Phiên ngoại 5 – part 3
Khi Tần Duyệt rời khỏi nhà Lộ Phi, lúc đó hắn vẫn chưa tỉnh
Hắn chạy như điên đến đường lớn mới dừng lại, mở điện thoại đọc tin nhắn Lộc Duy gửi đến
Lần trước Lộc Duy đã phát hiện Tần Duyệt đã từng kết bạn với tài khoản QQ cũ của mình, nên bây giờ cậu hỏi Tần Duyệt có thể kể chuyện liên quan đến hắn được không.
Tần Duyệt không kịp gõ phím, vừa vội về phòng trọ vừa gửi tin nhắn âm thanh cho Lộc Duy, báo cho cậu biết tôi nay mình rảnh, sẽ kể chuyện xảy ra trước đây cho cậu.
Sau đó vội vàng lên xe đã gọi, thúc giục tài xê nhanh chóng lái xe đưa mình về nhà.
Mỗi lần nhớ đến chuyện xảy ra tối qua mặt Tần Duyệt lại đỏ lên, hắn về nhà tắm kỹ càng bằng nước ấm, sau đó bọc mình vào trong chăn, hít thở thật sâu để cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra.
Nhưng biểu hiện cơ thể không thể là giả được, nơi không tiện để nói ra vẫn còn đau, Tần Duyệt nhíu mày, bắt đầu chửi trong lòng.
Mới đến mười giờ sáng, điện thoại của Tần Duyệt reo không ngừng, trên màn hình hiể thị tên Lộ Phi, không cần nghĩ gì thêm, Tần Duyệt trực tiếp tắt đi.
Tần Duyệt chạy vội về nhà, tắm xong rồi lên giường suy nghĩ miên man, suýt nữa đã ngủ được. Bỗng nhiên bị điện thoại của Lộ Phi làm phiền, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hắn cố gắng hít thở sâu để tránh giận quá mất khôn, gọi lại mắng Lộ Phi, hắn quyết định vào danh bạ, xóa tên Lộ Phi đi đổi thành cái tên mới là Tên Ngốc.
Sau đó tắt máy đi ngủ.
Đợi đến khi hán tỉnh dậy đã là buổi tối. Tần Duyệt vội vàng mở QQ, quả nhiên nhận được mấy chục tin nhắn của Lộ Phi, nhưng hắn không muốn trả lời lại, nhanh chóng nhắn tin cho Lộc Duy.
Hai người nói chuyện suốt đêm, từ lúc mới quen Lộc Sư đến những thành viên LD.
Khi sắp kết thúc đề tài, Tần Duyệt nhịn không được nói thêm một câu, hy vọng Lộc Duy có thể tham gia đội LD, thành lập một LD hoàn toàn mới. Nhưng sau khi hắn nói xong, trong lòng rất thấp thỏm, cuối cùng có tham gia thi đấu chuyên nghiệp hay không là quyết định của cậu.
Nhưng điều làm hắn vui đó là Lộc Duy không từ chối, cậu nói cần thời gian suy nghĩ thêm.
Không đến hai ngày, Lộc Duy nói muốn gặp mặt thành viên đội LD.
Tần Duyệt nhanh chóng chia sẻ tin này cho bọn Hàn Tranh.
Thêm vào đó đã hẹn được thời gian mọi người gặp nhau.
Buổi trưa cùng ngày, Tần Duyệt đến sớm nhất, đợi những người còn lại, hôm nay Tần Duyệt mới gặp lại Lộ Phi.
Từ ngày đó, hôm nay mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tần Duyệt nhìn gương mặt Lộ Phi, không nhịn được quay đầu đi, cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.
Lộ Phi rất bình tĩnh, đi vào phòng liền ngồi xuống ghế bên phải hắn, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Tần Duyệt, nhưng không nói gì.
Tần Duyệt thấy xấu hổ, đưa tay lên sờ mũi.
Hắn có thể thấy Lộ Phi có điều muốn nói, khi Lộ Phi quyết định mở miệng nói chuyện cửa phòng lần nữa bị người mở ra, người đi vào là Mạnh Khưu.
Lộ Phi đang định nói chuyện bỗng im bặt, sau đó dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Tần Duyệt, bắt đầu cosplay bức tượng.
Mạnh Khưu nhìn hai người, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, xoa xoa cánh tay chào hỏi, sau đó yên lặng ngồi bên trái Tần Duyệt.
Không đến hai phút sau, Lộ Duy đã đến. Đi theo cậu con có gương mặt lạnh lùng của Đỗ Dật Văn.
Mọi người trò chuyện một lúc lâu, đợi Hàn Tranh xong việc ở phòng nghiên cứu đến, sau đó đến quán net của Mạnh Khưu quan sát, lúc này mới kết thúc buổi gặp mặt.
Tần Duyệt mỉm cười tiễn bọn Lộc Duy về, Hàn Tranh đứng bên cạnh nói, "Các cậu ở đâu, tôi lái xe đưa mọi người về."
Tần Duyệt nghe thấy thế định trả lời, đã bị Lộ Phi ôm vai, kéo người dựa sát vào người mình.
"Không cần, tôi đưa cậu ấy về được rồi."
Hàn Tranh nhìn hai người, ánh mặt dừng lại ở cánh tay Lộ Phi đang ôm Tần Duyệt, mơ hồ hiểu ra gì đó, gật đầu nói, "Vậy tôi đi trước."
Mạnh Khưu không chịu nổi động tác của hai người, vội vàng mở của xe Hàn Tranh, muốn nhanh chóng chạy xa khỏi hai người.
Tần Duyệt: "..."
Đến khi những người khác đã đi hết rồi, Tần Duyệt lập tức hất tay Lộ Phi ra, "Cậu làm gì đấy?"
Đợi khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Lộ Phi, mới phát hiện mắt đối phương đã đỏ hoe, nhìn không còn tươi tỉnh như ngày thường, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng hơn, nghe qua thấy có vẻ rất buồn: "...Cậu làm sao vậy?"
Lộ Phi không hỏi trực tiếp vấn đề, mà hỏi vấn đề khác: "Tại sao cứ đột ngột rời đi như vậy?"
Tần Duyệt nghe thấy hắn nhắc đền chuyện hôm đó, mặt nháy mắt đỏ ửng. Hắn vội vàng quay mặt đi, không cho Lộ Phi nhìn thấy biểu cảm của mình, cố gắng nói lớn để che đi bản thân đang mất bình tĩnh: "Chuyện hôm đó, khụ khụ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Hắn không đợi Lộ Phi nói chuyện, nói tiếp: "Từ nay về sau chúng ta cứ xem nhau như bạn bè bình thường được không? Chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn."
Tần Duyệt Duyệt nói xong thì yên lặng, đợi Lộ Phi trả lời.
Nhưng đợi mãi không thấy đối phương nói gì.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lộ Phi vẫn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đỏ lên lộ vẻ điên cuồng.
Tần Duyệt bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy lạnh người.
Nhưng ngoài dự đoán, đối phương không nói gì đã xoay người rời đi.
Cảm giác như đánh vào bông, khiến tâm tình Tần Duyệt ngột ngạt, không có cảm giác nhẹ nhàng như Tần Duyệt nghĩ.
Thậm chí còn cảm thấy,... mất mát.
Tần Duyệt thấy mình điên rồi.
Hắn cố gắng nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào của hai người về hai năm trước, sau đó bắt đầu xảy ra xung đột.
Hít một hơi thật sau, nói với bản thân rằng cắt đứt quan hệ tình cảm với Lộ Phi là không sai.
Lộ Phi là một đồng đội tốt nhưng không nhất thiết phải là người yêu.
Với suy nghĩ như vậy, khoảng thời gian sau đó hắn yên lặng kéo dài khoảng cách với Lộ Phi.
Sau này hai người gặp nhau, là thời gian bắt đầu huấn luyện của đội LD, ngoài lúc huấn luyện, hai người không còn nói chuyện qua QQ nữa.
Giống như đã trở thành hai người bạn bình thường.
Nhưng chỉ có Tần Duyệt biết, trong lòng hắn không bình tĩnh như ngoài mặt.
Nếu không, khi huấn luyện sẽ không cố tình thay đổi đường của mình thành xạ thủ, tránh tiếp xúc với Lộ Phi; hắn sẽ không phải nói chuyện với Lộ Phi, cố tình điều chỉnh cơ mặt, ra vẻ bản thân không có chuyện gì; cũng không dám bấm vào khung trò chuyện với Lộ Phi, chỉ sợ đọc mấy chục tin nhắn hắn gửi ngày hôm đó.
Mỗi ngày Lộ Phi đều yên lặng rót nước cho hắn; khi hai người đấu tập ở hai phía đối diện, Lộ Phi sẽ tránh không tấn công hắn; mỗi lần hắn trêu ai đó, Lộ Phi sẽ hùa theo đằng sau.
Ngoài mặt Tần Duyệt lạnh lùng, chỉ có hắn biết, bây giờ bản thân không thể làm bạn bình thường với Lộ Phi nữa.
Khi hắn phát hiện ra điều này, Tần Duyệt bắt đầu mất ngủ.
Là một người thích giả gái, Tần Duyệt luôn cố gắng duy trì giấc ngủ tốt, nhưng hắn không ngờ đến, chỉ vì Lộ Phi mà mình mất ngủ.
Thậm chí, khó khăn lắm mới ngủ được, trong mơ đều là mặt Lộ Phi.
Tần Duyệt bắt đầu nôn nóng.
Không được, không được hoảng, không được để lộ ra ngoài.
Mỗi khi nói chuyện với Lộ Phi, Tần Duyệt luôn cố gắng không lộ biểu cảm lên mặt, khi hắn đi bên cạnh Lộ Phi, mặc dù hắn không cố tình tránh né nhưng sẽ không chủ động nói chuyện.
Vì thế người ngoài sẽ không nhận ra điều kỳ lạ, hắn phải cố gắng đè nén bản thân để không nói chuyện với Lộ Phi.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi LD giành được chiến thắng đầu tiên.
Mặc dù chỉ là chiến thắng đầu tiên của mùa giải, nhưng thành viên LD vẫn rất vui, ngay cả một người lạnh nhạt như Hàn Tranh cũng phải mỉm cười.
Để chúc mừng chiến thắng đầu tiên của LD Vikey, mọi người quyết định đi hát để xõa tâm trạng.
Trong lúc đó, Lộc Duy quyết định livestream. Fans của cậu rất nhiệt tình, so với đám người LD còn kích động hơn, vừa chúc mừng LD giành chiến thắng đầu tiên vừa muốn họ tham gia trò chơi.
Không hiểu sao đầu Tần Duyệt nóng lên, nhận lời thử thách uống rượi của fans Lộc Duy. Năm người LD đối đầu với fans, ai chết bao nhiêu lần thì uống một nửa số lần chết đó.
Tần Duyệt chết tám lần phải uống bốn ly.
Ly rượu ở KTV không phải kiểu nhỏ, sau khi nhìn bốn ly rượu trắng trên bàn, Tần Duyệt cảm thấy choáng váng.
Lúc hắn uống rượu ở quán bar đều là rượu nhẹ, bây giờ phải uống ly vừa lớn vừa nặng.
Đợi đến khi kết thúc buổi liên hoan, Tần Duyệt thấy mình đi đường không nổi nữa, giống như đang đi trên mây.
Hôm nay hắn đi giày cao gót Martin, hắn thấy chân mình nặng trĩu không thể nhấc lên được.
Một bước chân hắn phải cố hết sức.
Lộ Phi yên lặng đi bên cạnh không nhịn được nữa phải đỡ hắn đi, ôm lấy vai Tần Duyệt, để hắn dựa vào mình.
Mặc dù Tần Duyệt uống say, nhưng ý thức vẫn rõ ràng.
Nhưng mà hắn không nói gì cả, đẻ cho Lộ Phi đưa mình về nhà.
Khi Lộ Phi lái xe đưa Tần Duyệt về đến nhà, hắn đã ngủ mất rồi.
Lộ Phi nhẹ nhàng bế hắn lên, giúp hắn mở cửa, sau đó đặt người lên giường.
Thực ra lúc Lộ Phi ôm hắn, cố gắng hỏi hắn mật khẩu cửa nhà, lúc đó hắn đã tỉnh rồi, nhưng mắt không mở nổi. Khi hắn muống mở mắt nhìn Lộ Phi, đột nhiên thấy môi mình ấm lên, vẫn là mùi hương quen thuộc của đối phương.
Mỗi vừa chạm đã tách ra, mặc dùa Tần Duyệt không mở mắt nhìn, hắn vẫn cảm nhận được đối phương rất cẩn thận.
Trái tim như bị người khác nắm lấy, cảm giác chưa xót không nói nên lời.
Suy cho cùng, Tần Duyệt vẫn là một cậu ấm chưa từng chịu thiệt thòi, lần đầu hai người gặp nhau, sự ngả ngớn của đối phương vẫn in đậm trong trí nhớ của hắn, bây giờ hắn hôn cậu một cái cũng phải cố gắng cẩn thận hết súc.
Lúc này, ánh mắt Lộ Phi nặng nề nhìn Tần Duyệt nằm trên giường. Hắn không nhớ rõ lần thân mật với Tần Duyệt gần nhất là khi nào, Tần Duyệt giống như thuốc độc, khi vừa uống xong chỉ cảm thấy trái tim dao động, nhưng thời gian dần trôi, nó bắt đầu khắc sâu tận xương tủy.
Hắn biết, hai lần say rượu trước đó đã tổn thương Tần Duyệt. Cho dù về sau cố gắng bù đắp như nào cũng không thể quay về thời hian trước đó.
Lộ Phi nghĩ như vậy, nhịn không được thở dài. Hắn đưa tay theo đường nét khuôn mặt của đối phương trong không khí, như để khắc họa gương mặt Tần Duyệt vào sâu trong tận đáy lòng. Sau đó quyết định rời đi.
Khi hắn vừa xoay người, đối phương đột nhiên túm chặt ta hắn.
Động tác Lộ Phi cứng đờ, cơ thể như bức tượng, từng chút từng chút quay người lại, ngơ ngác nhìn Tần Duyệt nằm trên giường.
Chàng trai giả gái nằm trên giường không biết đã tỉnh từ khi nào, ngoại hình xinh đẹp quyến rũ, những lọn tóc uốn dài phác họa gương mặt xinh đẹp hơn cả con gái.
Đối phương híp mắt nhìn hắn, trong mắt vẫn còn men rượu, giọng nói khàn khàn không rĩ giới tính: "Cậu muốn đi đâu?"
Lộ Phi nhớ không nổi, đã mất bao lâu đối phương mới chủ động nói chuyện với mình.
Hắn tưởng mình gặp ảo giác.
Nhưng cơ thể không tự chủ ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm Tần Duyệt: "Về nhà."
Sau khi nói xong, Lộ Phi cũng không rời đi, ánh mắt tham lam nhìn Tần Duyệt, từng chút một ghi nhớ hình bóng đố phương.
Ngay lúc đó, Tần Duyệt nói: "Cậu cũng có thể không cần về nhà."
Tần Duyệt dứt lời, không khí giữa hai người đột nhiên dừng lại, nhìn rất là ngốc.
Tần Duyệt không chịu được duỗi tay chạm vào mặt hắn, liền bị Lộ Phi nắm lấy.
Hai tay Lộ Phi nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của Tần Duyệt, giọng nói căng thẳng và nôn nóng: "A Duyệt, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ soi sáng bóng dáng hai người. Ánh trăng rơi trên người Lộ Phi, che giấu đi sự hoang dại của hắn, nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tần Duyệt không chịu được cảm giác chó săn đột nhiên biến thành chó con, nhướng mày nhìn hắn, "Không làm thì cút đi."
...
Hai người đều ở trạng thái tỉnh táo, cơ thể phản ứng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Sau đó đầu óc Tần Duyệt trống rỗng, chỉ còn cảm nhận được nụ hôn ướt át của Lộ Phi.
"A Duyệt, tôi thích cậu."
Khi Tần Duyệt tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy người mình như bị lột xa, cơ thể đau nhức không muốn động đậy, nói một cậu đã đau ê ẩm luôn.
Hôm nay, Lộ Phi tỉnh dậy trước hắn, tay cầm ly sữa bò ấm, yên lặng ngồi ở mép giường. Ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt không nhịn được nhìn thân dưới đang đắp chăn của Tần Duyệt.
Tần Duyệt bị hắn nhìn cảm giác tê cả da đầu.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, kéo chăn lên cao hơn: "Nếu hôm nay giả vờ không có chuyện gì xảy ra có được không?"
Ánh mắt dịu dàng bỗng nhiên trầm xuống.
Lộ Phi đặt ly sữa sang một bên, chống tay giam Tần Duyệt trong lòng mình, cúi đầu nhìn hắn: "Tôi uống say hai lần, cậu uống say hai lần, vậy chúng ta hòa nhau."
Lộ Phi nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?"
Đàn ông sau khi làm chuyện ấy hinh như có sức hút hơn so với bình thường, cơ thể bao trùm hương vị nam tính. Tần Duyệt bị hắn ép sát, gương mặt bỗng đỏ lên, vội vàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng đáp lại:
"Được."
Tần Duyệt nói xong, đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi Lộ Phi: "Từ từ đã...mấy giờ rồi?!"
Biểu cảm Lộ Phi cứng đờ: "Hình như là 9h30 rồi." Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt Tần Duyệt: "Không sao, tôi đã báo trước cho Hàn Tranh rồi."
Tần Duyệt đột nhiên có dự cảm không lành: "Cậu nói như nào?"
Lộ Phui cúi đầu cọ vào cổ hắn: "Bảo chúng ta ngủ quên, có thể sẽ đến muộn."
"..." Tần Duyệt cảm thấy thái dương mình giật giật, "Cậu cmn sao lại nói như vậy, nói như thế không phải bảo với người khác hai chúng ta ngủ chung à??"
Hắn duỗi tay nhéo tai Lộ Phi, ai mà ngờ Lộ Phi nghe xong, đột nhiện cúi đầu chôn vào ngực hắn, giả giọng làm nũng như mấy đứa trẻ con: "Đúng vậy, vì thế từ này về sau A Duyệt phải chịu trách nhiệm với tôi đó ~~"