, ăn đồ ăn vặt nhiều không tốt cho sức khỏe."

Được rồi, anh ấy vẫn trước sau như một là người phiền toái!

Mễ Mị bĩu môi ăn pudding, Kinh Hoằng Hiên nhìn cô, không nói gì. Để ý đến cô muốn ăn cái thứ hai, anh liền ngăn cô lại.

"Em ăn quá nhiều."

"Không nhiều đâu! Một cái chỉ có lớn hơn lòng bàn tay em một chút, huống chi lại còn có một cái nữa."

"Để ngày mai rồi ăn."

"Không muốn đâu!"

Hai người nhìn nhau một lúc, và kết quả là ngay trước mặt Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên đã mở nốt chiếc bánh pudding còn lại và... ăn trước mặt cô = =

Được lắm! Xem như anh lợi hại.

Mễ Mị quay đầu đi không muốn để ý đến người đã lấy trộm đồ ăn của mình. Cô đã cố tình đặt hai cái, chỉ vì một cái ăn không đủ no. Đột nhiên một chiếc pudding màu vàng hiện ra trước mắt cô, mùi caramen thoảng qua đầu mũi. Mễ Mị xoay người theo cánh tay đang duỗi ra trước cô, liền bắt gặp ánh mắt bất lực của Kinh Hoằng Hiên.

"Chỉ được ăn thêm một miếng nữa thôi đấy!"

Mễ Mị há miệng ngậm lấy chiếc bánh pudding, vị kem ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, khiến tâm trạng của cô thoải mái, không thể không mỉm cười. Kinh Hoằng Hiên cũng bị cuốn theo tâm trạng của cô, bỗng nhiên anh cảm thấy vị ngọt ngào, béo ngậy và hương thơm của chiếc bánh pudding trong miệng mình không hề ngấy như những lần trước.

Sau bữa tối, cả hai ra bên ngoài đi dạo và tập thể dục đơn giản sau khi ăn. Đây là một thói quen sinh hoạt khác bắt buộc phải có của Kinh Hoằng Hiên. Ngay cạnh bệnh viện có một công viên, là do một doanh nhân nổi tiếng lúc bấy giờ của thành phố đã xây nó cho bệnh viện, với mục đích là giúp cho bệnh nhân có nơi để thư giãn.

Mễ Mị thay sang một bộ quần áo khác. Cô cùng với Kinh Hoằng Hiên chậm rãi đi bộ trên con đường của công viên. Buổi tối có rất nhiều người cũng đang đi dạo, Kinh Hoằng Hiên luôn để ý và kéo cô đi vào phía có ít người.

"Cái đó, em hỏi anh một vấn đề nhé!"

"Ừm."

"Nếu, em nói là nếu. Anh không thích em..." Mễ Mị chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, lo lắng hỏi anh: "Anh sẽ thích Nghê Nhất Lâm sao?"

Kinh Hoằng Hiên lạnh lùng liếc nhìn cô. Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của anh, Mễ Mị chợt cảm thấy bản thân mình giống như một con ngốc.

"Làm sao mà có thể thích được." Trong giọng nói của anh hiện rõ sự vô lý.

Mễ Mị vẫn không bỏ cuộc: "Tại sao lại không thể?"

Rõ ràng là anh yêu cô ta trong cuốn kịch bản gốc mà!

Kinh Hoằng Hiên bỗng dừng lại và đưa tay ra sờ trán cô.

"Không sốt mà, sao lại nói nhảm vậy!"

Mễ Mị nắm lấy bàn tay anh kéo xuống: "Em đang nói nghiêm túc. Anh đừng có đánh trống lảng!"

Kinh Hoằng Hiên thở dài, anh nhìn xung quanh, rồi dẫn Mễ Mị đến phía sau một bồn hoa nằm ở góc khuất. Mễ Mị để yên cho anh dẫn mình đi, tự hỏi rằng liệu anh có gì quan trọng muốn nói với mình không, nếu không sao lại tìm nơi ít người.

Sau khi hai người dừng lại phía sau bồn hoa, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên quay người ôm lấy cô, đồng thời ghé vào tai cô nói với giọng nói vô cùng quyến rũ: "Công chúa nhỏ, anh có thể hôn em được không?"

Nói xong, anh cúi đầu xuống, chính xác tìm được đôi môi ngọt ngào của cô. Từ nụ hôn lần trước đến nay chưa đủ hai tư giờ, cô lại bị anh đánh lén!!!

!!!

"Anh làm gì vậy!" Mễ Mị vội đẩy anh ra, lo lắng nhìn xung quanh vì sợ có người khác sẽ nhìn thấy mình làm chuyện xấu hổ ở đây, mặt cô dần đỏ lên.

Có chuyện gì với Kinh Hoằng Hiên vậy! Lúc trước là ai chỉ vì cô ngồi một chút trên đùi liền nổi giận còn giáo dục cô phải biết giữ kẽ? Nhưng nhìn hiện tại xem, kết quả là chính anh lại biến thành một người "điên" cuồng một lời không hợp liền hôn môi trước bàn dân thiên hạ. Thật sự rất muốn hỏi xem mặt anh bị vả có đau không!

"Mị Mị, anh còn chưa biểu đạt rõ ràng sao? Anh thích em, làm sao mà có thể thích Nghê Nhất lâm được." Giọng điệu của Kinh Hoằng Hiên chứa đầy tiếng thở dài bất đắc dĩ khiến cô không có biện pháp nào chống đỡ: "Mỗi ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung!'

"Đã nói là nếu mà, em không có nghĩ lung tung!" Đây là anh hôn em không có lý do *('A')*

"Không có nếu. Cô ta có thân phận gì? Sao anh lại phải thích cô ta? Em điên rồi!" Gương mặt Kinh Hoằng Hiên lộ ra vẻ chán ghét, và giọng điệu ghét bỏ không thể che giấu. Chỉ cần nhớ đến gương mặt của Nghê Nhất Lâm, cả người anh ấy đều ghê tởm đến muốn ói, sao mà thích cho được!

Nhất định là do lúc trước anh nói chưa rõ ràng, đã khiến cho Mễ Mị luôn đối với Nghê Nhất Lâm canh cánh trong lòng. Anh vỗ nhẹ vào đầu cô.

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh đã sa thải Nghê Nhất Lâm rồi."

???

"Khi nào vậy?" Mễ Mị khẩn trương bắt lấy cánh tay của anh: "Cô ta đã làm cái gì sao?"

"Là hôm nay."

Sau khi nói xong, Kinh Hoằng Hiên dường như nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ kinh tởm, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhận thấy không khí xung quanh anh trở nên âm u đáng sợ.

"Hôm nay cô ta... muốn đưa ra điều kiện với anh, nên anh đã đuổi cô ta ra ngoài."

Mễ Mị lập tức cau mày nổi giận: "Có phải cô ta đã quyến rũ anh không?"

Cô ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng! Ninh Tuấn Thần, anh mau ra đây mà nhìn, có một chiếc mũ xanh lá cây đang được chuyển đến trước cửa nhà anh đấy! Mau mang Nghê Nhất Lâm yêu quý rời đi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play