Chỉ tiếc là đây một chuỗi trung tâm thương mại, trong trung tâm thành phố Dung Thành có mấy kiểu trung tâm như này, thành ra thông tin này trở nên vô giá trị.
Ôn Lệ đành phải dẫn theo anh quay phim đi về phía trước.
Dọc đường đi đúng là có bắt gặp một số quang cảnh khác của thành phố, nó khác xa với Dung Thành cô được biết trên ti vi, ví dụ như những người khác khi nói chuyện về Yến Thành sẽ nói đến sữa đậu xanh, thật ra Ôn Lệ không thích mấy món hút nước kiểu đó, hơn nữa Yến Thành còn bao nhiêu các món ăn khác, việc gì cứ phải nói đến món đó.
Cứ như vậy cô và Tống Nghiên thông qua bộ đàm vừa đi vừa xác định vị trí của đối phương, tranh đường cũng ăn xong rồi, cô thấy sắp đến gần trưa, ánh nắng bắt đầu lên tận đỉnh đầu, cái bóng bắt xuất hiện dưới gót chân kéo dài ra, Ôn Lệ đeo kính râm đã mang theo sẵn, sợ tranh đường của Tống Nghiên bị mặt trời chiếu vào làm tan chảy nên cô tìm chỗ đứng nào đó trong cửa trung tâm thương mại dùng ké điều hòa.
Có vẻ người qua người lại trong trung tâm rất đông, Ôn Lệ suy ngẫm một hồi lại thấy không nên vào.
Trong đấy không giống như bên ngoài, ở ngoài tầm nhìn lớn, phạm vi hoạt động rộng, cho dù có mấy fan đi theo cũng không gây ra sự ồn ào quá lớn, hơn nữa có xe nhân viên đi theo ở đằng sau không phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đương nhiên đi trên đường cũng có người nhận ra cô, có cả fan lẫn người qua đường, có khi chỉ là chào hỏi đơn giản, có lúc sẽ chụp hình chung, sau khi biết cô đang ghi hình chương trình thì đứng cách một khoảng trống vừa đủ, hướng về máy quay giơ tay chào kiểu ‘Hi’ rồi sẽ đi. Khác xa với các ngôi sao khác, nếu họ ra đường thì hở tí sẽ mang theo bốn năm người vệ sĩ, bảo vệ không cho người khác đến gần, dù mắt người qua đường có bị cận thì cũng biết trong phạm vi mấy chục mét có ngôi sao, chắc chắn sẽ vây đến xem.
Tổ chương trình Thế Gian khá là thông mình, chỉ sắp xếp cho một quay phim đi cùng, còn tất cả những nhân viên còn lại ngồi xe đi đằng sau đợi lệnh, phòng trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao bây giờ có rất nhiều người hay mang theo máy quay đi trên đường chụp choẹt quay phim các thứ, một người ăn mặc đơn giản đi trên đường nếu ai đó không để ý quan sát kỹ thì sẽ không biết đó là ngôi sao.
May mắn gần trung tâm thương mại này có biển hiệu tên đường, Tống Nghiên ở bên kia bắt xe taxi, báo tên đường cho lái xe rồi đến nơi này.
“Nhanh lên, em sắp bị thiêu chết rồi, over.”
“Làm phiền cô Ôn bảo vệ anh thật tốt, over.”
Ôn Lệ đứng trước cửa trung tâm thương mại chờ, đôi mắt giấu ở trong kính râm nhìn loạn xạ ở khắp nơi, xuyên qua lớp kính thủy tinh để nhìn vào trong, tầng một của các khu trung tâm thương mại lớn thường là các cửa hàng bán các đồ trang điểm, chăm sóc da và trang sức dành cho phụ nữ, cô vừa nhìn thấy một thương hiệu nào đó đang treo tấm poster do cô làm người đại diện.
Là một thương hiệu mỹ phẩm đến từ Nhật Bản. Trên poster Ôn Lệ đang cầm một chai tinh chất dưỡng ẩm của bọn họ, khuôn mặt được chỉnh trắng nõn nà, ngay cả khi căng mắt ra để tìm lỗ chân lông thôi cũng thấy nó đâu.
Ôn Lệ ôm ngực nhìn tấm poster của mình, thở dài tự giễu: “Nếu da của tôi đẹp được như trên poster thì tốt biết bao, nếu được thế thì tôi còn phải tốn nhiều tiền vào mỹ phẩm đắt tiền hay đi spa để làm chi.”
Anh quay phim không biết phải trả lời thế nào, đưa mắt nhìn cô ngôi sao trước mặt, đeo kính râm che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một số bộ phận khác, không biết có phải do hiệu quả của việc trang điểm không, dù sao khi nhìn vào thấy vừa trắng trẻo vừa mềm mại, vẫn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nho nhỏ trên đó, đối với anh ta không khác gì trong tấm poster.
Ôn Lệ vô tình liếc nhìn thấy anh quay phim mới phát hiện mình lại vừa nói mấy lời than thở trước máy quay, lập tức nói: “Đoạn này cắt bỏ đừng phát sóng.”
Mọi người đều biết những hình ảnh nghệ sĩ yêu cầu cắt không phát sóng thì nhất định phải được lưu lại để cho bộ phận hậu kỳ nhấn mạnh ở phần sau phát sóng.
Anh trai quay phim chột dạ im lặng.
Cô rướn người ngó vào bên trong xem tiếp, lại thấy được thương hiệu xa xỉ do Tống Nghiên làm người phát ngôn. Đó là cửa hàng chuyên bán đồ nam, dùng Tống Nghiên làm người đàn ông mẫu mực cho dòng sản phẩm nước hoa chủ yếu trong năm nay “Ánh trăng giữa mùa hạ”, cho nên anh đang cầm chai nước hoa ở chính giữa tấm biển quảng cáo.
Lúc này có mấy nhân viên mặc đồ búp bê cầm phát tờ rơi đi ra từ bên trong trung tâm thương mại, Ôn Lệ chạy nhanh sang bên cạnh trốn, cô đứng dán sát vào tường, một đống các ông bố bà mẹ nắm tay các bạn nhỏ đi theo sau lưng mấy người mặc bộ đồ đó ra ngoài, ồn ào ầm ĩ muốn bóng bay trên tay bọn họ.
Đột nhiên Ôn Lệ tìm được niềm vui mới, đẩy đẩy kính râm cúi đầu đi vào.
Mấy nhân viên trong xe ngồi trong xe đang đi trên đường nhìn thấy Ôn Lệ đi vào trung tâm thương mại, khó hiểu hỏi: “Sao Ôn Lệ lại đi vào trong?” Sau đó lập tức liên hệ với người phụ trách quay cô, “Tiểu Trương? Alo Tiểu Trương nghe được không alo? Đừng để Ôn Lệ đi vào trong, chúng ta chưa thông báo trước cho quản lý và nhân viên ở trong trung tâm thương mại, tránh để xảy ra mấy việc sự cố phiền hà.”
Nói chung khi có nghệ sĩ đi quay ở nơi nào đó khá đông người thì chương trình nhất định phải chào hỏi và đánh tiếng với quản lý và nhân viên nơi đó trước, để họ sắp xếp không gian quay rộng rãi hoặc bố trí một số bảo vệ an ninh để đảm bảo sự an toàn cho mọi người, một là để không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bọn họ, hai là để đảm bảo cho sự an toàn của các nghệ sĩ.
Lẽ ra Ôn Lệ là người tham gia nhiều gameshow như vậy, không phải chưa từng ghi hình ngoại cảnh, đáng lẽ cô không nên phạm sai lầm đó.
Anh quay phim trả lời lại: “À, cô ấy đến tìm mấy bạn nhân viên dùng mấy tấm ảnh chụp chung và ký tên mượn một bộ trang phục linh vật của trung tâm này, như vậy được không?”
Mấy nhân viên ngồi trên xe ngạc nhiên mất nửa ngày, nở nụ cười.
Không hổ là khách quen quay show “Anh Tam Lực.”
“Thế cũng được chỉ cần không bị nhận ra thì không sao, như thế cũng hay tạo hiệu quả cho chương trình.”
Bên này Ôn Lệ thuận lợi mượn được bộ trang phục, con vật biểu tượng của trung tâm thương mại là một con hồ ly trong phim hoạt hình, cả người trắng như tuyết, cô đội giả xong mất mấy giây để thích ứng rồi mới hỏi anh quay phim: “Đội cái này thì có thể đi đâu cũng được nhỉ?”
Ôn Lệ nghênh ngang đi vào bên trong, bên cạnh còn có một anh trai vác máy quay đi theo nhìn có vẻ rất kỳ quái, có người qua đường tò mò nhìn về phía này mấy lần liền, nhưng chắc họ đang nghĩ đang quay phim hoạt hình bằng người thật hay gì đó nên không để ý nhiều.
Cô đi dạo tầng một một vòng, tìm thấy ba đại ngôn của mình, hai cái về mỹ phẩm một cái về trang sức. Ôn Lệ còn cố ý chạy đến trước tấm poster của mình làm động tác “Hi” như đang đứng chụp ảnh ở địa điểm du lịch.
Chỉ tìm được một cái của Tống Nghiên, chính là thương hiệu nước hoa nam kia, Tống Nghiên trong tấm poster đắm chìm dưới ánh trăng trong màu trắng bạc, Ôn Lệ nhìn kỹ một lúc mới đưa ra câu kết luận “Không đẹp bằng tôi.”
Đi dạo xong tầng một, Ôn Lệ đi thang máy lên tầng trên.
Các tầng trên của trung tâm thương mại là các cửa hàng chuyên bán các đồ xa xỉ cao cấp, trên đây ít người hơn tầng 1. Ôn Lệ nhìn thấy hình ảnh Tống Nghiên đang làm người phát ngôn được đặt trước cửa hàng thương hiệu bán đồng hồ kia, cô đứng ở cửa nhìn vào trong, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác tự hào.
Ống kính máy quay thu trọn hình ảnh con hồ ly ngu ngơ đang trông mòn con mắt vào bên trong, chỉ đứng bên ngoài không dám đi vào.
Anh quay phim thầm nghĩ nếu cô cởi bộ đồ đó ra thì sẽ không do dự như vậy.
Lúc này trong bộ đàm truyền đến tiếng của Tống Nghiên, cuối cùng anh đã đến nơi hỏi cô đang ở chỗ nào.
“Tầng bốn, over.”
Giọng Tống Nghiên nghe thấy như đang hoang mang tột độ: “Em không bị nhận ra sao? over.”
“Em có thuật ngụy trang.” Ôn Lệ cười hì hì nói, nghĩ vẫn nên bảo anh đừng đi vào, “Anh đừng vào đó ở bên ngoài chờ em đi, bây giờ em đi xuống tìm anh, over.”
Sau đó cô chợt không nghe rõ âm thanh trong bộ đàm.
Tiếp theo Ôn Lê nghe được những tạp âm rất nhỏ.
“Anh thấy em vào được tưởng đã chuẩn bị trước rồi.” Tống Nghiên bất lực, “Bị bao vây.”
Ngay cả chữ “Over” còn không nói hết, chắc là bị ngắt kết nối trong lúc mọi người xô đẩy nhau, Ôn Lệ ảo não gãi gãi đầu, trách mình không nên nhất thời hứng lên chơi cái trò gì mà tìm đại ngôn các thứ. Tống Nghiên ít khi tham gia các chương trình thực tế, nhân viên bên phía anh nghĩ rằng Ôn Lệ đi vào được thì chắc hẳn mọi người đã thông báo và dặn dò mọi người trong đó trước rồi sẽ không có vấn đề gì.
Không rảnh để lo những chuyện khác, cô chỉ có thể mặc bộ trang phục búp bê này chạy xuống, cả người cồng kềnh chạy xuống tầng.
Mới vừa xuống đến tầng một, Ôn Lệ nhìn thấy ở trước cửa tụ tập một đống người.
Có rất nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh Tống Nghiên, người đàn ông bị vây quanh không có bảo vệ che chở, rất khó di chuyển, cảnh tượng rối loạn, Ôn Lệ vác nguyên bộ đồ và cái đầu con thú bông nặng nề to lớn chui vào trong đám người, cũng may dáng người cô đang to lớn dễ khiến mọi người chú ý, không bao lâu sau đã chen được vào bên trong.
Bỗng nhiên Tống Nghiên cảm giác có hai bàn tay to lông xù bắt được mình.
Quay người lại, đối diện với đôi mắt màu xanh của hồ ly.
“Em đến đây!!!”
Giọng điệu hoảng sợ nhưng không dấu được thanh âm trong trẻo, Tống Nghiên ngơ người, con hồ ly mạnh mẽ dùng chính dáng người to lớn của mình kéo theo anh chạy về phía cửa trung tâm thương mại, đúng lúc mấy nhân viên dẫn theo bảo vệ trung tâm đuổi đến hướng này.
Trước bao nhiêu con mắt, con hồ ly đầu to đang dùng một tay đè cái đầu mình xuống, một tay đang kéo người đàn ông vẫn đang ngơ ngác, vừa buồn cười vừa khéo léo linh hoạt thoát khỏi tình cảnh này.
Sau khi chạy được mấy chục mét, Ôn Lệ không chịu nổi, ở trong kia còn đỡ có hơi mát từ điều hòa, bây giờ chạy ra ngoài chỉ có ánh mặt trời gay gắt, mặc dù chỉ chạy có một đoạn ngắn nhưng mặc bộ đồ con búp bê này bên trong không được thoáng khí, thể lực bị hao tổn rất nhanh, thật sự mệt đến mức không thở nổi.
Cô kéo theo Tống Nghiên quẹo vào bãi đỗ xe từ cửa hông của trung tâm thương mại, vốn còn lo lắng vẫn có người đuổi theo, ai dè đã cắt đuôi được luôn cả hai anh trai phụ trách quay phim.
Trong bãi đỗ xe trống trải, bốn phía không có ai, Ôn Lệ thả Tống Nghiên ra, xoay người chống gối hít cố từng ngụm từng ngụm không khí để thở.
Đợi đến khi xong, Ôn Lệ đứng thẳng người lên, lúc này mới phát hiện Tống Nghiên cứ nhìn chằm chằm mình không thôi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, kèm theo là biểu cảm không rõ cảm xúc.
Mặc dù đã đội đầu của hồ ly nhưng Ôn Lệ vẫn thấy sợ.
Không phải anh nghĩ cô là mấy người lừa bán người đấy chứ?
Ôn Lệ đặt hai tay sang hai bên đầu hồ ly, giơ cánh tay lên nhấc cái đầu ra, đầu hồ ly và thân bị tách ra làm đôi, lộ ra một đầu người.
Sợ anh thật sự nghĩ mình là người lạ, cô nở một nụ cười cực kỳ thân thiện, còn hài hước tự cho mình một BGM để làm nổi bật màn xuất hiện.
“Ta đa ta đa ta đa, là tôi nè.”
Mồ hôi chảy ròng ròng, mái tóc được làm tỉ mỉ bị mồ hôi làm ướt dính sát vào trán và hai bên thái dương, khuôn mặt đỏ bừng, vì vừa mới chạy trốn xong nên nhìn có vẻ rất mệt, đôi mắt sâu màu hổ phách đang sáng rực.
Tống Nghiên cứ nhìn cô như thế, đôi mắt như được ngâm trong nước ấm, không xuất hiện một cái chớp mắt hay di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Nhìn dáng vẻ chật vật của con hồ ly nhỏ trước mặt, dáng vẻ ấy khiến lòng anh như bị vật nặng gì đó đè vào.
Vì mặc quần áo cồng kềnh nên nhìn đầu cô có vẻ còn nhỏ hơn. Ôn Lệ ôm cái đầu hồ ly như ôm quả bóng rổ, trông cô chẳng khác nào con chó nhỏ liên tục lắc đầu sang hai bên để gạt bỏ mấy sợi tóc dính ở trên mặt vì mồ hôi.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng, chỉ giơ tay lên gạt mấy sợi tóc ra sau tai giúp cô.
Thật sự Ôn Lệ thấy rất nóng, không muốn động đậy chút nào, có người giúp đỡ gạt tóc cho rất tốt, vậy nên cô cứ ngửa đầu để hưởng thụ.
“Nhân tiện anh lau mồ hôi giúp tôi luôn.”
Tống Nghiên lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp cô, không dùng quá nhiều sức, sợ làm trôi lớp trang điểm của cô.
“Trời nóng thế này còn mặc quần áo dày chạy dưới ánh nắng mặt trời.” Anh nhẹ giọng nói, “Em không sợ mình bị cảm nắng à.”
Ôn Lệ còn mệt, vẫn chưa hòa hoãn được bao nhiêu cho nên không nói chuyện.
“Em mặc bộ đồ này trên người không tiện để hoạt động, tầm nhìn cũng không được rõ, còn cố tình chen vào trong đám người đó, nhỡ bị ngã thì sao?” Tống Nghiên vừa giúp cô lau mồ hôi vừa trầm giọng nói, “Chỉ vì quay hình chương trình mà khiến mình bị thương, có đáng không?”
Ôn Lệ nhăn mũi, không phục phản bác lại: “Tôi đã bị ngã đâu?”
Nghe thấy câu trả lời của cô, giọng anh càng trầm xuống: “Vậy nếu ngã thì sao? Nhiều người như thế nếu lỡ ai dẫm lên người em thì thế nào?”
Ôn Lệ còn muốn cãi lại.
Giọng điệu Tống Nghiên không tốt lắm, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ nghiêm khắc, lông mày nhíu chặt, nhưng trong mắt ẩn hiện sự đau lòng và không biết phải làm sao.
“Tôi làm thế không phải vì cứu anh ư.” Ôn Lệ nhỏ giọng nói.
Tống Nghiên thở dài.
Hai người đứng đối mặt nhau nhưng không ai nói chuyện.
Cuối cùng Tống Nghiên mở lời trước: “Xin lỗi.”
Theo lý mà nói thì không thể nào gây xôn xao lớn như thế trong một thời gian ngắn được, nhưng lúc anh vừa bước vào thì gặp phải mấy cô gái trẻ tuổi đang đi ra, Tống Nghiên lại không đeo kính râm và khẩu trang, vì đang quay hình nên tuy rằng anh ăn mặc đơn giản nhưng trang điểm quá tỉ mỉ, đẹp trai lai láng, để lộ ra khuôn mặt như thế ở bên ngoài khiến mấy cô gái trẻ tuổi đó phải ngạc nhiên, rồi sửng sốt mất mấy giây sau đó mới thét chói tai gọi tên anh.
Mà ở cửa trung tâm thương mại đang có mấy người mặc đồ linh vật để làm quảng cáo thúc đẩy hoạt động bán hàng, có rất nhiều người, hầu hết tất cả người xung quanh là các bạn nhỏ đi với ba mẹ, gây ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên khiến người ta phải chú ý.
Ôn Lệ nghe anh xin lỗi, sự ấm ức không phục tan tành mây khói trong nháy mắt, trong người hơi ê ẩm, ôm cái đầu giả nói không được tự nhiên: “Thôi không sao, anh cũng ít tham gia mấy chương trình kiểu này, tôi phải nói trước cho anh biết mới phải, không phải lỗi của anh.”
“Là anh gây thêm nhiều phiền phức cho em và tổ chương trình.”
“…..Cũng không phải, dù sao chuyện này không chỉ phát sinh lên trên người chúng ta.”
Nhiều nghệ sĩ khác cũng dính.
“…..Nếu như vừa nãy em bị thương.” Tống Nghiên hơi ngừng lại, cụp mi mắt nhẹ giọng nói, “Làm anh sợ muốn chết.”
Ôn Lệ an ủi anh: “Có bộ quần áo hồ ly này làm đồ bảo hộ, nếu có ngã xuống cũng không sao đâu.” Cô như là nghĩ đến chuyện gì đó, lại bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình nói với anh, “Tôi vừa mới cứu anh ra từ trong đám người đó, anh không nói cảm ơn tôi à?”
Tống Nghiên gật đầu: “Được, cảm ơn em, anh hùng hồ ly nhỏ của anh.”
Thật ra nếu cô không cứu anh, nhân viên và bảo an cũng sẽ nhanh chóng chạy đến để duy trì trật tự. Nhưng Ôn Lệ vừa nghe tin anh bị mọi người vây quanh ở dưới tầng một đã không kịp nghĩ gì mà chạy vọt xuống, đây là hành động trong vô thức.
Sau cô mới ý thức được mình hơi vội vàng.
Nhưng cô không hối hận, có thể coi đây là sự kiêu ngạo.
“Thầy Tống, tính cả lần ở trường trung học, tôi cứu anh tận hai lần liền.” Cô vô cùng đắc ý giơ hai ngón tay trước mặt anh.
Tống Nghiên nhìn cô mới được chút lợi lộc đã quên dáng vẻ vừa mới dạy bảo khi nãy của anh, hận không thể cầm tay cô hung hăng cắn một cái, xem xem cô còn dám kiêu ngạo không.
Dù nghĩ trong lòng vậy nhưng miệng vẫn không nhúc nhích, nhưng lại dùng tay dịu dàng xoa đầu cô.
—-
Hai người ở nghỉ ngơi trong bãi đỗ xe vài phút, vừa đi ra đã gặp mấy anh trai quay phim đang tìm bọn họ, Tống Nghiên nói xin lỗi với mấy nhân viên, mọi người vội vàng xua tay nói không sao không sao. Hiện trường hỗn loạn ở trong trung tâm thương mại đã trở lại bình thường, dù có ai chụp ảnh rồi phát tán lên trên mạng thì cũng không phải chuyện lớn, cùng lắm thì bị tiết lộ trước một ít, mà lần này chương trình đến Dung Thành quay hình không phải bí mật gì, đến lúc đó để bộ phận quan hệ xã hội theo dõi sát sao khống chế hướng dư luận cho tốt là được.
Bên trung tâm thương mại có quản lý ra mặt, họ hoàn toàn không để ý đến chuyện nhỏ ngoài ý muốn này, thậm chí là thấy vô cùng biết ơn, thấy Ôn Lệ vẫn đang mặc trang phục linh vật của trung tâm thương mại bọn họ, bản tính thương nhân đăng nhập, lập tức tặng luôn bộ này cho Ôn Lệ, nhân tiện tặng thêm cho Tống Nghiên một bộ.
“Lần sau nếu hai người sợ đến trung tâm thương mại của bọn tôi sẽ bị phát hiện có thể cùng nhau mặc bộ này đến, đảm bảo không ai phát hiện ra.”
Cái này coi như là chỗ tốt của việc làm ngôi sao.
Trải qua một buổi sáng lặn lộn khắp nơi, tranh đường cũng không biết đang lưu lạc ở đâu, cô cởi bộ đồ nặng để ra ghế sau xe, ngồi xe với Tống Nghiên đi đến địa điểm tập hợp.
Sau khi tới nơi lập tức có khách mời nói đã đói, yêu cầu được ăn cơm.
Đạo diễn gật đầu: “Mọi người vất vả rồi, chúng tôi đã chuẩn bị một bàn ăn phong phú đầy các món ăn nổi tiếng của thành phố này để khao các vị.”
Ôn Lệ nghe xong mắt sáng rực lên.
“Nhưng mà.” Đạo diễn cười tủm tỉm, “Có thể ăn được hay không thì phải dựa vào vận may của mọi người.”
Không hổ danh là tổng đạo diễn, dáng vẻ thật biết tra tấn các khách mời.
Ekip chương trình đã chuẩn bị xong cơm trưa cho bọn họ ở khách sạn đang ở nhưng chỗ này cách khách sạn một đoạn nữa, chương trình chuẩn bị cho bốn đôi khách quý bốn loại phương tiện khác nhau, bốn đôi sẽ rút thăm để quyết định xem họ sẽ dùng phương tiện nào để đi đến khách sạn.
Đội đến đầu tiên sẽ được chọn món, cứ như thế đến đội cuối cùng về đến nơi sẽ không phải chọn, ăn luôn cơm hộp.
Ôn Lệ không dám tin: “Ăn cơm hộp thật luôn?”
Nhân viên gật đầu: “Ăn cơm hộp thật, vừa nãy đã có người đi mua cơm hộp rồi.”
“…Nghiêm Chính Khuê chúng ta có thù oán gì với nhau hả!!! Không thể để bọn tôi ăn một bữa cơm trong yên lành hay sao!!!”
Nhóm khách mời tức giận gọi thẳng tên của đạo diễn.
Đạo diễn không chút lay động: “Rút thăm đi, chúc mọi người may mắn.”
Bồn loại phương tiện dùng để di chuyển lần lượt là xe bảo mẫu sang trọng xa hoa, xe điện, xe ba bánh và cuối cùng là xe đẩy mua sắm.
Lúc nhìn thấy phương tiện cuối cùng, trên mặt các vị khách mời xuất hiện những dấu hỏi chấm to đùng.
Quả thực Ôn Lệ không nhìn nổi, chọc chọc Tống Nghiên: “Anh đi rút đi, tôi rút hay bị đen lắm, từ trước đến nay chơi nhiều trò mà đến bây giờ chưa từng được thứ gì tốt ssr”
Sau đó Tống Nghiên đi rút.
Ôn Lệ nghĩ thầm chắc chắn vận may của Tống Nghiên tốt hơn cô nhiều, hai tay chắp thành hình chữ thập bái trời lạy phật, cõi lòng đầy mong chờ mở lá thăm rút được ra.
“…”
Tống Nghiên thấy biểu cảm cứng đờ trên mặt cô, hơi nhíu mày: “Chọn được cái gì?”
Mặt Ôn Lệ xanh mét đưa lá thăm cho anh.
“Xe ba bánh.”
“…”
“Nhìn dáng vẻ của anh như hoàng đế châu Âu mà sao rút đen thế hả.” Ôn Lệ nói bằng giọng điệu phức tạp.
“…”
Tề Tư Hàm đứng ở một bên hâm mộ nhìn xe ba bánh của bọn họ, tủi thân than thở: “Cô Ôn, vận may của chị và thầy Tống tốt quá.”
Vẻ mặt Ôn Lệ như muốn nói “Yêu cầu của người bình thường thấp đến cảnh giới này luôn sao?”, sau đó hỏi cô ấy: “Em rút trúng xe gì?”
Biểu cảm của Tề Tư Hàm như muốn khóc đến nơi, đưa lá thăm rút được cho cô xem.
“Xe đẩy mua sắm.”
Bỗng nhiên Ôn Lệ cảm thấy vận may của Tống Nghiên không phải quá kém.
Nhưng khi đứng trước chiếc xe ba bánh Ôn Lệ vẫn thấy lúng túng, bất kể là cô ngồi đằng trước để cho Tống Nghiên ngồi đằng sau hay cả Tống Nghiên và cô ngồi đằng sau thì cả hai người đều mất mặt.
Ôn Lệ nhạy bén nghĩ ra, đề xuất ý tưởng tuyệt vời của mình: “Thầy Tống, chúng ta có thể mặc hai bộ đồ búp bê khi nãy của trung tâm thương mại tặng đó, như thế sẽ không có người biết chúng ta là ai!!!”
Rồi sau đó trên đường cái Dung Thành xuất hiện một cảnh tượng ngược đời mà xinh đẹp biết bao, một con hồ ly trắng lớn hơn một chút ngồi trên lái xe ba bánh, ở đằng sau có con hồ ly nhỏ hơn ngồi, một chiếc xe chạy chậm theo ở bên cạnh như con rùa già, bất kể là đi đến chỗ nào, mọi người qua đường đều phóng ánh nhìn đầy sự tò mò lại đây xem.
Từ đầu đến cuối Tống Nghiên không nói chuyện, nhưng Ôn Lệ lại hét lên một cách vui vẻ với anh: “Thầy Tống, không sao đâu, hai chúng ta đều đội đầu con hồ ly, không ai có thể nhận ra chúng ta hết.”
…
“Xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến với << Văn Hóa Giao Thông >> hôm nay, tôi là cảnh sát Đường. Hôm nay chúng ta cùng nhau xem trên đường có xe nào đi không tuân thủ quy định giao thông hay không, được rồi, tôi đã thấy rồi. Ở đằng trước có một chiếc xe ba bánh, một con hồ ly màu trắng ngồi đằng trước có thể nhận ra đấy là hồ ly ba, ở đằng sau đang chở con hồ ly nhỏ hơn có thể nhận ra đó là hồ ly mẹ, tôi đoán chắc hồ ly nhỏ là vợ của hồ ly ba, hai người, ớ không phải hai con hồ ly này tùy ý làm liều đi nghênh ngang trên đường quốc lộ, không để ý đến tính mạng của mình, thái độ vô cùng kiêu ngạo đấy. Các khán giả bạn bè cùng xem và nghe này, đằng sau xe ba bánh không được phép cho người ngồi lên, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, còn bây giờ để chúng tôi đi lên nói chuyện chỉ bảo cho hai bạn hồ ly nhé.”
“Này! Xe ba bánh đằng trước dừng xe lại cho tôi!!”
————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT