"Hy Hy, chú có cách rồi. Để ba mẹ con lên giường bồi dưỡng tình cảm đi. Đảm bảo hiệu quả."

Triệu Thừa Mộ không biết Phó Huyền Thiên có tình cảm với Ái Di không. Cậu ta nghĩ ra cách này chủ yếu muốn tác hợp cho họ. Dù sao Phó Huyền Thiên cũng vì cái chết của Nhược Tinh Kỳ mà đau khổ lâu như vậy. Bây giờ nếu có thể giúp Ái Di và anh thành đôi thì cậu ta cũng coi như có công lớn.

Phó Huyền Hy ở đầu dây bên kia thì đầy khó hiểu hỏi:

"Chú không lừa con chứ? Ba mẹ con lên giường là có thể bồi dưỡng tình cảm sao?"

"Con thấy chú lừa con bao giờ chưa? Chú đã hy sinh để hiến kế cho con. Ấy vậy mà..."

Mặc dù không nhìn thấy Triệu Thừa Mộ nhưng Phó Huyền Hy cũng tưởng tượng ra bộ dạng ôm ngực của cậu ta khi nói câu này. Cũng vì thế cậu bé cảm thấy mình có lỗi vì đã nghi ngờ người chú ế lâu năm này.

"Chú Thừa Mộ, là lỗi của con. Con không nên nghi ngờ chú."

Triệu Thừa Mộ vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, không ngờ Phó Huyền Hy lại nghiêm túc xin lỗi cậu ta như vậy khiến cậu không quen. Bình thường cậu bé chuyên gia đè đầu cưỡi cổ cậu ta chứ có bao giờ dễ dàng chịu nhận sai thế này đâu.

"Chú Thừa Mộ, giờ con chỉ cần ra nói ba mẹ lên giường nằm là họ có tình cảm lại như trước đúng không?"1

"Ấy, đừng đừng. Hy Hy, con bình tĩnh đã. Việc này phải để chú ra tay mới được. Bây giờ con đừng làm gì cả. Không ba con phát hiện là không có hiệu quả đâu."

Triệu Thừa Mộ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị tiếng nói của Hy Hy làm cho giật mình. Cậu ta vội vã ngăn cậu bé lại đồng thời giải thích cho cậu bé hiểu.

Phó Huyền Hy ngoãn ngoãn đồng ý rồi cúp máy.

Vì để chuyện này sớm thành công, Triệu Thừa Mộ đã nhanh chóng sắp xếp công việc rồi chạy đến Phó gia ăn chực mấy bữa để tìm cơ hội ra tay. Ai ngờ mấy hôm liên tiếp Phó Huyền Thiên đều đi làm về muộn khiến kế hoạch của cậu ta thất bại liên tục.

Phó Huyền Hy cũng vì thế mà rầu rĩ nhiều ngày. Triệu Thừa Mộ thấy thằng bé mới tí tuổi đầu mà đã cau có mặt mày thì cảm thấy mình không làm gì đó thì không được.

Ái Di cũng phát hiện ra tâm trạng không tốt của Phó Huyền Hy. Vì muốn thằng bé vui nên cô đã đề nghị dẫn thằng bé ra ngoài chơi. Hy Hy nghe thì vui ra mặt, trên miệng cứ treo nụ cười cả ngày khiến Ái Di cũng vui lây. Cứ ngỡ bác lái xe sẽ chở họ đi thì Triệu Thừa Mộ lái xe đến, nói là muốn đi chơi cùng họ để giải khuây. Còn địa điểm đi chơi đều do Phó Huyền Hy quyết định.

Cả ba cùng đến trung tâm thương mại mua một đống đồ, rồi lại đến công viên chơi. Nhưng chủ yếu là Hy Hy và Triệu Thừa Mộ kéo nhau chơi hết trò này đến trò khác. Ái Di chỉ đi theo xem. Thấy cả hai người kia ham chơi đến mức mồ hôi đầm đìa nên Ái Di quyết định đi mua nước cho họ.1

Ai ngờ Triệu Thừa Mộ và Phó Huyền Hy đợi mãi vẫn không thấy Ái Di quay về.

"Hy Hy, mẹ con nói đi mua nước ở đâu thế? Sao lại lâu như vậy vẫn chưa quay lại?"

Phó Huyền Hy khe khẽ lắc đầu. Ban nãy Ái Di chỉ nói đi mua nước chứ không nói là sẽ mua ở đâu.

Cả hai lại đợi thêm một lúc nữa. Cũng đã gần trưa nên người ta kéo nhau đi ăn hết rồi. Người cũng vơi bớt, không còn đông như ban nãy. Đợi lâu quá đâm ra sốt ruột. Sợ Ái Di có chuyện nên Triệu Thừa Mộ nói:

"Hy Hy, chú với con đi tìm mẹ con. Lâu như vậy không quay lại, sợ là có chuyện rồi."

Phó Huyền Hy cũng lo lắng cho Ái Di. Cậu bé vội vã cùng Triệu Thừa Mộ đi tìm. Nhưng cả hai tìm đến quá trưa cũng không thấy cô ở đâu. Phó Huyền Hy đành phải gọi quản gia Đường điều vệ sĩ đến tìm.

"Hy Hy, con đừng lo lắng quá. Chú với con về Phó gia trước. Giờ cứ để vệ sĩ đi tìm. Chúng ta ở đây cũng không có tác dụng gì."

Triệu Thừa Mộ thấy Phó Huyền Hy vì đi tìm mà mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại đành phải khuyên bảo. Cậu bé thoáng chần chừ rồi cũng đồng ý theo Triệu Thừa Mộ về nhà trước.

Thấy họ, quản gia Đường vội đi ra hỏi:

"Lạc tiểu... Thiếu phu nhân sao lại mất tích? Hai người có nhớ cô ấy đi đâu không?"

Theo thói quen, quản gia Đường vẫn gọi Ái Di là Lạc tiểu thư. Nhưng ông chợt nhớ đến lần trước Hy Hy thắc mắc chuyện này nên vội sửa lại.

Vì chuyện mất tích của Ái Di nên Phó Huyền Hy rầu rĩ không muốn nói chuyện. Cuối cùng Triệu Thừa Mộ là người lên tiếng:

"Tiểu Di Di kêu đi mua nước. Sau đó thì không quay lại."

Quản gia Đường nghe vậy khẽ thở dài. Không ngờ chỉ đi chơi một buổi mà mọi chuyện lại thành ra như vậy. Bây giờ chỉ có thể ngồi chờ tin tức thôi.

Thế nhưng đến tận tối vẫn chẳng có tin tức gì của Ái Di. Phó Huyền Thiên đi làm về thấy cả con trai, Triệu Thừa Mộ và quản gia Đường tụ tập trong phòng khách thì khó hiểu hỏi:

"Có chuyện gì mà ở đây hết thế?"

Triệu Thừa Mộ và Phó Huyền Hy không dám nói. Quản gia Đường đành phải nói thay:

"Thiếu gia, thiếu phu nhân mất tích rồi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play