"Thiếu gia, thiếu phu nhân mất tích rồi ạ."
"Mất tích? Sao lại mất tích?"
Phó Huyền Thiên cau mày hỏi. Lúc này, Triệu Thừa Mộ mới đi ra kể rõ mọi chuyện cho anh nghe. Càng nghe, sắc mặt của Phó Huyền Thiên càng kém đi. Ánh mắt anh trở nên rét lạnh khiến Triệu Thừa Mộ không nhịn được mà run lên.
"Triệu Thừa Mộ, tôi mà biết chuyện này do cậu bày ra thì đừng có trách."
Sở dĩ Phó Huyền Thiên nghi ngờ Triệu Thừa Mộ vì mấy ngày nay cậu ta bày ra biết bao nhiêu chuyện khiến anh đau đầu. Bởi vậy lần này Ái Di mất tích anh mới nghĩ đến cậu ta đầu tiên. Bây giờ anh cảnh cáo thằng bạn này một câu, nếu như cậu ta làm thì đừng để mọi chuyện đi quá xa, tránh ảnh hưởng đến tình bạn bao năm nay của hai người họ.
Nói xong, Phó Huyền Thiên liền đi lên lầu. Đợi bóng anh khuất rồi, Triệu Thừa Mộ mới dám thở mạnh.
"Chú Thừa Mộ, ba con nói vậy là sao? Không lẽ chú là người bắt mẹ con đi?"
Nghe Phó Huyền Hy hỏi thế, Triệu Thừa Mộ lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Chú có mười lá gan cũng không dám động vào mẹ con. Vả lại chú cũng không có lý do gì để bắt mẹ con cả. Được rồi, chú về đây. Có tin tức của mẹ con nhớ báo cho chú biết đấy."
Nói xong, Triệu Thừa Mộ liền quay về nhà. Căn nhà lúc này chỉ còn mình dì giúp việc. Mẹ cậu ta đến đây vài hôm thì thấy chán nên đã đặt vé máy bay quay về Mỹ rồi. Ba mẹ Triệu đều định cư ở nước ngoài, hồi trước Phó gia cũng ở bên đó nên gia đình hai bên khá thân. Từ khi ba mẹ Phó qua đời vì sự cố không may kia thì Phó Huyền Thiên về nước. Triệu Thừa Mộ cũng theo anh. Sau đó Phó Huyền Thiên yêu đương và kết hôn với Nhược Tinh Kỳ rồi sinh ra Hy Hy. Ba mẹ Triệu cũng được mời dự lễ cưới nhưng họ bận việc nên không đi được. Họ cũng không biết Phó Huyền Thiên đã có con trai. Bởi vậy, lần trước nhìn thấy Phó Huyền Hy mẹ Triệu mới hiểu lầm như vậy.
Sau khi đi vào nhà, Triệu Thừa Mộ liền gọi điện thoại cho ai đó.
"Bảo người của ông nhanh lên nếu không sẽ không kịp đâu."
Giọng nói của Triệu Thừa Mộ vang lên không còn ngả ngớn như thường ngày mà trở nên lạnh buốt khiến người nghe không rét mà run.
Nhắc nhở người bên kia một câu, Triệu Thừa Mộ tắt máy rồi đi lên phòng. Cậu ta không bật đèn lên mà đẩy cửa ra ngoài ban công. Sau đó cậu ta móc bao thuốc ra châm một điếu. Bóng đêm gần như nuốt chửng cả người Triệu Thừa Mộ, chẳng ai nhìn rõ được tâm trạng của cậu ta lúc này.
"Anh tuyệt đối sẽ không để cậu ta phản bội em."1 .
Truyện Lịch SửTriệu Thừa Mộ khẽ thì thầm. Dường như cậu ta muốn nói với chính mình, lại như muốn nói với ai đó ở nơi xa xăm mà cậu ta không thể nào gặp được.
***
Ái Di tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng xa hoa. Ban nãy cô đi mua nước thì bị ai đó đánh ngất. Không ngờ bây giờ cô lại bị đưa đến đây. Cô khẽ cựa quậy muốn ngồi dậy thì phát hiện hai tay đã bị trói chặt vào đầu giường, không thể cử động được. Cả người thì nóng bừng một cách kì lạ.
Lẽ nào cô bị...
Nghĩ đến đây, tim Ái Di nảy lên một cái. Cảm giác lo lắng cùng sợ hãi bủa vây cô. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra. Người kia chậm rãi đi tới bên giường. Ái Di quay ra nhìn thì đụng phải ánh mắt như sói đói của gã.
"Người đẹp, xin lỗi vì để em chờ lâu."
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên có quả đầu trọc lóc. Gã nhìn Ái Di rồi liếm liếm khóe môi đầy thèm thuồng.
"Quả nhiên là xinh đẹp."
Thấy Ái Di trừng mắt nhìn, gã ngồi xuống giường túm lấy cằm Ái Di rồi ngắm nghía khuôn mặt cô.
"Không phải nói là bỏ thuốc rồi ư? Lâu như vậy sao vẫn chưa có phản ứng?"
"Ông là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây?"
Ái Di gằn giọng hỏi. Cảm giác khô nóng trong người càng lúc càng mãnh liệt khiến ý thức của cô dần mơ hồ. Nhưng không muốn để người đàn ông trước mặt phát giác nên Ái Di cố gắng gượng để tỏ ra bình thường nhất có thể.
"Tôi là ai không quan trọng. Em chỉ cần biết đêm nay tôi sẽ 'phục vụ' em thật tốt."
Vừa nói, gã vừa vuốt ve khuôn mặt Ái Di giống như đang sờ một món đồ nào đó. Thấy cô cố gắng tránh né, gã lại nói:
"Người đẹp, em không thoát được đâu. Việc gì phải chống cự như thế. Chi bằng giữ chút sức lực để tí nữa cùng tôi 'vui vẻ' không phải tốt hơn sao."
Cả người Ái Di gần như mềm nhũn, sức phản kháng cũng yếu dần. Nhưng cô vẫn cố gằn ra từng chữ:
"Ông dám động vào tôi, người của Phó gia nhất định sẽ không tha cho ông."
Ái Di định dùng Phó gia để dọa gã. Hi vọng gã biết sợ mà thả cô ra. Nhưng không ngờ cô vừa dứt lời người đàn ông này lại cười to.
"Ha ha ha! Người đẹp, em muốn dọa tôi cũng không cần phải lấy Phó gia ra chứ? Em nghĩ tôi sẽ tin sao? Bây giờ, em chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây chờ tôi. Đợi tôi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại cùng em vui vẻ."
Mãi đến khi gã đi vào trong phòng tắm, Ái Di mới dám thả lỏng người. Nhưng chưa được bao lâu hắn lại một lần nữa xuất hiện. Áo choàng tắm trên người hắn lỏng lẻo như sắp tuột ra. Cổ áo mở rộng khiến Ái Di nhìn rõ chùm lông đen trên ngực gã. Chỉ giây lát, cô lập tức quay mặt đi không nhìn nữa.1
Thấy vậy, người đàn ông này lại một lần nữa nắm lấy cằm Ái Di quay mặt cô ra đối diện với gã.
"Cũng khuya rồi, chúng ta nên làm việc chính thôi."
Dứt lời, gã liền cúi mặt xuống hôn lên mặt Ái Di mặc cho cô cố gắng né tránh.
"Tránh ra... Đừng động vào tôi..."
Giọng nói khàn khàn của Ái Di vang lên bên tai gã. Nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra. Động tác của gã không vì thế mà dừng lại. Bàn tay gã dần đi xuống bên dưới cởi từng cúc áo của Ái Di...