Khi còn bé, Ôn Ngọc Chương trúng phải một cơn bệnh nặng, nghe nói là thái gia gia đã cầu xin một đại xà cứu y. Sau đó đại xà đưa ra điều kiện, Ôn Ngọc Chương chỉ cần sinh tiểu xà cho hắn để báo đáp lại. Thái gia gia bất đắc dĩ phải đáp ứng, cũng bắt đầu định ra hôn ước của Ôn Ngọc Chương và đại xà kia.

Đại xà nói hắn chờ qua lễ thành niên sẽ tới đón Ôn Ngọc Chương.

Nhiều năm sau, Ôn Ngọc Chương dần dần lớn lên, phụ mẫu y càng ngày càng hối hận việc định hôn ước cùng yêu quái kia, lén lút tìm một tha phương đạo sĩ canh giữ ở bên người Ôn Ngọc Chương.

Vào ngày lễ thành niên của Ôn Ngọc Chương, đại xà kia quả thực đúng hẹn mà đến.

Phụ mẫu Ôn gia bị dọa đến mặt xám ngắt. Tiểu đạo sĩ cũng không phải loại xảo trá, quả thật rất có đạo hạnh, quyết đấu với đại xà cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong. Đại xà bị một kiếm của tiểu đạo sĩ đâm thủng phía sau, hắn ngửa đầu rống lên, thân xà đen huyền như màu mực không ngừng quấn quanh Ôn phủ, gần như chuẩn bị hóa rồng.

Tiểu đạo sĩ như gặp đại địch, quát lên: “Ngươi sắp tu thành chính quả, cớ gì ức hiếp người phàm! Ngươi không sợ phá huỷ ngàn năm đạo hạnh của ngươi sao?”

“Ngu xuẩn.” Giọng nói của đại xà như băng như tuyết, lạnh lùng nện xuống, chẳng hề thấy tức giận, ngược lại áp lòng người chìm xuống.

Ôn Ngọc Chương đẩy cửa sổ ra, lại ngửa đầu ra nhìn, ai ngờ đối mặt ngay đồng tử của đại xà. Đồng tử đại xà không phải đen huyền mà tựa như ngọc phỉ thúy, điềm tĩnh như hồ băng ngàn năm lạnh lẽo bên trong thâm sơn u cốc, vừa lãnh đạm lại thâm sâu, vừa xinh đẹp chói mắt khiến người không nhịn được muốn chìm đắm vào trong đó.

Khi còn bé Ôn Ngọc Chương bệnh đến mơ hồ, chỉ nghe người ta nói là có một đại xà cứu y, chính y lại không có ấn tượng gì.

Lần này mới xem như là lần đầu tiên Ôn Ngọc Chương nhìn thấy Tịch Chi.

“Ngươi có đi theo ta không?” Đại xà phun ra hơi thở, cúi đầu dùng con ngươi màu xanh lục nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương.

Ngón tay Ôn Ngọc Chương sít sao nắm chặt lấy song cửa sổ, đôi môi run rẩy nhìn đại xà.

Phụ mẫu Ôn gia đã sớm bị dọa chết ngất, nhưng vì nhớ đến nhi tử độc nhất, dìu nhau cứng rắn giữ tỉnh táo để chống đỡ. Hai người nghe được lời ấy rốt cuộc không chịu được nữa, đột ngột quỳ xuống khóc lóc với đại xà kia, cầu đại xà buông tha nhi tử của bọn họ. Hai người đều đã già, Ôn Ngọc Chương này là niềm hi vọng duy nhất của bọn họ.

Đại xà chẳng hề liếc nhìn phụ mẫu Ôn gia, ngược lại đạo sĩ kia nhìn không lọt mắt, phẫn nộ mà rút kiếm, muốn cùng đại xà đấu đến một mất một còn.

“Chương Nhi! Chương Nhi của ta!”

Phụ mẫu Ôn gia khóc đến sắp ngất đi. Mũi kiếm tiểu đạo sĩ lại không ngừng đâm tới đại xà cao bảy tấc.

“Ngươi có đi theo ta không?” Đại xà bất động, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương hỏi lại một lần. 

Ôn Ngọc Chương lui về phía sau hai bước, hướng về chỗ đại xà mà bái.

“Công ơn sinh thành Ngọc Chương vẫn chưa trả xong, không dám nói đến ân cứu mạng, e rằng bây giờ không thể đi theo người. Ngày sau gặp lại, nhất định sẽ dùng sinh mệnh hồi đáp.”

Xung quanh đại xà nổi lên sương mù, mưa lạnh rả rích. Một lúc sau, giọng nói lạnh như băng rơi vào tai Ôn Ngọc Chương.

“Thôi.”

Đại xà rời đi cũng không có xuất hiện lại nữa, Ôn gia yên bình mà vượt qua hai năm. Ôn Ngọc Chương đậu trạng nguyên, số người đến cầu hôn gần như muốn tông gãy cửa phủ Ôn gia.

Ôn mẫu hoan hỉ thay Ôn Ngọc Chương chọn một vị thê tử mỹ mạo ôn nhu. Sắp đến ngày xuất giá, bỗng nhiên Ôn Ngọc Chương trở bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh. Tìm lương y khắp nơi, không người nào biết Ôn Ngọc Chương gặp bệnh gì. Phụ mẫu Ôn gia nghĩ đến sự tình ngày trước, cắn răng nghiến lợi tìm tới tiểu đạo sĩ năm xưa.

Người Ôn gia không dám che giấu, lúc này mới nói Ôn Ngọc Chương khi còn bé gặp bệnh, cùng với chuyện xảy ra sau đó.

Tiểu đạo sĩ nghe vậy lại thở dài không ngừng, nói: “Các ngươi khiến ta trách oan người rồi.”

Hóa ra lần trước phụ mẫu Ôn gia tìm đến hắn chỉ nói có yêu quái cường ép muốn cưới nhi tử độc nhất của bọn họ, chưa từng nói qua chuyện ngày xưa. Khi còn bé Ôn Ngọc Chương được đại xà cứu, dùng thuốc đúng là linh quả xà tộc của bọn họ, gọi là châu quả —— chính là châu thai ám kết tâm ý.

Châu quả là vật thể linh xà chỉ sẽ cho bạn đời sử dụng để kéo dài dòng dõi. Nếu như bị loài người ăn, vậy người này sau khi thành niên phải giao hợp cùng xà yêu, nếu không sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Lần trước đại xà tới là vì cứu Ôn Ngọc Chương.

Tiểu đạo sĩ rõ chuyện, hối hận chính mình nhất thời kích động tổn thương đại xà. Phụ mẫu Ôn gia bi phẫn đan xen, vừa giận lại vừa hối hận, đành cầu đạo sĩ tìm xà yêu về. Nhưng mà xà yêu tu luyện ngàn năm sắp hóa rồng làm sao dễ nói chuyện như vậy, tín vật của tiểu đạo sĩ còn chưa tới Bạch Chỉ sơn đã bị cản lại.

Đại xà không chịu gặp hắn.

Ngày đêm Ôn mẫu luôn gào khóc, hận không thể đi cùng Ôn Ngọc Chương. Ôn phụ một bên chăm sóc con trai, một bên động viên chính thê, còn đồng thời nghĩ cách cùng tiểu đạo sĩ, tâm lực càng lúc càng mệt mỏi, tóc tai gần như bạc trắng.

Tiểu đạo sĩ vác kiếm, nói phải trở về tìm sư phụ mình. Hắn đến xem Ôn Ngọc Chương một chút, Ôn Ngọc Chương đã tỉnh trong chốc lát, đau ốm nằm ở trên giường, một chút sinh khí cũng không có. Y nghe tiểu đạo sĩ muốn đi cầu sư phụ mình vì y, mở mắt cười nói: “Đạo trưởng không cần làm vậy, đều do Ngọc Chương trở mặt trước, bây giờ không còn mặt mũi đi cầu hắn. Nhiều năm này đã đánh cắp nhiều thứ của hắn, có lẽ đây là kết thúc của ta.”

“Con ta ——” Ôn mẫu nghe được lời ấy, nghĩ đến ban đầu là do chính mình ngăn cản xà yêu đến đây, gào khóc nhào đến trên người Ôn Ngọc Chương, mệt lả ngất đi.

Ôn Ngọc Chương nhớ tới ân nghĩa phụ mẫu còn chưa báo đáp, giờ y lại khiến phụ mẫu tuổi già người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bi thương vô cùng, nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, ảm đạm hôn mê.

✰✰✰

“Tỉnh rồi?”

Ôn Ngọc Chương mờ mịt mà nhìn trên người mình mặc hỉ phục đỏ thẫm, nghi hoặc chính mình sống hay chết. Y chống đỡ thân thể nhìn nơi kia, cách giường y đang nằm, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của một nam nhân.

Nam tử chẳng hề nhìn y, chuyên tâm cắt một đao trên cổ tay mình, đổ máu đầy một chén rồi mang lại.

“Uống.”

“Là ngươi!”

Giọng nói lãnh đạm giống nhau, con ngươi màu xanh lục giống nhau, Ôn Ngọc Chương sợ hãi cả kinh, mê man mà ngẩng đầu nhìn nam tử —— hắn là đại xà kia.

Ôn Ngọc Chương tiếp nhận chén máu, lúc này mới phát hiện trên người mình đã có khí lực, nghĩ là đại xà này đã cứu y lập tức không chần chừ nữa, ngưng thở ngửa đầu uống xuống máu tươi của nam nhân.

—— ba!

Chờ Ôn Ngọc Chương uống hết, người kia lập tức nghiêng người ngăn chặn y, da thịt lạnh lẽo cách hai tầng quần áo vẫn khiến cả người Ôn Ngọc Chương run rẩy, nhưng hô hấp người kia nóng như vậy, phả trên cổ y, khiến y nóng đến phát run. Tiếp xúc thân mật như vậy rõ ràng là muốn hù chết Ôn Ngọc Chương, chén ngọc trên tay đã vỡ vụn dưới đất từ bao giờ. Y thủ thân khước từ nam nhân, mím môi, không biết nên nói cái gì.

Đại xà cứu y hai lần, dùng thân báo đáp người kia là điều tất nhiên. Trong lòng Ôn Ngọc Chương biết mình cần phải đi theo hắn, cũng nên ôn nhu một chút. Cơ thể Ôn Ngọc Chương từ nhỏ chưa từng thân mật với người khác như vậy, chuyện tình ái cũng chỉ xem qua trong sách một chút, gần như là theo bản năng mà giãy dụa.

“Làm sao? Đã hối hận rồi?” Nam nhân châm biếm nắm chặt Ôn Ngọc Chương, “Đây không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Hắn cúi đầu ghé sát tai Ôn Ngọc Chương lạnh lùng nói: “Ôn công tử vẫn nên tiết kiệm sức lực, đợi lát nữa sẽ có chuyện nhờ ngươi.”

Bây giờ Ôn Ngọc Chương đang ở một hang động, ánh sáng từ khe đá tiến vào, chiếu đến linh thảo ngọc quỳnh trong động ánh lên màu xanh biếc tinh khiết. Trong động ngoại trừ một cái giường lớn cũng không có đồ vật dành cho người. Bàn ghế đều làm từ gỗ đá, chỗ xa hơn có dòng suối nhỏ chảy róc rách, mặt sau hẳn là có một Bích Thủy đàm.

“Tên ngươi là gì?”

“Hả?”

Nam nhân có chút sững sờ, Ôn Ngọc Chương hít sâu một hơi, lặp lại: “Ta là Ôn Ngọc Chương, phụ mẫu đều gọi ta Chương Nhi, ngươi… Ngươi có thể gọi ta là Ngọc Chương. Tên ngươi là gì?”

Đại xà tựa hồ có hơi bất ngờ, trong đôi mắt xuất hiện sóng lớn, như là có cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống hồ sâu.

“Ta là Tịch Chi.”

“Tịch Chi? Hỗ giang ly dữ tịch chi hề, nhẫn thu lan dĩ vi bộ. Tên của ngươi thật đẹp.” Cách một lớp quần áo, Ôn Ngọc Chương gắng gượng vật thể đang đỉnh bắp đùi của y. Y đã căng thẳng đến cứng người, nhưng y từ nhỏ chính là như vậy, càng căng thẳng càng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ mà nói chuyện phiếm với Tịch Chi: “Phụ mẫu ngươi hẳn là yêu thích thơ văn, ngươi có tên tự không?”

Vừa nói chuyện, Ôn Ngọc Chương một bên cưỡng bách chính mình thanh tĩnh lại, chậm rãi buông cánh tay nam nhân ra, sau đó vòng qua cổ Tịch Chi. Lòng bàn tay của y toàn là mồ hôi lạnh, không biết làm thế nào mà khoác trên gáy nam nhân, đáy lòng nhủ thầm không nên giãy dụa.

Tịch Chi cười nhạo nói: “Cũng chỉ là triêu sinh mộ tử thú*, không để ý nhiều như vậy, ta sinh ra trong bụi cỏ dại, lấy cỏ dại làm tên.”

*朝生暮死的兽 mình cũng không biết là gì nữa TT ai biết giúp mình với.

Ôn Ngọc Chương giật mình, chả trách nơi này gọi là Bạch Chỉ động. Y lung tung đáp lời đại xà, chính mình cũng không biết nói cái gì, chỉ biết nếu y thiếu nợ người khác, cái gì cũng không hiểu đã giao chính mình cho đại xà, có lẽ sẽ tương đối đau, nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.

Cũng có thể chuyện đó sẽ không đau.

Tầng tầng hỉ phục rơi trên mặt đất, hai người hoàn toàn trần trụi. Ôn Ngọc Chương hơi híp mắt lại vùi vào lồng ngực Tịch Chi, cả người khẽ run chịu đựng ngón tay nam nhân đốt lên lửa dục. Núm vú nho nhỏ trước ngực, vòng eo mềm mại, mông thịt non mềm trắng như tuyết… từng cái đều bị ngón tay lạnh của Tịch Chi xoa bóp. 

Thật thoải mái.

Hai chân Ôn Ngọc Chương căng thẳng, hô hấp càng ngày càng gấp rút, trong lòng như là có ngọn lửa cháy ra, thiêu toàn thân y quả quyết, nóng bỏng khát khao. Y không nhịn được quấn lên người Tịch Chi, ham muốn cảm giác mát mẻ của hắn. Càng tiếp cận hắn, xương người càng yếu mềm. Nước trong khe giữa hai chân đã chắn không được, khí vị tanh ngọt tràn ra khiến đầu óc Ôn Ngọc Chương choáng váng, miệng vốn đóng chặt lại thốt ra mấy tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Ôn Ngọc Chương nghi hoặc lập tức kinh hoảng, nhưng y không chịu nói ra, cắn môi dùng con ngươi ướt át nhìn Tịch Chi.

Bản tính xà vốn dâm, ít có người có thể chịu được dục vọng của bọn họ, mà người đã ăn châu quả cộng thêm uống máu tươi xà tộc sẽ phát tình ba ngày ba đêm, đời này không thể rời bỏ máu xà tinh.

Những việc này đương nhiên Ôn Ngọc Chương không biết, lúc này miệng lưỡi y đắng khô mà nhìn cự vật bên dưới Tịch Chi, có chút hưng phấn, ngoan ngoãn thuận theo Tịch Chi mở ra hai chân của y.

Hai chân thon dài trắng như tuyết mở đến cực hạn lộ ra ngọc hành tú khí, bên dưới ngọc hành là khe thịt vốn không thuộc về nam nhân. Khe thịt mang theo nước chậm rãi đóng mở, như là đóa nhụy hoa sơ khai.

“A…”

Ôn Ngọc Chương liếm môi của mình, đôi mắt đánh giá chung quanh sào huyệt đại xà, không dám nhìn xuống thân mình bị nam nhân khai mở hai chân. Cảm giác được ngón tay Tịch Chi kiềm trụ khe thịt dùng sức xoa bóp, kinh ngạc cả người cứng nhắc. Nơi kia bỗng có chút đau nhức, khe thịt tựa ngọc trai chậm rãi mở ra, nước ấm áp bên trong biến miệng huyệt thành một mảnh lầy lội.

Tịch Chi kéo Ôn Ngọc Chương đến trong lồng ngực của mình, một tay nắm núm vú y thưởng thức, một tay khác chơi đùa mép ngoài âm hộ phấn nộn đầy đặn, kẹp lấy thịt đậu chà sát, đồng thời vặn mép trong âm hộ, nghiền nát tiểu âm thần. Nhụy hoa mẫn cảm bị nam nhân dùng ngón tay cưỡng hiếp, mật hoa bên trong càng ngày càng nhiều, tích lũy tràn đầy một tay, chầm chậm chảy xuống theo khe hở giữa tay nam nhân.

Ôn Ngọc Chương không nén được nữa, miệng thở gấp không ngừng, hang động trống trải càng thêm vang vọng giọng của y. Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên đỏ mặt, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt vai Tịch Chi.

“Không dám nhìn?”

Dường như Tịch Chi cảm thấy thú vị, rốt cục buông lỏng ra hoa môi bị hắn đùa bỡn đến sưng tấy diễm lệ. Ngón tay xâm lấn càng sâu chạm đến miệng huyệt bên trong, miệng huyệt run rẩy lập tức kẹp chặt ngón tay nam nhân.

Ôn Ngọc Chương đành phải mở mắt ra, giọng nói đã run rẩy, “Đừng đùa nữa… Ta đáp ứng sinh tiểu xà cho ngươi.”

Chỉ là ngón tay cưỡng hiếp cũng đã làm cho y hoảng loạn không thôi, thân thể dâm loạn bất kham yêu cầu càng nhiều. Miệng huyệt thịt đã non nhuyễn mềm mại, Tịch Chi dùng móng tay gảy một chút, thịt mềm liên tiếp nhúc nhích, d*m thủy thành cỗ mà tuôn ra.

Dáng vẻ chưa trải sự đời của Ôn Ngọc Chương chọc cười Tịch Chi, hắn rút tay ra đặt trước mặt Ôn Ngọc Chương, cười trêu nói: “Thấy không? Một ngón tay ngươi cũng ăn không nổi, làm sao ăn được cự vật của ta.”

Ngón tay Tịch Chi bóng loáng dính đầy d*m thủy của Ôn Ngọc Chương. Y ngốc lăng nhìn theo, đột nhiên theo bản năng mà nhìn xuống hạ bộ Tịch Chi. Cự vật đỏ tím vểnh cao, ước chừng lớn bằng cánh tay trẻ nhỏ.

Ôn Ngọc Chương bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, Tịch Chi càng muốn đùa y, cắn vành tai mỹ nhân hàm hồ nói: “Tiểu nương tử… Ngươi cũng không biết xà có hai cái dương v*t sao? Muốn sinh tiểu xà cho ta, miệng nhỏ phía dưới phải ăn hai cái.”

“Ta… Ta không muốn sinh tiểu xà cho ngươi.” Bản năng sợ hãi trỗi dậy, Ôn Ngọc Chương nghiêm mặt tái nhợt luống cuống tay chân bò về phía sau, tận lực muốn tránh thoát khỏi hai cái dương v*t đe dọa. Y cũng đã quên đi vừa rồi y chỉ nhìn thấy có một cái dương v*t.

Bàn tay Tịch Chi vững vàng mà kiềm ở vòng eo Ôn Ngọc Chương, biểu tình hưởng thụ nhìn tiểu mỹ nhân nằm dưới thân hắn giãy dụa. Hắn dùng đầu gối áp chế lại đùi Ôn Ngọc Chương, cưỡng ép mở ra hai chân của y.

Ôn Ngọc Chương bò tới trên giường, bởi vì kịch liệt giãy dụa mà cái mông mềm mại thơm ngọt đung đưa như sóng nước. hoa huy*t bị ngón tay nam nhân thao mở, âm thần sưng tấy mở ra, lộ âm đ*o trơn trợt non mềm.

Tịch Chi ung dung thong thả dò vào hai ngón tay. Lần này cũng không vội vã đùa bỡn hạt châu mà xuyên đến sâu bên trong mới cong lên ngón tay, xoay tròn bên trong vách thịt mềm mại. Tiểu huyệt ướt đẫm cảm nhận hết sức rõ ràng bị dị vật xâm lấn bên trong. Ôn Ngọc Chương nghĩ đến hai cái dương v*t đã sợ đến phát run cả người, lúc này ngón tay Tịch Chi đột nhiên lui ra ngoài.

Còn không chờ y thở một hơi, dương v*t Tịch Chi đã dính vào, kẹp ở mép ngoài âm hộ. Môi thịt ngậm cán lạnh lẽo bị mài lửa nóng, động thịt bên trong có lẽ là ngửi được khí tức nam nhân mà vui vẻ nhuyễn động, d*m thủy tràn lan.

Trong lòng Ôn Ngọc Chương sợ muốn chết, thân thể lại không tự chủ được hăng hái dán lên nam nhân. Y cong lên cái mông, hai chân mở ra giống như thú cái cầu hoan.

Loài xà trời sinh rất thích hơi nước, côn th*t Tịch Chi không ngừng ma sát hoa huy*t Ôn Ngọc Chương. Vốn là muốn chờ y càng thêm động tình rồi mới cắm vào, cũng không biết là Ôn Ngọc Chương thiên phú dị bẩm hay là châu quả hiệu quả quá tốt, chỉ chơi đùa một chút mà bên trong hoa huy*t Ôn Ngọc Chương đã rót đầy nước, tiểu huyệt long lanh đè ép co rút dẫn dụ đại dâm xà.

Tịch Chi do dự chốc lát, đột nhiên kiềm chế buông lỏng ra Ôn Ngọc Chương, nghiêng đầu cười nói: “Trước hết để cho ngươi chạy, nếu bị ta bắt được sẽ phải làm bé ngoan.”

Ôn Ngọc Chương căn bản không có nghe rõ Tịch Chi nói cái gì, y thấy không còn bị trói buộc lập tức luống cuống tay chân bò về phía trước. Bởi vì vừa nãy giãy dụa, chính y cũng không có phát hiện trên eo bị một góc lều vải quấn lấy. Y càng hoảng loạn, lều vải quấn lấy càng chặt, cuối cùng bị y kéo xuống che đậy ở trên người. Ôn Ngọc Chương đẩy tấm vải xanh biếc trước mặt ra, nghi hoặc tại sao Tịch Chi hoàn toàn không có động tĩnh, lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn. 

Tịch Chi vẫn ung dung mà ngồi xếp bằng.

Bởi vì thân thể Ôn Ngọc Chương khác biệt mà từ nhỏ được phụ mẫu nuôi còn tinh tế hơn so với nữ hài tử. Một thân tuyết trắng non mềm bóng loáng, quấn lấy tấm vải xanh biếc càng tôn màu da trắng hơn tuyết.

d*m thủy y tràn lan trên giường, cái mông phì nộn quay về phía Tịch Chi, hoa huy*t bị ngón tay thao mở ra phân nửa, lộ ra nhụy hoa tươi đẹp ba phần.

Tuy nhiên hắn nhìn tới con ngươi Ôn Ngọc Chương trở nên phong tình —— hắn như mới vừa nhìn thấy Thanh Sơn sau cơn mưa —— Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn kiến ngã ứng như thị*.

*Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn kiến ngã ứng như thị: ta nhìn ngọn núi biếc đẹp vô cùng, chẳng biết ngọn núi ấy nhìn ta có như vậy chăng.

Tịch Chi ý loạn tình mê, theo bản năng muốn cướp đoạt. Hắn khom lưng, dễ dàng ôm y trở về Thanh Sơn.

Cả người Ôn Ngọc Chương như nhũn ra, dược hiệu của châu quả đã bị máu của Tịch Chi triệt để phát tán, ánh mắt hung ác khiến y quên mất việc chạy trốn, không tự chủ được quấn cánh tay quanh cổ Tịch Chi thật chặt, hai chân ôm lấy eo nam nhân.

hoa huy*t mềm mại ngậm quy đầu Tịch Chi, mật hoa rót đầy cán.

Tịch Chi nắm sau gáy Ôn Ngọc Chương cưỡng bách y ngẩng đầu, sau đó thô bạo hôn môi. Đầu lưỡi đặc biệt của xà tộc cuốn lấy đầu lưỡi y mút vào, càn quét vòm miệng. Đầu lưỡi hắn chui vào cuống họng của Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương muốn nôn khan, theo bản năng mà lui về phía sau. Tịch Chi vững vàng kiềm chặt y trong lồng ngực của mình, nắm chặt hông của y mạnh mẽ đè xuống. Âm thanh dương v*t phá tan huyệt thịt bị sơn động khuếch đại vô hạn, khe thịt bị đâm xuyên thô bạo, tùy hứng theo dương v*t hùng tráng của đại xà.

Là y chưa bao giờ trải nghiệm đau đớn như vậy, cũng là y chưa bao giờ cảm nhận được sung sướng ——— giống như bồi hồi mấy lần ở bên bờ sinh tử. Cuối cùng Ôn Ngọc Chương ngửa đầu dâng lên môi, dâng lên thân thể, đồng thời trầm luân theo yêu quái ngàn năm này.

Ba ngày ba đêm, không thấy ánh mặt trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play