Hơi rảnh rỗi mấy ngày, khí trời dần nóng, khu vực phía Tây quả nhiên có dấu hiệu đại hạn. Bây giờ Đông cung nắm thực quyền, Ôn Ngọc Chương lại càng bận rộn, tự nhiên có chút lơ là với Tịch Chi.
Huống hồ hai người ở nhà thực dính nhau. Mấy ngày nay trời mưa, Tịch Chi là xà, càng yêu thích khí trời ẩm ướt. Đúng lúc được nghỉ ngơi, Ôn Ngọc Chương thấy hắn có hứng thú liền gọi hắn cùng ra ngoài. Một người một xà trốn ở trong xe ngựa, hưng phấn ban đầu lại trở nên chán ngán trong chốc lát. Ngoài xe tiếng mưa rơi róc rách, gió nhẹ mang theo mùi thơm cây cỏ tiến vào bên trong xe, cũng coi như là hòa thuận vui vẻ nửa ngày.
Thời điểm trở về thành, Ôn Ngọc Chương cười Tịch Chi làm người có trăm ngàn chỗ hở. Đại xà cắn núm vú y đang muốn nói gì, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Ôn Ngọc Chương cúi đầu khép lại quần áo, xốc lên mành xe hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đại nhân, xe ngựa Trịnh gia ở phía trước, nhìn bộ dạng chắc là bị hỏng.”
“Người bên trong là ai?”
Gã sai vặt chạy chậm lại đây, “Bẩm đại nhân, đã hỏi thăm rõ ràng, ngồi bên trong chính là thiên kim Trịnh gia. Hôm nay bệ hạ và Thái tử điện hạ xuất cung bái phật, phong tỏa mấy con phố, xe ngựa tới đón người trong thời gian ngắn không qua được. Đại nhân, bọn họ đang di chuyển xe, chờ một lát có thể đi qua.”
Lúc này mưa phùn rơi xuống mù mịt, không khí man mát. Ôn Ngọc Chương suy nghĩ chốc lát, bảo gã sai vặt đi hỏi Trịnh tiểu thư có cần quá giang một đoạn đường hay không.
Tuy rằng Trịnh phi chết rồi, nàng còn lưu lại một Hoàng tử ba tuổi. Gần đây Trịnh gia bị Thái tử chèn ép, lo sợ tiểu Hoàng tử ở trong cung phải chịu ủy khuất, thậm chí vô thanh vô tức mà chết ở trong cung, liền có ý định đưa tiểu thư Trịnh gia tiến cung.
Nghe nói Trịnh tiểu thư cùng cô cô nàng có ba bốn phần giống nhau, Thái tử vì chuyện này đã tức giận qua mấy lần. Hôm nay cơ hội hiếm có, Ôn Ngọc Chương có ý định gặp gỡ Trịnh tiểu thư trước, coi nhân phẩm rồi tính toán sau. Chỉ là thật vất vả xuất môn cùng Tịch Chi, hai người hứng thú chín nồng, hắn còn muốn nóng vội trở về, không thể không ôn nhu dỗ hắn vài câu.
Tịch Chi cắn ra dấu răng trên vai y mới coi như thôi. Vai Ôn Ngọc Chương đã trắng nõn, dấu răng bé nhỏ như hồng mai trên tuyết. Tịch Chi liền duỗi lưỡi liếm liếm, nghe thấy có người đến gần xe ngựa mới buông y ra.
Ôn Ngọc Chương bọc áo choàng xuống xe, Tịch Chi bung dù đứng ở phía sau y.
Chỉ chốc lát, tiểu thư Trịnh gia mang theo thiếp thân nha hoàn cùng một đám tôi tớ lại đây. Tiểu cô nương bộ dạng hai mươi tám tuổi rực rỡ, lớn lên ngây thơ khả ái, lời nói cử chỉ đều rất hoạt bát. Nàng cảm ơn Ôn đại nhân trước, chỉ mang theo một cái đấu bồng, các vật khác đều lưu ở trong xe chờ người Trịnh phủ tới đón.
Đại xà vốn là thập phần thiếu kiên nhẫn những việc này, nhìn thấy Trịnh tiểu thư thần sắc lại có chút kỳ quái, bất thình lình hỏi nàng: “Bây giờ tên gọi của ngươi là gì?”
“A…” Tiểu cô nương sững sờ. Nào có chuyện vừa thấy mặt đã hỏi tục danh cô nương nhà người ta cơ chứ. Ôn Ngọc Chương đang muốn nói gì, đã nghe thấy Trịnh cô nương cười tủm tỉm đáp: “Ta gọi Trịnh Sơ Nghiên.”
Trịnh Sơ Nghiên và nha hoàn của nàng ngồi ở trong xe ngựa. Để tránh hiềm nghi, Ôn Ngọc Chương và Tịch Chi ngồi trên lưng ngựa, trái phải đi theo xe.
Vị cô nương này dù không thấy gì bên ngoài, nhìn chằm chằm rèm nói chuyện cùng hai người. Thần sắc Tịch Chi mặc dù nhạt, nhưng lại nói nhiều hơn so với thường ngày, còn hỏi Trịnh Sơ Nghiên mấy vấn đề.
Tán gẫu một lúc, Trịnh Sơ Nghiên đột nhiên hỏi Tịch Chi: “Không phải chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào sao?”
“Tiểu thư!” Nha hoàn sợ hãi nhắc nhở tiểu thư chính mình một câu, Trịnh Sơ Nghiên mới phát giác hỏi không thích hợp, che miệng ngượng ngùng nhìn Tịch Chi, “Chỉ là nhìn huynh thân quen, muội không có ý tứ khác, huynh đừng để ý.”
Phản ứng của Trịnh Sơ Nghiên khiến Tịch Chi hoảng hốt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Trịnh Sơ Nghiên cực kì ôn nhu.
Ôn Ngọc Chương vẫn luôn yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt Trịnh Sơ Nghiên một cái.
Tiểu cô nương nằm nhoài trên cửa sổ cong cong khóe miệng, cảm giác được Ôn Ngọc Chương đang nhìn nàng, lặng lẽ le lưỡi một cái. Nàng làm bộ dạng thục nữ trở lại, chỉ là vẻ mặt sung sướng vẫn như cũ lộ ra, hiện ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, dù y mang theo ánh mắt tình địch —— vẫn cảm thấy Trịnh Sơ Nghiên rất đẹp mắt.
Ôn Ngọc Chương vốn đang muốn hỏi Tịch Chi trước đây có biết Trịnh Sơ Nghiên hay không, lúc này đột nhiên cảm thấy vô vị. Trước khi Tịch Chi gặp y đã sống một ngàn năm, chắc chắn nhận thức qua rất nhiều người, cũng có một ít người như y sẽ để ở trong lòng, nhớ mãi không quên.
Sau khi trở về, Tịch Chi lại chủ động nhắc tới Trịnh Sơ Nghiên với y.
“Một đời trước của nàng liên quan rất nhiều người so với bây giờ, tiểu…” Tịch Chi dừng lại một chút, nghĩ đến quá khứ như mây khói phân tán, lại nói tiếp: “Trong nhà tiểu Nghiên có thân tộc tu đạo, ta và bọn họ có qua lại một chút. Sau đó ta nợ một món ân tình của nàng, tiểu Nghiên liền mỗi ngày quấn lấy muốn ta cưới nàng. Khi đó ta chỉ nhanh muốn hóa rồng, đương nhiên sẽ không đáp ứng.”
Ôn Ngọc Chương bưng đèn đồng đặt ở trước mặt Tịch Chi, cuốn lấy tóc dài đang tản ra, mạn bất kinh tâm hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”
Tịch Chi đi nhéo mũi của y, “Không có gì sau đó, ta không đồng ý, nàng đã lập gia đình, chỉ là… Trước khi lấy chồng nàng muốn ta đáp ứng —— nếu như ta không thể hóa thành rồng, phải đi tìm một người phàm, sau đó sinh hài tử.”
Trong lòng Ôn Ngọc Chương hơi động, y đã nghĩ tiểu cô nương này quả nhiên không đơn giản. Xà yêu ngàn năm muốn hóa thành rồng chỉ cần có năng lực, nhưng nếu muốn làm người thì trước tiên phải trải qua thất tình lục dục, so với thành gia sinh tử càng phải nhiễm khói lửa nhân gian. Đáng tiếc cho đến hôm nay Tịch Chi vẫn chưa hiểu khổ tâm kiếp trước của Trịnh cô nương.
“Nói như vậy, em phải đi cảm tạ Trịnh cô nương.” Ôn Ngọc Chương không biết nghĩ đến cái gì, ngữ khí có chút thất thường.
“Ừm.” Sau đó quả nhiên hắn không có hóa thành rồng, cho nên mới trải qua những chuyện sau này cùng Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi đột nhiên khom lưng ôm lấy Ôn Ngọc Chương, “Lần này không ghen sao?”
“Nha —— ai thèm ăn giấm.” Ôn Ngọc Chương hốt hoảng ôm lấy cổ Tịch Chi. Ống tay áo Tịch Chi phất qua, đèn lập tức tắt, tiếp theo Ôn Ngọc Chương liền bị đại xà đè xuống giường.
Trong bóng tối không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Ôn Ngọc Chương mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ càng ngày càng nhỏ, rầm rì mà nói không muốn. Một lát sau, âm thanh khàn khàn nói sẽ sinh tiểu xà cho lão yêu quái.
Ngày thứ hai truyền đến tin tức nói bệ hạ và Thái tử điện hạ muốn ở lại Hộ Quốc thêm mấy ngày, truyền gọi đại thần thân cận, chấp thuận mang theo gia quyến đến đây.
Đương nhiên Ôn Ngọc Chương cũng sẽ có trong danh sách.
Trịnh gia mang theo Trịnh Sơ Nghiên cùng đi, tự mình cảm tạ Ôn đại nhân hôm qua cứu giúp. Trịnh phi đã chết, bây giờ Đông cung nắm quyền, lời trong lời ngoài của Trịnh gia đều là ý tứ hòa giải. Ôn Ngọc Chương không tỏ ý kiến, cũng không dễ dàng đáp ứng.
Y không rõ nguyên nhân muốn đem Trịnh Sơ Nghiên tiến cung, thế nhưng trong lòng Ôn Ngọc Chương rõ ràng, việc này đã chọc giận Thái tử. Ngày trước bởi vì Trịnh phi ương ngạnh trong lòng vốn đã không sảng khoái, bây giờ lại vì nguyên do nào đó không nói được, càng thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi, sợ là không cách nào hòa thuận.
Hai người ngươi tới ta đi nói chuyện náo nhiệt, Trịnh Sơ Nghiên nghe lại thập phần không hiểu, rất không thú vị, thừa dịp phụ thân nàng không chú ý đã lén lút chạy ra ngoài tìm Tịch Chi.
Có lẽ thường ngày tiểu cô nương ở nhà bị quản thúc quá nghiêm, thấy Tịch Chi vô cùng phấn chấn nói không ngừng, khiến đại xà hiếm khi chịu chống đỡ cơn buồn ngủ hàn huyên cùng nàng.
Đợi đến buổi chiều, Trịnh tiểu thư lại đuổi đi thiếp thân hầu hạ nha hoàn, lén lút chạy ra ngoài tìm Tịch Chi.
Mùa hè mặt trời lên thật cao, nàng vòng tới đường thông ở sân sau của chùa. Hộ Quốc tự tuy là chùa miếu, vì được đặt tên từ hoàng gia mà nơi này luôn luôn náo nhiệt, nhưng sau giờ ngọ lại yên tĩnh hiếm thấy.
Nàng nhấc làn váy nhảy nhảy nhót nhót đi, nơi này râm mát, vừa đi vừa ngắm cảnh. Phía cuối đường nhỏ có mấy gian thiện phòng, bố trí u tĩnh nhã nhặn. Nàng nghe thấy nơi đó có động tĩnh, vì hiếu kỳ, liền dọc theo bóng cây đi đến thiện phòng trước.
“Trịnh Sơ Nghiên kia không phải muốn tiến cung sao?”
Nàng lắc đầu một cái, rất muốn rời khỏi. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tên của chính mình, lại lặng lẽ chạy dọc theo góc tường đến trước song cửa sổ.
“Nhi thần thấy trong kinh thành cũng có rất nhiều vải, bệ hạ còn tìm nhi thần làm cái gì.”
“Cưng không thích nhìn thấy vải trong cung sao? Này có gì tức giận… Ngoan, nâng mông lên một chút.”
“Phi! Rất thoải mái, lại dỗ nhi thần… A! Quá sâu… Nha chậm một chút…”
Trịnh Sơ Nghiên thăm dò nhìn vào. Ánh mặt trời chiếu sáng cả thiện phòng, nàng nhìn thấy bên trong có hai nam nhân đang giao hoan, thiếu niên cao cao cong lên cái mông đang bị cắm một cái dương cụ đỏ tím ra ra vào vào, mông thịt ngọc ngà đã bị đánh đỏ, nhưng vẫn là lắc lắc đến gần. Mặt tiểu cô nương nổi đỏ, tối tăm suy nghĩ xem người này là ai mà làm càn như thế. ánh mắt chuyển qua mặt thiếu niên, nhìn thấy Thái tử dĩ nhiên cả kinh, lại nhìn một nam nhân khác, kinh ngạc chính là Đại Linh Hoàng đế bệ hạ.
Trịnh Sơ Nghiên sợ đến mặt xám ngắt, che miệng đang muốn lén lút trở lại. Nhưng nàng càng hoảng loạn chân càng yếu đi, không chú ý đạp vỡ một cành khô.
Động tĩnh ngoài cửa sổ khiến Thái tử chú ý. Hắn vừa nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Sơ Nghiên thất kinh, khuôn mặt này cùng Trịnh phi quá cố có ba, bốn phần tương tự.
Thái tử híp mắt nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nở nụ cười, cũng không sợ tư thế mị thái dâm đãng lúc này đang nằm ở dưới thân phụ bị nàng nhìn thấy, trái lại ngửa đầu lấy tay vòng qua cổ Hoàng đế nghênh đón, co rút nhanh huyệt thịt siết chặt côn th*t nam nhân, cắn lỗ tai của Hoàng đế nhỏ giọng nói một câu gì đó.
Hoàng đế kiên trì mạnh mẽ thao Thái tử, theo lời của hắn liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, bàn tay rộng lớn dùng lực xoa mông thịt Thái tử, nâng cao giọng kêu ám vệ một tiếng.
Bên ngoài có người trả lời một câu, phụ tử loạn luân trong thiện phòng đã không còn quan tâm bên ngoài.
Qua một hồi lâu, Thái tử khoác một cái trường sam màu tím đi ra, ngực lộ ra một mảnh bóng loáng da thịt, cung nhân theo sau lưng giúp hắn mặc quần áo.
“Bổn vương còn tưởng vừa nãy nhìn lầm, hóa ra thật là ngươi.” Thái tử câu môi nở nụ cười: “Thật sự là không sánh được phúc khí của cô cô ngươi —— nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu* —— năm đó phong quang cỡ nào.”
*Nguyên văn: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, Vô nhân tri thị lệ chi lai.”
Dịch: “Bụi hồng người đẹp mỉm cười, Nào ai đã biết vải tươi mới về.”
Thiên “Dương Quý phi ngoại truyện”, sách “Tân Đường thư” có chép rằng, Dương Quý phi thích ăn vải, nên để làm vừa lòng ái phi của mình, Đường Huyền tông đã lệnh cho người cưỡi ngựa dùng phương thức chạy tiếp sức vận chuyển vải từ vùng Lĩnh Nam về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Để thỏa ý thích của Dương Quý phi, cả người lẫn ngựa đã phải làm việc cật lực, tới mức “chạy hàng nghìn dặm nhưng khi tới kinh thành, hương vị của trái vẫn tươi nguyên”. Câu thơ đồng thời phản ánh, vạch trần sự hoang dâm háo sắc, hoang đường không thương xót mạng dân của Đường Huyền Tông cùng với việc cậy vào ân sủng mà kiêu của Dương Quý Phi.
Trịnh Sơ Nghiên đang bị thị vệ lôi kéo đi ra ngoài, nghe thấy giọng Thái tử bắt đầu khóc lóc cầu xin, lại nghe thấy Thái tử nói: “Mang đi xa một chút, miễn cho ô uế nơi này.”
“Thái tử điện hạ.” Tịch Chi bỗng nhiên từ chỗ rẽ đi ra, hơi gật đầu với Thái tử nói: “Ôn đại nhân gọi ta đến bẩm báo điện hạ một câu.”
“Là ngươi à.”
Lần trước Thái tử gặp qua hắn, lưu tâm tra một cái đã biết quanh năm bên người Ôn đại nhân có một nam tử mặc áo đen, không phải chủ không phải người hầu, quan hệ với Ôn Ngọc Chương lại không giống bình thường. Thái tử cũng không phải chưa từng nghi hắn, phất tay bảo thị vệ trói chặt Trịnh Sơ Nghiên mang đi, vừa nói: “Chuyện gì? Nói đi.”
Trịnh Sơ Nghiên nhìn thấy Tịch Chi thì ánh mắt lập tức sáng lên, khóc lóc hô: “—— Tịch Chi ca ca cứu muội!”
“Điện hạ, Ôn đại nhân nói Trịnh cô nương còn có tác dụng, kính xin điện hạ có thể mở ra một con đường…” Tịch Chi giương mắt liếc nhìn Trịnh Sơ Nghiên: “Chuyện hôm nay, Trịnh cô nương không nhìn thấy bất cứ thứ gì sao?”
“Không có!” Trịnh Sơ Nghiên lắc đầu liên tục: “Ta cái gì cũng không biết, cũng không có đến nơi này!”
Mặc dù tâm cơ Ôn Ngọc Chương thâm trầm, hành động ngược lại là toàn bộ vì hắn mà tính toán. Thái tử luôn luôn tín nhiệm y, nghe vậy nhíu nhíu mày, nghĩ đến một tiểu cô nương thì có thể gây ra sóng gió gì, không cần thiết làm hỏng kế hoạch của Ôn Ngọc Chương, che miệng ngáp một cái, tùy ý nói: “Nếu như thế, người liền cho ngươi mang đi.”
Hắn dứt lời liền quay người tiến vào thiện phòng. Hoàng đế đang nằm lệch qua một bên trên chiếc giường nhỏ ngủ, nhắm hai mắt kéo Thái tử vào trong lồng ngực: “Tại sao đi lâu như vậy.”
Thái tử một chút cũng không tránh ra, thuận theo nằm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT