* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu

* Có sự góp mặt của hệ thống!!!

* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!

* Góc nhìn của Thẩm Cửu

_____________________

Lạc Băng Hà nhắm mắt lại, mấy nàng thược dược tinh chạy chưa quá xa, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Quân thượng: “Chờ đã.”

Đám thược dược tinh lập tức đứng yên tại chỗ, xoay người nhìn Lạc Băng Hà một cách rụt rè, như sợ hắn đổi ý muốn trừng phạt các nàng ngay tại đây.

Kết quả lại nhìn thấy Quân thượng khom người xuống, nhặt một vật trên mặt đất, đám thược dược tinh nhìn kỹ vào vật đó hơn thì —— Đây, đây không phải là chiếc quạt xếp của vị công tử lúc nãy sao?

Thấy trên mặt Quân thương không vui mừng cũng không tức giận, đám thược dược tinh đứng ở đó càng lo lắng hơn, tự hỏi vị công tử kia là gì đối với Quân thượng.

Quạt xếp, bộ thanh sam vừa vụt qua, đám nữ nhân trêu chọc cười khúc khích, Lạc Băng Hà nhanh chóng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Hắn không nhanh không chậm xoay chiếc quạt, lộ ra một mặt dính máu, nhìn chằm chằm vào đó một hồi, hắn tỏ vẻ bất lực lẫn tức giận nói: “Hắn ta thật sự không biết nâng niu chiếc quạt quý giá này.”

“Quân, Quân thượng, vị công tử vừa rồi…”

“Hắn đi hướng nào?”

“A… Hướng, hướng ra khỏi cung điện…”

Còn chưa dứt lời, Lạc Băng Hà trực tiếp nhấc chân rời đi. Ngoài cung có lính canh dày đặc, Thẩm Cửu tuyệt đối trốn không thoát được.

Nhưng hắn biết rõ bản thân không thể thoát được, vẫn còn chạy đến nơi đó, làm Lạc Băng Hà cảm thấy rất khó chịu.

Không bao lâu đã tìm thấy bóng dáng của Thẩm Cửu, chỉ thấy hắn đứng dưới tường thành hoàng cung, nhìn lên cao một lúc, sau đó quay đầu nhìn đi nơi khác, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, đây là cái quái gì?”

“......”

Lạc Băng Hà bước nhanh đến chỗ hắn.

Đối phương hoàn toàn không phát hiện ra hắn: “Lạc Băng Hà đâu? Thượng Thanh Hoa đâu? Đây là loại xuyên không gì nữa? Xuyên tới xuyên lui?! Tại sao ta đã nhận hình phạt một lần rồi lại còn phải xuyên đến đây!! Hệ thống, ngươi ra đây cho ta!!!”

Lạc Băng Hà đột nhiên dừng lại, “Thẩm Cửu” trước mặt hắn có ánh mắt mềm mại, không còn sát khí, còn mang theo chút mờ mịt cùng bất đắc dĩ, tự lẩm bẩm cái gì đó.

——

Thẩm Cửu hoàn hồn, liền cảm thấy bản thân bị ai đó ôm trong ngực, mặt đối phương còn không ngừng cọ vào, hắn theo bản năng liền giơ một tay lên, trong tay cầm quạt xếp đẩy đẩy “cái thứ” đang cọ mặt kia.

“Ài u, ta không có nhìn thấy gì hết! Kêu ta tới đây để xem các ngươi rải cẩu lương hay gì?”

Thấy đối diện có người phàn nàn, Thẩm Cửu vừa nhìn lên liền nhíu mày: “Thượng Thanh Hoa?”

Thượng Thanh Hoa bị nhắc tên cũng không đáp lại, chỉ tức giận nhìn hắn một cái: “Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Cửu lúc này mới chú ý tới, chính là Lạc Băng Hà đang cọ mặt vào hắn!

Đầu nổ tung một cái, sắc mặt Thẩm Cửu lúc trắng lúc xanh, không nói hai lời liền đẩy hắn ra, tức giận nói: “Tiểu súc sinh, ngươi không muốn sống nữa à?!”

“Sư tôn! Thượng… sư thúc nói, hắn đang làm nhiệm vụ, chúng ta chẳng lẽ không nên phối hợp giúp hắn chút sao?” Lạc Băng Hà tỏ vẻ đáng thương, miệng cong xuống nói.

“Phối hợp? Phối hợp làm cái gì?!” Thẩm Cửu đột nhiên nhìn về phía Thượng Thanh Hoa, người kia bị ánh mắt đầy sát ý của hắn dọa cho co rúm người lại, ngượng ngùng cười nói: “Không có cách nào khác, nhiệm vụ không thể không làm, đều là người có hệ thống, sư huynh cho ta chút mặt mũi đi.”

Thẩm Cửu nheo mắt lại: “Ngươi cũng có hệ thống?”

“??? Huynh ngạc nhiên vì cái này sao???”

Thẩm Cửu: “Ngươi cũng đang tiếp nhận trừng phạt?”

Thương Thanh Hoa sững sờ: “Trừng phạt gì nha? Ta chỉ đang làm nhiệm vụ thoii.”

“Nhiệm vụ gì?”

Thượng Thanh Hoa hắng giọng một cái: “Nhiệm vụ thứ hai, ôm một cái, vừa mới hoàn thành.”

“...”

Thẩm Cửu nhìn Thượng Thanh Hoa, rồi lại nhìn Lạc Băng Hà - kẻ có ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi hắn, và những đồ trang trí xung quanh hắn.

Bảy canh giờ hoán đổi… lại bắt đầu rồi sao?

“Được rồi, tiếp theo là nhiệm vụ thứ ba!” Lời nói của Thượng Thanh Hoa cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Cửu, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy nụ cười ác ý trên mặt Thượng Thanh Hoa.

Thẩm Cửu: “...”

“Nâng cao lên!!!”

“...”

Thẩm Cửu và Lạc Băng Hà đồng thanh nói: “Ý của ngươi là gì?”

Thượng Thanh Hoa lười Thẩm Cửu một chút, nói: “Sư huynh, Lạc Băng Hà không biết, huynh cũng đừng có giả ngu theo, điều quan trọng nhất của nền văn minh hiện đại của chúng ta là gì? Là hiểu ý nhau! Hiểu ý đó biết không? Sau ôm thì hôn chính là nâng cao lên đó, hai nhiệm vụ trước đều làm xong rồi, ngươi còn phải hỏi nhiệm vụ thứ ba là gì sao?!”

Thẩm Cửu căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng hắn để ý thấy Thượng Thanh Hoa chợt nói từ gì đó, liền hung hăng chớp lấy thời cơ, liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Hôn?”

“Đúng vậy, không phải huynh và Lạc Băng Hà hôn rất thường xuyên hay sao? Sư huynh à, huynh không cần xấu hổ, ta hiểu hết, huynh có thể xem ta như không khí, muốn làm gì thì làm! Càng mãnh liệt càng tốt! Càng kích thích càng có nhiều điểm!” Thượng Thanh Hoa phất tay nói.

Thẩm Cửu cười giễu một tiếng: “Không có ý gì nhưng ta ở đây, sợ là nhiệm vụ của ngươi không hoàn thành.”

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thấy chết không cứu sao?? Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của chúng ta thì sao!!!”

Thẩm Cửu mím môi.

Hắn vốn không có tình nghĩa huynh đệ, chưa từng có với bất kỳ ai.

Ngừng một chút, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: “Nhạc Thanh Nguyên ở đâu?”

“Hả? Nhạc sư huynh? Huynh ấy đang ở Khung Đỉnh phong, có chuyện gì sao? Hả??? Sư huynh ngươi đi đâu nha?? Ngươi quay lại đây, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước, làm xong lại nói tiếp!!! SƯ HUYNH!!!”

Thẩm Cửu phi ra khỏi trúc xá, kiễng chân lên đi về phía Khung Đỉnh phong, sau lưng đột nhiên bay ra một bóng người, chặn đường của Thẩm Cửu.

“Sư tôn nóng lòng đi tìm Nhạc… sư thúc như vậy, có chuyện gì sao?”

Thẩm Cửu biết đây không phải là Lạc Băng Hà nguyên tác của hắn, không muốn giận cá chém thớt, tổn thương người vô tội, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi tránh ra, đừng cản đường.”

Lạc Băng Hà tổn thương nói: “Sư tôn tại sao lại đối xử với đệ tử lạnh lùng như vậy?”

Bởi vì ta không phải Sư tôn của ngươi.

Thẩm Cửu không trả lời hắn, nhảy qua người hắn và bay ra khỏi Thanh Tĩnh phong.

Khung Đỉnh phong rất gần Thanh Tĩnh phong, không bao lâu Thẩm Cửu đã đến nơi, vừa đáp xuống đất đã thấy Nhạc Thanh Nguyên đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với mọi người.

Bước chân của Thẩm Cửu run rẩy, suýt nữa ngã xuống, hắn ổn định lại bộ dáng, nhìn Nhạc Thanh Nguyên đang nhìn về phía mình.

“Thanh Thu sư đệ, có chuyện gì không?”

Thẩm Cửu cúi đầu.

Trước đây, Nhạc Thanh Nguyên luôn gọi hắn là Tiểu Cửu.

Cho dù hắn đã nói cho huynh ấy biết, không cho gọi như vậy, nhưng Nhạc Thanh Nguyên lúc vui vẻ vẫn sẽ gọi hắn là Tiểu Cửu.

Nhưng bây giờ, Nhạc Thanh Nguyên trong rất vui vẻ, nhưng thứ mà huynh ấy thốt ra, là một câu rất tự nhiên ‘Thanh Thu sư đệ’.

Hắn dừng một chút, mở chiếc quạt gấp ra che nửa khuôn mặt, cụp mắt xuống thấp giọng hỏi: “Ngươi… có khỏe không?”

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Hả?” Hình như không nghe rõ hắn nói gì: “Đệ nói cái gì?”

“...” Thẩm Cửu im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài, “Không có gì.”

“Thanh Thu, đệ tới tìm ta có chuyện gì?”

Thẩm Cửu ngước mắt lên, trong tiềm thức muốn nói ‘Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngươi sao?’. Nhưng hắn chợt nhận ra, đây không phải là Nhạc Thanh Nguyên của hắn, bây giờ Thẩm Thanh Thu vàNhạc Thanh Nguyên, có lẽ thật sự chỉ là sư huynh đệ mà thôi, chỉ vậy thôi.

Lạc Băng Hà mới là người mà Thẩm Thanh Thu muốn cùng nhau đi hết một đời.

Hắn lắc đầu, đè nén cảm xúc thăng trầm của mình, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì, đi ngang qua nên đến… nhìn qua một chút.”

“A? Đúng vậy, đúng lúc chỗ ta có một ít bánh ngọt của An Định phong đưa tới. Đều là món đệ thích ăn, có muốn nếm thử chút không?”

Thẩm Cửu ngước mắt, sững sờ một chút rồi khẽ mỉm cười.

Nhạc Thanh Nguyên… ngươi đúng là quên thật rồi.

Thẩm Cửu xưa nay chưa từng thích ăn bánh ngọt, nhất là loại nhiều dầu mỡ như này.

Có một loại cảm giác không biết là cái gì, từ sâu trong lòng hắn lan ra, từ khi gặp phải Lạc Băng Hà, rồi đến Nhạc Thanh Nguyên trước mặt.

Giống như vô cùng quen thuộc, lại giống như vô cùng xa lạ, để trong tâm của hắn đột nhiên cảm thấy có một sự bức bối không thể tỏ bày, và dường như hắn cũng không thể chịu được sự đau khổ cùng quẫn bách này.

Thế giới này còn không phải là thế giới của hắn, huống chi là người?

Những cảnh tượng trước mặt còn xa lạ, huống chi là tâm?

Hắn vô thức lùi lại phía sau, cúi đầu lẩm bẩm: “Không cần… Dù sao cũng không phải cho ta…”

“Cái gì?”

Thẩm Cửu nghiến răng, ngẩng đầu lên, giống như muốn chứng minh điều gì đó, đột nhiên nói: “Ai muốn ăn loại bánh này? Dính răng chết đi được, ta không thích ăn, cho tới bây giờ cũng không thích!”

Hệ thống: “Cảnh cáo! OOC nghiêm trọng!! Thẩm Thanh Thu rất thích ăn bánh ngọt.”

Thẩm Cửu hét lên: “Ta không phải hắn!!!”

“Thanh Thu sư đệ, đệ…”

“Câm miệng! Mở miệng một tiếng Thanh Thu sư đệ, ngươi phiền lắm biết không!”

Nhạc Thanh Nguyên lập tức ngây người ra, tựa hồ có chút luống cuống, không biết nên làm sao.

Hắn đột nhiên quay người, cũng không hiểu tại sao mình lại đến Khung Đỉnh phong, trực tiếp nhảy xuống rời khỏi nơi này, mặc kệ Nhạc Thanh Nguyên đang gọi ở phía sau.

Hắn cảm thấy chính mình thật sự ngu ngốc, rõ ràng Nhạc Thanh Nguyên không còn tồn tại nữa, hắn vẫn còn ảo tưởng có thể mượn thế giới của Thẩm Thanh Thu để hoài niệm cố nhân của mình. Sau đó, hết lần này tới lần khác tự mình nhắc nhở, đây là Nhạc Thanh Nguyên ở thế giới của Thẩm Thanh Thu, Nhạc Thanh Nguyên của hắn đã bị hắn hại chết lâu rồi.

Cho dù là Nhạc Thanh Nguyên hay Lạc Băng Hà, tất cả đều bởi vì hắn mà thay đổi hoàn toàn.

Bước chân Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, ngay tại lưng chừng núi, nhìn chằm chằm vào nam nhân bạch y trước mặt, sững sờ trong chốc lát.

Vì hắn mà chết, còn có Liễu Thanh Ca.

Liễu Thanh Ca không ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, chỉ lành lạnh nói: “Sao không đi cùng với đồ đệ yêu quý của ngươi đi?”

Liễu Thanh ca vẫn giống như trước, sắc mặt khó chịu, khiến Thẩm Cửu mỗi lần thấy hắn đều muốn nhăn mặt lại. Nhưng hắn đã chết bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Cửu, còn muốn trả lại chiếc quạt gấp cho hắn. Thẩm Cửu không nói được lời nào, sững sờ mà cầm lây cái quạt.

“Nhặt được ở chân núi.” Liễu Thanh Ca nói.

Thẩm Cửu sờ sờ eo, quả nhiên quạt gấp không còn ở đó, ngước mặt lên nhìn Liễu Thanh Ca một chút, lại cúi đầu nhìn quạt xếp. Dường như không thể tin được hắn đuổi theo mình đến lưng chừng núi, chỉ để đưa lại cây quạt này.

Thấy đối phương không nói lời nào, Liễu Thanh Ca còn tưởng rằng hắn quá nặng lời, ho khan hai tiêng, cứng nhắc nói: “Hôm nay không có chuyện gì thì, cùng ta đến sân tập võ đi.”

Thẩm Cửu nghe xong lập tức cảnh giác lên: “Để làm gì?”

Liễu Thanh Ca lại ho khan một tiếng: “Mấy ngày trước, ngươi không phải đã nói học được vài chiêu muốn đem ra luyện thử sao? Không bằng hôm nay tập đi.”

Thẩm Cửu mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý Liễu Thanh Ca muốn giúp hắn luyện võ, lúc này mới cười lạnh thành tiếng, khinh thường nói: “Ngươi? Dạy ta?”

Liễu Thanh Ca nói: “Lần trước ngươi còn gọi học trò ngươi tới giúp ngươi, tên Minh Phàm gì đó.”

Minh Phàm.

Thẩm Cửu vừa nghe đến cái tên này, lập tức có cảm giác trở về những ngày trước, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, hoài nghi hỏi lại lần nữa: “Minh Phàm đến dạy ta đánh nhau? Chính hắn có bao nhiêu sức lực còn không rõ sao?”

“Không phải hắn dạy ngươi, mà là đối tượng cho ngươi luyện tập.”

“...”

Thẩm Cửu nhìn Liễu Thanh Ca bị mình châm chọc khiêu khích bấy lâu nay, nay tỏ ra bình tĩnh trước mặt mình, hắn nghi ngờ tên này bị đoạt xá.

Trước kia, hai người nói hai ba câu, không thuận liền đánh nhau. Hắn cũng không tin, Thẩm Thanh Thu lợi hại như vậy có thể xử lý tốt quan hệ của hắn cùng Liễu Thanh Ca!

______________

Thẩm Cửu: Đừng nghĩ rằng ngươi có tính tình tốt thì muốn làm gì cũng được nghe, ta sẽ không tin ngươi cùng Liễu Thanh Ca có thể hòa thuận!

Thẩm Viên: Xin lỗi nha, tính tình tốt thì thật sự muốn làm gì cũng được đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play