Yến Hàn không đáp, ngược lại nện bước nhanh hơn, tiến lên ôm lấy bả vai thanh niên, "Vừa đi vừa nói chuyện."

"Em cảm thấy nơi này khá tốt."

"Em cần nghỉ ngơi." Yến Hàn sờ sờ đáy mắt màu xanh lá của y, không cho cự tuyệt: "Anh sẽ nói khi em rửa mặt xong."

Cố Thâm im lặng, cuối cùng vẫn đi theo hắn vào phòng ngủ.

"Lúc trướng anh từng kể, ở Hoang tinh đã từng xuất hiện rất nhiều nhân tài, mà nổi tiếng nhất trong lịch sử chính là Cố Trần Vân nguyên soái, cũng vì ông ấy mà về sau ở Hoang tinh mói có trạm cứu trợ." Yến Hàn tùy tiện bỏ áo khoác lên ghế, bắt đầu nghiên cứu cúc áo sơ mi của thanh niên.

Nước trong phòng tắm nhận được mệnh lệnh đang rót đầy bồn, nước nòng hầm hập chậm rãi tỏa ra sương trắng, rất nhanh tràn ngập khắp căn phòng.

Cố Thâm dựa vào bồn rửa tay, thần sắc nhàn nhạt: "Ừ."

Yến Hàn đánh lén hôn một cái, lại cười nói: "Ông ấy xem như là tiền bồi của em."

Cố Thâm nháy mắt đã hiểu, thậm chí suy một ra ba: "Cho nên nguyên nhân chân chính mà trạm cứu trợ tồn tại để làm gì?"

"Không khác lắm." Ngón tay Yến Hàn trượt xuống, dừng ở chỗ lưng quần, "Bên ngoài thì nói trạm cứu trợ là do Cố nguyên soái sáng lập ra mục đích để hỗ trợ cho các quốc qua, nhưng trên thực tế sau lưng còn có một tổ chức, là do tiền bối của em đứng đầu, lợi dụng các quốc gia mà điều tra những người giống bọn họ."

"Lại nói tiếp sợ em không tin, mục đích của ông ấy là vì bảo hộ những người như em."

"Đoán được." Cố Thâm không chút kinh ngạc, "Em không cảm nhận được sát khí từ sự kiện lần này, ngoại trừ lý do thử ra thì không còn nguyên nhân nào khác."

"Đúng vậy." Nhắc tới chuyện này, Yến Hàn hơi thu lại ý cười, đến bây giờ vẫn thấy không vui: "Anh vẫn đang cho người điều tra tổ chức này, bọn họ ngược lại không thèm tránh mà lại tới tìm em mạnh mẽ thử, xem ra là mấy năm nay bị người thổi phồng không biết ai mới là quốc gia của mình."

Cố Thâm nhìn Bệ hạ đầy người Vương Bá chi khí trước mắt, giơ tay vuốt lông: "Không tức giận."

Yến Hàn thuận thế hưởng chút phúc lợi, ôm thanh niên cùng nhau tiến vào bồn tắm, "Anh chỉ là tức giận vì bọn họ dám động thủ với em. Kỳ thật tổ chức của bọn họ cũng không tệ lắm, mục đích thử chỉ là vì muốn bảo hộ em."

"Trước khi tổ chức chưa thành lập, tình cảnh của các em không quá tốt."

"Đoán được."

Không cần nghĩ cũng biết, linh tu tồn tại trăm ngàn năm, cho dù là trữ hàng trong tay hay là chính bản thân họ đều rất dễ dàng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nếu năng lực thích nghi tốt một chút thì có lẽ sẽ sống tốt hơn, nhưng với những người không muốn đối mặt hiện thực, tiếp tục tiêu xài dùng một chút ít linh lực còn sót lại kia cũng đủ để tất cả mọi người để ý, đó chính là lúc tai nạn bắt đầu.

Cố Thâm đã sớm đoán ra, cho nên cũng không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, thậm chí bởi vì ngâm mình thoải mái quá mà có chút buồn ngủ.

Yến Hàn bật cười: "Tại sao em lại thông minh như vậy chứ."

"Không phải em thông minh." Mí mắt Cố Thâm nặng xuống, "Là mỗi lần anh chạm tới vấn đề đều phản ứng rất kịch liệt, không được thế này không được thế kia, vừa thấy liền có vấn đề."

Yến Hàn cũng không phản bác, an tĩnh một lát, đột nhiên thấp giọng nói: "Bởi vì anh tận mắt nhìn thấy kết cục của bọn họ."

Cố Thâm mở to mắt: "Sao cơ?"

"Nói ngắn gọn chính là, khi bọn hắn phát hiện một trái cây có được giá trị vô hạn, liền liều mình muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại nhịn không được tiếp tục nghĩ có phải hoa của cây ấy cũng hữu dụng hay không, thậm chí đến cả bùn đất nơi cái cây ấy sinh trưởng, đến cả mạch nước ngầm mà cái cây ấy tiếp xúc cũng không bỏ qua."

"Tất cả những thứ này sẽ biến thành lợi thế khi giao dịch."

Người với cây không có năng lực cộng tình.

Người vì lợi ích cũng như vậy.

Yến Hàn nói đến thế liền ngừng, xong đó lại dịu dàng nói: "Bất quá đây đều là chuyện của trước kia, từ khi tổ chức thành lập tới nay, loại sự tình này cũng giảm dần theo năm tháng, cũng sẽ không xuất hiện trạng thái cuồng nhiệt như trước đó."

"Hơn nữa, không có tổ chức anh cũng có thể bảo vệ em."

Thân là bệ hạ của Đế quốc, chút tự tin này vân phải có.

Cố Thâm nể tình ừ ừ hai tiếng, sau đó ngáp một cái.

Yến Hàn: "......"

Được rồi, nghỉ ngơi trước vậy.

Di chứng sau khi khôi phục nguyên hình mà không được ngủ đủ đã đến. Cố Thâm vừa tiếp xúc với giường liền giống qua đời tại chỗ, ngủ đến trời đất tối tăm gọi đều gọi không tỉnh.

Yến Hàn mạc danh bị chọc đến điểm manh, giơ tay nắm gương mặt thanh niên.

Mềm mại.

Làn da thực tốt.

Nếu không phải đang ngủ hắn còn muốn.....

Yến Hàn lại nhẹ nhàng nhéo hai cái rồi mới buông tay, cười hạ xuống một nụ hôn: "Mộng đẹp."

"......"

Ba ngày sau. Giải Phồn đem túi văn kiên lấy từ viện nghiên cứu, thuận miệng hỏi thăm một câu: "Khí nào Cố tiên sinh mới đi học lại?"

Yến Hàn: "Không đi, đang nghỉ ngơi."

Giải Phồn đều sắp có bóng ma với ba từ này, nghe vậy sắc mặt cả kinh, cũng không biết nghĩ tới cái gì liền muốn bỏ chạy, lại uyển chuyển khuyên nhủ: "Bình thường mà nói, quân giáo sinh một tháng hai lần đã là cực hạn."

Yến Hàn: "......"

Hắn ngước mắt, thu hồi mỉm cười.

Giải Phồn tự động câm miệng, giơ tay đặt lên miệng, làm tư thế khóa miệng.

Thư phòng rốt cuộc khôi phục như bình thường.

Yến Hàn mở ra văn thư bị phong kín ra, rút một tờ ra mới phát hiện bên trong còn có cái gì đó, lật tay một cái, tức khắc rớt ra một khối đá.

Không có quy tác, lại xám xịt, bình thường đến nỗi như là một hòn đá do Giải Phồn nhặt được trên đường rồi nhét vào.

Giải Phồn: Tôi không phải, tôi không có, tôi không làm như vậy!

Yến Hàn đánh giá xong, tiện tay đặt tư liệu lên bàn.

Cũng chỉ trong một hai giây như vậy, cục đá này đột nhiên bay lên, thẳng tắp bay về phía nóc nhà rồi biến mất.

Yến Hàn sắc mặt biến đổi.

Tầng trên của thư phòng chính là phòng ngủ.

Cố Thâm còn ở bên trong!

Chờ đến khi Yến Hàn và Giải Phồn chạy lên, liền thấy Cố Thâm đang ngồi ở trên giường, thần sắc vẫn giống như trước không có gì khác thường, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt y không có tiêu cự, nhìn qua có chút ngốc.

Yến Hàn nhận ra được, đây là do y ngủ đến phát ngốc.

Cuối cùng Cố Thâm cũng đã phát hiện ra bọn họ, chớp mắt hoàn hồn, giọng nói có chút biêng nhác nói: "Không có việc gì."

Yến Hàn thở ra một hơi, đứng ở tại chỗ một lát, nghiêng đầu nói: "Đem tư liệu mang lên đây."

Giải Phồn gật đầu, thu hồi vũ khí rời khỏi phòng, còn rất tự giác mà thay bọn họ đóng cửa.

Cơ hồ ngay lúc cửa vừa đóng, bởi vì hàm lượng tin tức tố quá cao, nên hệ thống trong phòng cũng bắt đầu tiến hành tẩy rửa.

Đây là do tâm tình của Alpha không ổn định, giữa mày chất chứa sự bực bội.

"Thật sự không có việc gì." Cố Thâm vỗ giường ý bảo hắn lại đây, duỗi tay đưa một viên đá hồi nãy nhìn như bình thường nhưng vừa nãy lại làm một chuyện kinh thiên động địa, "Đây là đang gửi lời chào đến em, cái này xem như là lễ gặp mặt."

Yến Hàn cười lạnh: "Lần sau anh cũng đưa bọn họ một viên đá làm lễ gặp mặt."

Lấy cái loại ngữ khí này mà không phải đưa cái vũ khí kỳ quái nào đó mới là lạ.

Cố Thâm vì giúp Alpha bớt giận, chỉ có thể cẩn thận giải thích, hòn đá này thực ra là đá truyền ầm hoạt động giống như truyền thông tin trên tinh võng, thực sự là rất bình thường cho nên không cần phải như thế.

Nhưng Yến Hàn vẫn rất là khó chịu, cảm giác với cái tổ chức này đã đến trình độ chán ghét, càng xem càng không vừa mắt.

Nói đến cũng khéo, ngay lúc Cố Thâm vừa tỉnh liền có thành viên của tổ chức tìm tới cửa.

Lúc đó, Yến Hàn đang trò chuyện với Cố Thâm về những chuyện đang phát sinh gần đây. Tỷ như cục đá này được lấy ra từ dạ dày của con lợn rừng, trong tư liệu viết nếu không phát phát hiện năng lượng giao động, thì viện nghiên cứu còn cho rằng đây chỉ là một viên đá bình thường.

Rồi còn chuyện nhóm tân sinh và năm nhất đã được lên hợp học lại, thời gian khảo thì đã được định vào tháng sau, địa điểm thi thay đổi đến chỗ năm 2, cũng chính là tinh cầu M số 5 chùng hệ liệt với Hoang tinh, độ nguy hiểm là thấp trung cấp, độ khó tăng lên 3 sao.

Hiện tại nhóm tân sinh còn đang vừa huấn luyện vừa khóc.

Cố Thâm hiếm khi nhịn không được cong cong đôi mắt, lại cười nói: "Bọn họ khẳng định là vừa khóc vừa huấn luyện."

"Ừ, em đoán đúng rồi đó." Yến Hàn nhìn y cũng chậm rãi cong môi: "Khóc càng lớn thì càng lợi hại."

"Phốc......"

Hai người hoà thuận vui vẻ, đến khi Giải Phồn gõ cửa cũng phải chần chờ đôi chút, thật sự không dám quấy rầy.

Cũng may Omega rất hiểu đạo lý, chủ động hỏi anh có chuyện gì.

Giải Phồn: "Người của trạm cứu trợ tới."

Nói là trạm cứu trợ, nhưng có thể hiểu là người của tổ chức kia tới.

Ở đây tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Đối phương là có chuẩn bị mà đến, biết quan hệ của Cố Thâm cùng Yến Hàn, cho nên cố ý tìm Yến Hàn trước, muốn giải thích rõ hiểu lầm.

Chỉ tiếc lần này bọn họ dẫm phải đinh rồi. Yến Hàn đã không vừa mắt bọn họ thật lâu, lần này còn tự mình đưa tới cửa không đánh có thể không đánh, nhưng vẫn sẽ trực tiếp cự tuyệt trả về một câu ' không có hiểu lầm '.

Không có hiểu lầm, chính là cố ý.

Thành viên tổ chức cho dù đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn nhịn không được cười khổ hai tiếng, bất đắc dĩ cáo từ.

Nghĩ lại cũng đúng. Tuy rằng mọi người đều là linh tu thức tỉnh, nhưng Cố Thâm có một vị Alpha có dục vọng chiếm hữu vô cùng vô cùng lớn. Bọn họ lại tùy tiện thử Cố Thâm giống như những người khác, liền tương đương với khiêu khích Alpha, cũng giống như nói với hắn ' chúng tôi đang mơ ước Omega của anh', đến lúc đó mà nhận được sắc mặt tốt mới kinh khủng.

Như này mới bình thường.

Thành viên tổ chức vẫn bình chân nhue vại tiếp tục bái phỏng, mãi đến khi nhóm tân sinh chuẩn bị khảo hạch, Yến Hàn mới đồng ý.

Khi bọn họ vừa hoài nghi vừa kích động run sợ tiến vào biệt thự, liền nghe thấy ở bên trong hình như có tiếng cãi nhau.

"Có phải anh cố ý chọn thời gian này để em không đi Hoang tinh được đúng không?"

"Đúng. Em đã hoàn thành khảo hạch không cần thiết phải đi thêm một chuyến."

"Em là trợ giáo."

"Cho nên hẳn là nên chuẩn bị bài thi năm nhất phù hợp với trình độ của trợ giáo."

Cố Thâm há miệng thở dốc, còn chưa nói lời nào, liền nghe Yến Hàn nhanh chóng nói: " Nguồn năng lượng của AS-701 thường dùng cho kiếm quang hay là súng điện?"

Cố Thâm: "......"

Yến Hàn ý vị thâm trường nói: "Đề thi nhập môn của năm nhất."

Cố Thâm: "............"

Được, y câm miệng.

Yến Hàn cười khẽ, để sát vào vài phần, càng muốn trêu chọc y: "Hôn một cái anh liền nói đáp án cho em biết."

"...... Anh cút đi." Cố Thâm giơ tay đẩy mặt hắn ra, trình độ lãnh khốc đến nỗi thành viêb tổ chức đều nhịn không được líu lưỡi.

Trùng hợp Cố Thâm ngước mắt nhìn qua, tầm mắt hai bên nhìn nhau đều là ngẩn ra.

Người đồng loại dễ dàng nhận ra nhau là sự thật.

Cố Thâm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đối phương, đây là một linh tu nhân loại, một người đã luyện được 600 năm, người còn lại thì 800 năm.

Ngược lại là thành viên tổ chức không thể nhìn thấu được thực lực của Cố Thâm liền kinh hãi, lần nữa hoài nghi lần thức tỉnh này có thể là một vị tổ tông, không phải đang mắng chửi đâu, thật sự là lão tổ tông đó.

Chờ đến khi đơn độc nói chuyện, loại cảm giác này liền càng mãnh liệt.

Rõ ràng bọn họ phía chủ đạo, nhưng khi ở trước mặt đối phương, lúc vừa bị đôi mắt trong trẻo ấy đảo qua, bọn họ cảm thấy như 18 đời tổ tông nhà mình đều bị đào ra. Làm cho cả người căng chặt không cách nào phản kháng.

Xác định, vị này tuyệt đối là lão tổ bậc đại năng!

Hai người liếc nhau, nỗ lực bảo trì mỉm cười: "Cố tiền bối, chúng tôi cũng chỉ là làm công tác như thường lệ, nếu nói sai cái gì hay có gì khiến ngài không hài lòng có thể trực tiếp đánh gãy chúng tôi, không cần khách khí!" Cố Thâm như suy tư gì gật đầu, đã có thể đoán được bọn họ muốn nói gì.

Quả nhiên, chủ đề mà hai người nói là tình cảnh trước mắt của bọn họ: "...... Tuy rằng sự tình đã qua nhiều năm như vậy, nhưng dưới sự nỗ lực của chúng tôi đã ngăn chặn được rất nhiều thương vong, nhưng những lợi ích mà chúng ta mang lại vẫn sẽ khiến cho rất nhiều người điên cuồng, thậm chí tiếp tục có ý định tiếp cận lừa gạt chuyện tình cảm."

Người 600 năm dừng một chút, phát hiện Cố Thâm không hề dao động, lúc này mới dám tiếp tục nói: "Chúng tôi không phải muốn nói thế giới này không có người tốt, chỉ là hy vọng ngài nhận thức được nguy hiểm và bẫy rập, bảo hộ tốt cho chính mình."

"Mặt khác, không biết ngài có cảm nhận được linh khí đang dần dần giảm bớt hay không. Nếu không phát hiện hy vọng ngài hiện tại bắt đầu chú ý. Nếu có, chỉ có thể nói cho ngài, trừ những tinh cầu chưa được khám phá ra, thì những tinh cầu khác có thể dùng ít bao nhiêu thì dùng ít bấy nhiêu."

Cố Thâm nhướng mày: "Hào phóng như vậy?"

Người 800 năm đúng sự thật nói: "Dù sao vẫn mong tiền bối có thể gia nhập."

Cố Thâm xoa cằm chăm chú lắng nghe: "Nói về tổ chức của các cậu đi."

"Đúng vậy." 800 năm nói: "Tổ chức của chúng tôi thành lập cũng đã lâu, các bộ máy vận hành đã hoàn thiện, mà thành viên trong tổ chức ngoại trừ yêu cầu phải giúp đỡ đồng loại ra thì không có bất kỳ hạn chế gì. À đúng, trợ giúp đồng loại là có thể giúp đỡ hoặc không, nói chung còn phải xem năng lực cá nhân của từng người có thể giúp được hay không."

"Tổng bộ của tổ chức được đặt tại một tinh cầu xa xôi chưa hoàn toàn bị khai phá, mọi người giống như trước đây muốn bế quan liền đi bế quan, muốn ra ngoài liền đi ra ngoài, thực sự rất tự do."

"Đúng vậy, tiết tấu sinh hoạt so với ở đây cũng chậm hơn rất nhiều." 600 năm tiếp tục bổ sung: "Nói là tổng bộ, nhưng thực ra giống một nơi để mọi người dừng chân hơn, chỉ cần đi tới đây liền sẽ cảm nhận được an toàn và ấm áp."

Hai người thay nhau khen ngợi, đem tất cả những lời có thể nói đều nói ra. (Mn thấy giống đa cấp k, giống k??)

Dưới lầu, Yến Hàn ngồi ở phòng khách thưởng thức hòn đá được xưng là lễ vật kia, ném lên rồi lại ném xuống.

Giải Phồn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cũng thấy không ổn theo, nhịn không được thấp giọng nói: "Tôi có từng nghe kể về tác phong của tổ chức kia, tính cách rất tương đồng với Cố tiên sinh, hẳn là y sẽ thích."

Hòn đá vừa đến tay liền dừng lại.

Yến Hàn thần sắc đạm mạc, thật lâu sau mới nói câu: "Một năm mà thôi."

Hắn cùng Cố Thâm quen biết yêu nhau bất quá mới một năm, có bại bởi đồng loại của y cũng không oán.

Nhưng lần sau sẽ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play