Trong bất kì hoàn cảnh tăm tối, bẩn thỉu nào cũng sẽ có một nguồn sáng le lói dẫn đường ta. Giới giải trí là một nơi đầy sự hào nhoáng, nghệ sĩ cũng là một nghề vẻ vang.
Khi Ôn Lệ còn đi học luôn có xe riêng chở đi, không biết đến cảnh tượng chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm.
Tống Nghiên thời niên thiếu trước khi gia đình gặp biến cố, so với Ôn Lệ chỉ có hơn chứ không kém.
Hai người là những cậu chủ, cô chủ nhỏ không thiếu gì về mặt vật chất, chưa từng phải trải qua những khó khăn vất vả, sau này không dựa dẫm vào điều kiện trong nhà tự cố gắng kiếm tiền, nhiều năm qua đi vận may hai người đều không tệ, khá là may mắn, kiếm được không ít tiền, càng không phải nghĩ đến hay lo toan về phương diện vật chất, tự làm ra tự hưởng phúc không phải cầu mong gì khác, xe ba bánh như đồ chơi mới này thật ra rất mới mẻ với hai người.
Ôn Lệ giả trang thành hồ ly ngồi đằng sau xe ba bánh sợ Tống Nghiên thấy mất mặt, liên tục an ủi anh không sao đâu, không bị gì hết, chúng ta đội mũ hồ ly lên đầu rồi.
Tống Nghiên từ đầu đến giờ không lên tiếng, vẫn luôn duy trì biểu cảm bình tĩnh, chỉ là đang quay hình chương trình thôi mà, dù cho có thoải mái lái xe đi trên đường thì có sao đâu. Công việc của người nghệ sĩ luôn đa dạng như thế, cũng không phải anh chưa từng lái loại xe ba bánh này.
Anh đã tham gia vào nhiều phim điện ảnh, từ vai lưu manh hỗn láo trắng đen lẫn lộn đến nhân vật kiệt xuất, anh đã trải nghiệm đủ các kiểu cuộc sống khác nhau, có gì mà phải mất mặt.
Cô cứ luôn luôn cho rằng anh đang thấy xấu hổ chẳng qua vì cô thấy thế, cho nên phải kéo anh xuống nước theo.
Xuất thân là diễn viên trẻ đi lên từ phim truyền hình, hình tượng nhân vật trong kịch bản phim thần tướng vốn không phải người thường, giờ thấy xấu hổ cũng không có gì lạ.
Thật ra anh không muốn mặc bộ đồ này lắm. Anh không có da mặt mỏng giống như cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như mình rất thông minh nhanh trí của Ôn Lệ, nhân viên ở xung quanh đã có người cười trộm, lúc ấy anh cũng chỉ đành cười theo, trên tay cầm bộ đồ búp bê lớn hơn bộ của cô một chút.
Đều là đồ hồ ly cả, mặt không khác nhau là mấy, chỉ là bộ cô mặc kiểu giống như váy, còn của anh có cái nơ hay mặc kèm những bộ âu phục, nhìn họ như một đôi tình nhân.
Vậy thì mặc đi.
Vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình mà suốt dọc đường đi Ôn Lệ nói chuyện liên tục không biết mệt.
Cách một cái đầu giả ai cũng thấy cô rất ồn ào.
Tống Nghiên không nói chuyện, tập trung lái xe, Ôn Lệ còn không sợ chết, đứng thẳng lên trong khi xe vẫn đang chạy, ghé sát vào sau lưng anh hỏi: “Tại sao nãy giờ anh không chịu nói gì? Có phải anh đang không vui không?”
Tim người đàn ông như muốn nhảy ra ngoài, thấp giọng cảnh cáo: “Không thắt dây an toàn còn dám lộn xộn? Mau ngồi xuống.”
Ôn Lệ vừa định nói không việc gì đâu thì bị tiếng gọi to phía sau cắt ngang.
“Này! Xe ba bánh đằng trước dừng xe lại cho tôi!!”
Hai người trên xe đều giật mình, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong hai khuôn mặt giấu sau đầu trùm hình hồ ly không hẹn mà cùng trắng bệch luôn.
Đi đằng sau bọn họ chính là xe cảnh sát thường đi tuần vào ban ngày, trên nóc xe còn có cái đèn nhỏ đang nhấp nháy.
“…”
“…”
Cảnh sát đã kêu dừng xe thì sao có thể không dừng. Hai người kể từ khi ra mắt đến nay đều chưa từng làm gì trái pháp luật, đương nhiên họ sẽ không cho xe chạy tiếp, chạy nữa mới có vấn đề, vì thế chỉ đành phải nghe lời dừng xe lại.
Sau khi xe ba bánh dừng, xe bảo mẫu của nhân viên đi chậm rì rì theo sau cũng ngừng theo.
Xe cảnh sát đến gần dồn ép xe ba bánh dừng ở bên đường cái, sau đó một cảnh sát mặc bộ đồ đồng phục màu lam xuống xe đi tới, trong tay còn đang cầm mic thu âm.
Đi theo sau anh cảnh sát là anh trai quay phim.
Nhìn thấy mấy thiết bị quen thuộc, hai nghệ sĩ và các nhân viên đang ngồi trên xe lập tức nhận ra đã gặp phải người cùng nghề.
Mấy nhân viên đang ngồi trong xe vẫn chưa hoàn hồn, mặt ai cũng đang mờ mịt mông lung, hai mặt nhìn nhau, anh trai phụ trách cầm máy quay ngồi ngây ngốc tại chỗ để quay.
“Tình huống gì đây? Không lẽ đạo diễn Nghiêm vừa mới sắp xếp thêm đoạn nào đó à?”
“Không biết nữa.”
“Sao bây giờ? Giờ có thông báo cho đạo diễn Nghiêm không?”
“Nhanh lên đi.”
Trong tình huống không rõ chuyện gì đang xảy ra như bây giờ, toàn thể nhân viên trên xe lúng túng hoảng sợ như cầm củ khoai lang bỏng, không một ai dám hành động lung tung.
Ôn Lệ nghĩ thầm tiêu đời rồi.
Vốn cô chỉ nghĩ là xe đi tuần tra hằng ngày, nhưng mà cảnh sát đi tuần tại sao phải đưa theo người quay phim chứ!!!!
Cô nhích lại gần Tống Nghiên trong vô thức.
Từ góc nhìn của vị cảnh sát, anh ta nhìn thấy con hồ ly nhỏ dáng hơi lùn nhìn thấy cảnh sát thì lúng túng, sợ hãi nấp sau lưng hồ ly ba.
“Đừng sợ nhé, tôi là cảnh sát Đường nhiệt tình và dễ gần.” Vị cảnh sát an ủi, “Được rồi, chào buổi trưa hai bạn hồ ly, hai bạn đã ăn cơm chưa?”
Có thể do bộ đồ họ mặc rất đáng yêu, hai con hồ ly một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, đôi mắt to tròn màu xanh lam, cho dù đó là người trưởng thành có dáng người cao lớn, nhưng anh cảnh sát vẫn dùng cách đối thoại như với trẻ em theo bản năng.
Ôn Lệ vẫn đang trong trạng thái mơ màng, ngơ ngác trả lời: “Chưa, đang chuẩn bị đi.”
Cảnh sát gật đầu, chỉ dẫn từng bước một; “Trước tiên tôi phải nói rất xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến thời gian ăn trưa của hai người, nhưng mà tôi cũng chưa được ăn đâu, hai người có biết tại sao tôi gọi hai người lại không?”
Ôn Lệ lắc đầu, rồi đột nhiên nhận ra chú cảnh sát sẽ không thấy mình lắc đầu, liền đưa tay lên giữ hai bên cái đầu cho nó lắc lư từ bên này sang bên kia và ngược lại.
“…” Cảnh sát bật cười tại chỗ, nhìn sang anh trai quay phim ở bên cạnh, “Mọi người đang xem chương trình nhìn nè, một trong hai con hồ ly tôi bắt được trông có vẻ ngốc ngốc. Quan hệ của hai người là gì? Là vợ chồng đúng không?”
Lúc này Tống Nghiên mới lên tiếng: “Đúng vậy.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền ra từ đầu con hồ ly giả, cảnh sát ngẩn người nói: “Hai người là vợ chồng thật sao, tôi đúng là một trinh thám tài giỏi.”
Ôn Lệ: “…”
Thế cuối cùng là cảnh sát đi tuần hay đang quay chương trình đấy.
Sau mấy câu nói hài hước, cuối cùng cảnh sát dùng giọng điệu chính trực ngay thẳng nhìn về bạn hồ ly lớn: “Được rồi bây giờ tôi muốn hỏi bạn hồ ly là chồng này một chút, chỗ anh bảo vợ anh ngồi cực kỳ nguy hiểm, không có dây an toàn mà anh dám để vợ mình ngồi, anh có lương tâm không hay có mưu đồ không tốt gì không, liệu đây có phải là vợ anh không?”
Tống Nghiên: “…”
Hóa ra là cảnh sát giao thông tuần tra thật.
Ôn Lệ nghĩ thầm không được rồi, phải nói giúp Tống Nghiên, không thể để mình anh cõng cái nồi này, vì vậy cô chủ động lên tiếng: “Tôi là vợ anh ấy, do tôi chủ động ngồi đằng sau, không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cô còn nói giúp chồng mình nữa, tình cảm hai người tốt nhỉ.” Cảnh sát gật đầu, “Tốt lắm, loài động vật xảo quyệt như hồ ly mà vẫn có những chàng trai cô gái si tình như hai người tôi rất bội phục nhưng tôi còn muốn nói, chồng cô đeo cái đầu lớn cồng kềnh như thế để lái xe, cho dù tôi coi như anh đang ta đang đội tạm mũ bảo hiểm tạm thời thời thì vẫn rất dễ dàng gặp chuyện không may, hơn nữa chỗ đằng sau xe ba bánh không được để cho người ngồi, nhất là khi trên đường đang có nhiều xe tham gia giao thông, nhỡ không may xảy ra tai nạn gì đó, thì cặp đôi si tình như hai người sẽ phải lên trời làm vợ chồng đấy biết không?”
Hóa ra là chuyện này.
Trước giờ Tống Nghiên và Ôn Lệ toàn di chuyển bằng xe ô tô, xe ba bánh đối với họ là thứ gì đó rất mới mẻ, nào có biết mấy cái đó, vì thế giờ họ như được khai thông.
Cảnh sát dùng cách thức hài hước này để bổ sung kiến thức về an toàn giao thông cho bọn họ, vừa hiệu quả lại không khiến họ phải mất mặt. Lúc này cả hai người nhận ra lỗi của mình lập tức cúi đầu nhận sai.
“Rất tốt, thái độ nhận sai của hai bạn hồ ly này rất tốt nhé.” Cảnh sát vui mừng tấm tắc gật đầu, “Nhưng mà hồ ly chỉ là bộ đồ do hai người ngụy trang, thật ra hai người là người thật, cái này không lừa được tôi đâu cho nên bây giờ mong hai người tháo bộ đồ ngụy trang này xuống, hãy cởi cái đầu giả của hai người xuống để chúng tôi được nhìn thấy khuôn mặt thật sau lớp đầu hồ ly.”
“…”
“…”
Hiển nhiên Tống Nghiên ngây ngẩn cả người, Ôn Lệ lập tức giơ hai tay giữ chặt cái đầu hồ ly của mình, lắc đầu thật mạnh.
“Sao vậy? Không tháo?”
Ôn Lệ là công dân ngoan ngoãn, không dám làm trái ý của cảnh sát, chỉ có thể nói: “Vẻ ngoài rất xấu nên sợ dọa anh cảnh sát.”
“Thế không phải lo đâu.” Cảnh sát vung bàn tay to mình lên, dáng vẻ như đang nói đến lý luận lớn nào đó, “Chỉ cần là người đồng ý chấp hành luật giao thông thì đều là người đẹp.”
Ở bên này Tống Nghiên và Ôn Lệ cùng vị cảnh sát đây vẫn đang sáu mắt nhìn nhau, mà ở bên kia mấy nhân viên trên xe đã nhận được câu trả lời của đạo diễn.
Đây chỉ là sự trùng hợp, lúc đang quay hình gặp phải chương trình làm về nhắc nhở an toàn giao thông rất nổi tiếng của thành phố Dung Thành.
Chương trình này cực kỳ nổi tiếng ở đây bởi vì người dẫn dắt chương trình là một anh cảnh sát hài hước, thân thiện với nhân dân, cho nên độ hot tương đối cao.
Nhân viên lập tức xuống xe, kéo anh cảnh sát sang một bên nói chuyện.
Có mấy người dân thành phố đi ngang qua thấy chỗ này có khá nhiều người vây quanh, tò mò nhìn về bên này, vui mừng nói: “Ôi chao, cảnh sát Đường!”
“Cảnh sát Đường, cuối cùng tôi cũng gặp được anh!!”
“Cảnh sát Đường đến đây quay chương trình à, nhà chúng tôi ai cũng rất thích anh.”
Ôn Lệ lặng lẽ nói chuyện cùng Tống Nghiên: “Thầy Tống, nhìn qua có vẻ vị cảnh sát này ở Dung Thành còn nổi tiếng hơn cả chúng ta.”
Tống Nghiên ừm một tiếng.
Nhân viên chương trình và cảnh sát nói chuyện mất mấy phút, đột nhiên anh cảnh sát mở to mắt, hỏi lại theo bản năng: “Mọi người đang quay chương trình sao?”
Nhân viên vội vàng gật đầu: “Đúng đúng vậy, chúng tôi đang quay chương trình, hai người kia là khách mời của chúng tôi, ngày thường họ chưa đi xe ba bánh bao giờ, chúng tôi cũng vậy nên không biết chuyện này, thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh cảnh sát.”
Cảnh sát nhìn về phía hai bạn hồ ly: “Nói như vậy hai bạn hồ ly này là hai ngôi sao.”
Nhân viên: “Vâng, đúng vậy.”
Anh cảnh sát ngạc nhiên, sau khi hiểu ra bắt đầu cười rộ lên.
“Tôi đã quay mấy trăm tập cho chương trình rồi, đây lần đầu tiên bắt được hai ngôi sao lớn trên đường.” Ngay tức khắc anh cảnh sát hào hứng chạy đến, “Nào nào nào, hai bạn ngôi sao tháo đầu giả này xuống cho tôi xem được không, để xem cảnh sát như tôi có nhận ra hai người không.”
Vốn chỉ có mấy người đi qua đến xem, vị cảnh sát này còn lớn tiếng hỏi lại, người qua đường đến xem càng ngày càng nhiều.
Đã thế người qua đường này còn gọi người qua đường kia, rủ nhau chạy ra xem.
“Cảnh sát Đường bắt người, bắt được hai ngôi sao, mau đến đây xem!”
Nhân viên đành chịu chết nhìn Tống Nghiên và Ôn Lệ: “Hai thầy cô, phiền hai người tháo cái đầu này xuống chút đi.”
“…”
Nhân viên an ủi bọn họ: “Không tháo cũng vô dụng, đến lúc đó chương trình chúng ta và chương trình của anh cảnh sát đây được phát sóng kiểu gì mọi người đều biết cả thôi.”
“…”
Ôn Lệ thở dài bất lực, bước vào giới này nhiều năm rồi, vì hiệu quả chương trình mà không ít lần tự hủy đi chính hình tượng bản thân nhưng mất mặt đến mức như này thì là lần đầu tiên.
Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ lại, Tống Nghiên vào giới cũng đã được nhiều năm, ngay cả không tham gia các chương trình thực tế được bao nhiêu, thế gánh nặng thần tượng của anh còn nặng nề hơn mình nhiều, bây giờ còn mất mặt hơn cô ấy chứ.
Có suy nghĩ đó xoa dịu, Ôn Lệ bắt đầu tháo cái đầu giả này xuống.
Cứ như vậy, trước tiên một con hồ ly lùn hơn trong hai con hồ ly màu trắng tháo cái đầu mình xuống trước mặt mọi người.
Mà sau khi hai người tháo xuống, hình tượng đáng yêu như trong phim hoạt hình kia lập tức giảm xuống hơn nửa, lộ ra khuôn mặt của hai con người.
Tuy là mặc hai bộ đồ to cồng kềnh này khiến mồ hôi chảy trên trán nhưng nó không ảnh hưởng đến hai khuôn mặt đẹp trai xinh gái đó.
Những người qua đường không biết bọn họ thì ngây người nhìn, thấy hai người đẹp thế chỉ biết sẽ là ngôi sao thật.
Vận may của cảnh sát Đường thật tốt, thật sự bắt được ngôi sao nè.
Đương nhiên có người nhận ra bọn họ là ai, mấy bạn nam trẻ tuổi đang đứng xem cùng nhau nói to: “Tống Nghiên và Ôn Lệ kìa!!!!!!”
Trong đám người, liên tục vang lên những tiếng thét chói tai của các thanh thiếu nữ. Vì trong đó có cả những người già và người trung niên không xem TV, không lướt mạng, không biết hai người là ai, nên lớp trẻ điên cuồng khoa chân múa tay giới thiệu họ là ai.
Cảnh sát Đường có kiến thức rộng rãi, lại đam mê lướt mạng, lập tức nhận ra hai người.
Anh ta lập tức quay đầu kích động nhìn vào máy quay đang quay chương trình của mình nói: “Các bạn khán giả nhìn xem, đây sẽ là tập lịch sử trong << Văn Hóa Giao Thông >>!!! Không ngờ chúng tôi đang quay lại gặp được Tống Nghiên và Ôn Lệ đến Dung Thành quay chương trình!!! Đây là hai ngôi sao lớn đấy!!! Nếu bạn khán giả nào không biết có thể lên baidu tra thông tin hoặc là chờ sau khi tập này được phát sóng tổ hậu kỳ sẽ tóm tắt một đoạn thông tin chính xác về hai người họ để ở phía dưới màn hình.”
“Cô Ôn, tôi nói này cô làm nghệ sĩ sao lại không thành thật vậy chứ.” Cảnh sát nói chuyện với Ôn Lệ, “Cô còn nói cô rất xấu nên ngại bỏ đầu con hồ ly đó xuống, hai người mà xấu thì tôi thế nào đây?”
Ôn Lệ bị vây quanh nhìn, đủ các loại máy ảnh đang hướng vào mặt cô chụp hình, chỉ có thể đỏ mặt khen lại: “Cảnh sát nhân dân là đẹp nhất.”
Anh cảnh sát lại cười rộ lên.
Trải qua khoảng thời gian ồn ào xíu xiu, cảnh sát nhận ra đây là duyên phận, nhắc nhở ekip chương trình bọn họ mấy câu rồi để bọn họ đi, còn tiện thể giải tán đám đông quần chúng đang vây xem giúp bọn họ.
“Được rồi được rồi, mọi người về nhà ăn cơm đi, người ta là ngôi sao còn phải quay hình nữa, đừng để du khách đến Dung Thành cảm thấy người Dung Thành chúng ta đến cả cơm cũng không cho ăn.”
Trước khi đi, cảnh sát bông đùa vài câu với Tống Nghiên: “Lần sau dù có ghi hình cũng không thể để cô vợ xinh đẹp của mình ngồi ở chỗ nguy hiểm vậy nhé.”
Biểu cảm Tống Nghiên phức tạp, nhíu lông mày, khuôn mặt đẹp trai của người nào đó nhìn có hơi buồn cười.
Anh trả lời: “Đã nhớ rõ.”
“Ừm, đã là đàn ông thì nhất định phải đối xử tốt với vợ. Đàn ông Dung Thành chúng tôi bị véo lỗ tai không phải vì sợ vợ, mà vì tôn trọng vợ, yêu vợ, về điểm này ấy mọi người nên học tập đàn ông Dung Thành chúng tôi.”
Đến cuối cùng vẫn còn thổi phồng đàn ông chỗ mình nữa.
Vì chuyện liên quan đến xe ba bánh, chương trình không dám lại để bọn họ ngồi xe đó nữa, nên đưa hai người nghệ sĩ lên xe.
Sau khi lên xe, Ôn Lệ vẫn chưa thể hoàn hồn sau sự việc bị cảnh sát tuần tra bắt gặp đúng lúc mình ngồi đằng sau xe ba bánh, hai tay ôm trán, thở dài thườn thượt.
Vẻ mặt của Tống Nghiên không khác cô là mấy, ngồi ghế dựa vào cửa sổ, day day huyệt Thái Dương để điều tiết cảm xúc.
“Cô Ôn, nghĩ thoáng một chút.” Nhân viên làm việc an ủi cô, “Đợi đến khi chương trình giao thông của cảnh sát này phát sóng thì cô và thầy Tống sẽ lại càng nổi tiếng, độ nhận diện ở Dung Thành còn tăng lên ấy chứ, nghĩ như thế thì đây có khi là chuyện tốt.”
“Cái đó còn phải dựa vào nó là mặt tích cực hay tiêu cực nữa.” Ôn Lệ không còn gì để luyến tiếc, “Tôi sẽ không bao giờ đến Dung Thành nữa”
“…Vậy thì cô cứ nghĩ chuyện này có thể tiết kiệm tiền để mua hotsearch, có phải rất tốt không?”
Ôn Lệ lập tức khinh thường: “Mấy người sẽ đưa cho tôi số tiền mấy người tiết kiệm được từ việc mua hotsearch à?” Sau đó cô hơi ngừng lại, giọng điệu bắt đầu hoảng hốt, “Không phải nó lên hotsearch ngồi rồi chứ?”
“Hả, chắc không nhanh vậy đâu.”
Trong lòng Ôn Lệ nói chưa chắc, vừa này có nhiều người đứng xung quanh xem như thế, không biết chụp được bao nhiêu cái ảnh nữa.
“Mau mau cho tôi mượn điện thoại lên mạng xem một chút.”
Cô lấy điện thoại từ tay nhân viên, hotsearch Weibo vẫn chưa lên, muốn lên được hotsearch phải cần thêm thời gian, không nhanh như vậy được.
Vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô lại lên mạng vào diễn đàn của các cư dân mạng.
Quả thực diễn đàn này không khác gì nơi để nói chuyện bàn tán của các nghệ sĩ trong giới giải trí, đủ các thể loại dưa và bánh, bất kể thật hay giả, dù là mới hay cũ từ lâu đều được đăng ở trong này.
Cô tìm theo tên Thế Gian Có Người, quả nhiên đã có mấy bài viết liên quan đến.
[Ảnh leak của Thế Gian, đang đi trên đường ở Dung Thành thì bất ngờ gặp được Nghiêm Chuẩn và Tề Tư Hàm, hai người này đứng chung một chỗ đẹp ghê.]
[Ảnh leak của Thế Gian Có Người, Khâu Hoằng và Trần Tử Đồng trong Đại Cổ]
[Leak từ Thế Gian Có Người, đảm bảo dưa thật, drama cực kỳ kịch tính, có tin hay không]
Không hiểu sao xem bài post cuối này kiểu gì vẫn có cảm giác đang nói mình, ngón tay Ôn Lệ run run, cắn răng nhấn vào xem.
0L: [Không phải bạn bè không phải người hiểu rõ mọi chuyện, buổi sáng hôm nay chủ nhà dạo trên diễn đàn có người nói vô tình gặp được Tống Nghiên đang quay chương trình ở Cựu Thế Kỷ, biết bọn họ hôm nay đến Dung Thành ghi hình, đáng tiếc sáng nay phải đi làm đúng giờ nên không đi được kết quả đến buổi trưa thì gặp được. Không biết Thế Gian bày trò chơi gì mà Tống Nghiên và Ôn Lệ lái xe ba bánh vi phạm luật giao thông rồi bị cảnh sát bắt]
3L: [?????]
5L: [Chủ nhà, rốt cuộc thím là fan, anti, hay là người qua đường thật thế? Thím đang nói đùa thôi nhỉ?]
18L: [Thề luôn, quá mức vớ vẩn nên khiến cho tui không phân biệt rõ cuối cùng đang nói đùa hay là sự thật nữa]
…
237L: [Lầu trên đừng cười nhạo chủ nhà vội, có khi chủ nhà định viết xe ô tô hạng sang nhưng mà lại không cẩn thận đánh nhầm chữ thành xe ba bánh]
Trong thời gian ngắn bài đăng có rất nhiêu bình luận trả lời chồng chất lên nhau, cuối cùng chủ nhà lại xuất hiện.
[Không phải viết sai, là xe ba bánh thật đấy. Tống Nghiên lái xe, Ôn Lệ ngồi đằng sau, hai người mặc bộ đồ búp bê hồ ly lái xe ba bánh đi trên đường bị một cảnh sát giao thông rất có tiếng ở chỗ chúng tôi bắt được]
255L: […Chủ nhà, nếu thím là fan thì nhanh chóng liên hệ với đại fan giúp thím trả phí đi đăng ký khám ở khoa tâm lý nào đó xem thế nào, còn nếu là antifan thì tôi khuyên thím nên mau đi tìm cái lớp nào đó học lại đi, tin bịa đặt này cmn quá vớ vẩn rồi]
325L: [Fan CP Muối không nhận, hủy bỏ tư cách fan]
355L: [Antifan đến đây, không nhận, mở tư cách antifan]
Chủ nhà tuyệt vọng điên cuồng phẫn nộ: [Tôi không bịa đặt!!!!!]
Sau đó đăng một bức ảnh lên.
Đây là dưa mà đến cả fan lẫn antifan không biết nên bắt đầu cười từ chỗ nào nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phải mất thời gian để leo lên hotsearch, cho nên giờ quần chúng hóng drama cũng không tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT