* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp cọ sát trước ngực Thẩm Cửu, Thẩm Cửu trực tiếp rùng mình một cái, hai mắt không nhịn được mà đỏ lên. Hắn hít một hơi, vội vàng vươn tay nắm lấy cổ tay người kia, ngăn động tác sàm sỡ của hắn lại.
Cơ thể chết tiệt này cực kỳ nhạy cảm với những chuyện như vậy!
Một nụ cười khó lường hiện lên trong mắt Lạc Băng Hà, hắn trở tay nắm chặt lấy tay Thẩm Cửu, đột nhiên nâng lên, làm cho thân thể của Thẩm Cửu cũng rướn lên theo, cúi người, lạnh lùng cong môi: "Biểu hiện vừa rồi của sư tôn, thật sự là rất xấu hổ."
Hốc mắt Thẩm Cửu đỏ bừng, nhìn hắn đầy tức giận.
"Ngoài mặt là quân tử, nhưng thật ra bên trong lại là cặn bã, có thể phản ứng ngay cả với nam nhân sao?"
Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt đi mấy phần, hắn bị Lạc Băng Hà nắm trong tay như một con rối bằng gỗ.
Từ trên cao nhìn xuống hắn một hồi, Lạc Băng Hà cười khinh bỉ một cái, buông tay, xoay người đi ra khỏi phòng.
Để lại một mình Thẩm Cửu ngồi liệt tại chỗ, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn cũng sớm đã nói 'không thể nào...'
Thẩm Cửu hắn và Lạc Băng Hà tuyệt đối không thể ở cạnh nhau.
Thẩm Cửu nhúc nhích cơ thể, quần áo tuột xuống, lộ ra thân trên gầy gò, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, Thẩm Cửu cũng không sửa lại.
Bởi vì trong tâm trí hắn, chỉ có sự châm chọc khiêu khích của Lạc Băng Hà, còn có một tiếng 'Sư tôn' ngọt lịm của tên Lạc Băng Hà kia ở Thanh Tĩnh phong.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Thẩm Cửu đột nhiên bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn.
Hắn và Lạc Băng Hà không thể nào ở bên nhau............
"Này, hệ thống, khi nào thì ta có thể đi Thanh Tĩnh phong?
"Còn ba canh giờ nữa." Hệ thống kiên nhẫn trả lời cái tên đã từng tuyên bố thách bổn hệ thống đem hắn trở về đây.
Ba canh giờ...
Thẩm Cửu nhíu mày lại.
Hơi lâu một chút......
Thẩm Cửu ngồi một mình trong phòng một hồi lâu, vô tình đảo mắt nhìn qua bên cạnh, liền thấy trên cái tủ nhỏ bên cạnh đặt một bộ quần áo.
Hắn bước tới, mở quần áo ra xem, chỉ thấy đó là mộ bộ thanh sam mới tinh, giống y đúc bộ năm xưa hắn thường mặc.
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm bộ quần áo này, họa tiết và chất liệu giống y như lúc trước, hồi lâu sau hắn bỗng nhiên cười giễu một tiếng.
Dối trá.
Muốn tra tấn hắn thì cứ tới đây, làm mấy hành động nhỏ nhặt là muốn hắn mang ơn trong lòng sao?
Nhưng dù sao trong phòng này, ngoại trừ bộ thanh sam này cũng không có cái nào khác, cái trên người hắn đang mặc đều dính đầy máu, trông rất khó coi. Thẩm Cửu vẫn mặc nó vào trước, nhưng đến kích cỡ cũng vừa vặn như vậy, thật khiến người ta giận sôi máu.
Hắn xoay người định rời đi, chợt phát hiện dưới bộ quần áo vẫn còn có thứ gì đó màu xanh nhạt, có chút bất ngờ lộ trong căn phòng mờ mịt này.
Hắn nghiêng đầu nhìn, lại sững sờ.
Đó là một cái quạt xếp, gỗ màu sáng, được chế tác từ loại gỗ trúc thượng hạng, loại trúc này rất quý giá, sẽ không bao giờ được tìm thấy ở những nơi như Ma Giới. Cũng chỉ có trước kia khi Thẩm Cửu còn ở tại Thanh Tĩnh phong, mới có thể mượn khí hậu phong ốc ở đó, trồng nên những cây trúc tốt đó.
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào chiếc quạt xếp kia một hồi, đưa tay ra cầm lấy quạt xếp, mở nó ra, đập vào mắt là một bức tranh sơn thủy bút lực đúng chuẩn, bút pháp mạnh mẽ, chắc chắn không phải do người thường vẽ ra.
Chiếc quạt xếp trên tay hắn y hệt chiếc quạt cũ mà hắn đã từng sử dụng, để có thể làm những thứ này quả thật tốn không ít công sức.
Không nói đến vị đại sư từng vì hắn mà vẽ bức tranh sơn thủy này đã quy ẩn giang hồ không rõ tung tích, thì những chất liệu thượng hạng, gấm bạch kim, chỗ may cây quạt thôi đã tốn cả chục nghìn lượng vàng.
Thẩm Cửu đã tinh tế đánh giá cái quạt xếp kia, phát hiện đến những chỗ nhỏ nhất, chẳng hạn như tua cờ ở đuôi quạt, từ kiểu dáng tua, thậm chí vị trí khoan các lỗ thủng đều đồng nhất đến đáng sợ.
Quả thật chính là chiếc quạt xếp ban đầu của hắn.
Nhưng cái quạt kia sớm đã bị Lạc Băng Hà dùng một tay bẻ gãy, ném vào đống lửa.
Hương thơm tan biến, ngọc cháy thành than, tro tàn cũng không còn sót lại.
Nhưng tên kia vì cái gì?
Vì cái gì làm ra bộ quần áo cùng quạt xếp giống y như đúc cái cũ đã mất?
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm quạt xếp hồi lâu, mới đồng loạt đóng lại, nhỏ giọng nói: "Thật nhàm chán."
Bây giờ hắn đã là Đế Tôn của Ma giới, lật tay một cái mây có thể biến thành mưa ngay, mà Thẩm Cửu hắn cùng lắm chỉ là một tên tù nhân.
Một tên tù nhân dùng tay trói gà cũng không chặt.
Xoay người, Thẩm Cửu đẩy cửa bước ra ngoài, tất cả những kẻ xung quanh đều là yêu ma Ma giới đang canh giữ, Thẩm Cửu biết mình không thể trốn thoát, mà hắn cũng không muốn trốn chạy nữa. Lạc Băng Hà đã hồi phục thân thể hắn lại như cũ, vậy hắn tuyệt đối không thể phụ lòng tên kia mà trốn mất như vậy. Một ngày nào đó, nhất định phải để Lạc Băng Hà trả giá cho những hành động của hắn, phải cho hắn chịu khổ, trả lại cho hắn gấp trăm lần!
Chỉ mới đi được vài bước, chợt nghe cách đó không xa truyền đến giọng điệu trêu ghẹo mềm mại của nữ nhân, nhẹ nhàng mà quyến rũ, tiếng cười trong trẻo động lòng người như chim quyên đang hót.
Thẩm Cửu không có ý định nhìn một đám nữ nhân đang cười đùa, chỉ vì nghe được một câu 'Quân thượng rất là lợi hại', tiếp theo là tiếng cười hoặc ngượng ngùng hoặc phóng đãng của mấy nữ tử kia, lập tức chọc Thẩm Cửu thấy khó chịu.
Lợi hại, đúng vậy, hắn rất lợi hại
Đêm ngự trăm nữ, làm sao mà không lợi hại?
Đây hẳn là những nữ nhân trong hậu cung của Lạc Băng Hà và bây giờ họ có thể ngồi lại với nhau, trên đùa lẫn nhau.
Thẩm Cửu mở quạt che khuất nửa dưới của gương mặt, đôi mắt phượng hẹp dài lại lộ rõ vẻ chán ghét.
Phấn son thô tục, vô cùng buồn nôn.
Hắn xoay người định rời khỏi nơi thị phi này, đáng tiếc thời điểm vừa quay đầu lại đúng lúc có mấy nữ nhân nhìn sang bên đó, Thẩm Cửu cũng không né tránh, ngược lại mặt đối mặt với các nàng.
Mấy nữ nhân đó giật mình, một trong số họ thậm chí còn thốt lên: "Nam tử tuấn tú đó đến từ đâu vậy?"
Thẩm Cửu: "..."
Lạc Băng Hà thật sự đáng xấu hổ, nhìn những nữ nhân mà ngươi dạy dỗ xem, người thì phóng đãng, kẻ lại không biết xấu hổ.
"Buồn nôn." Hắn thì thào một tiếng, không để ý tới đám nữ nhân, xoay người muốn đi, nhưng đám người đó lại không buông tha, vây lấy Thẩm Cửu, không hề che dấu ánh mắt, trực tiếp đánh giá Thẩm Cửu.
"Ừ, nam nhân này rất xinh đẹp!"
"Chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng nhẹ nhàng quân tử này, công tử, người từ đâu tới? Sao có thể vào được nơi này?"
"Đối với những người đến đây, tám phần đều là con mồi, sớm muộn gì cũng bị ăn thịt! Đã như vậy, công tử sao không đi vui vẻ với chúng ta, chẳng phải chết trong ôn hương nhuyễn ngọc tốt hơn sao?"
"Này, ngươi chết chắc rồi! Ha ha ha......"
Lực cầm quạt của Thẩm Cửu không ngừng tăng lên, vẻ chán ghét trên mặt chỉ tăng không giảm. Tay hắn buông thõng sang một bên âm thầm phát lực, thấp giọng thì thầm:" Trích diệp phi hoa..."
Hắn sừng sờ một lúc, sau đó mới phản ứng kịp, linh lực của hắn sớm đã bị phong ấn rồi.
Nghĩ đến đây, chút kiên nhẫn còn sót lại của Thẩm Cửu cũng không còn nữa, hắn lạnh lùng đẩy một nữ nhân đang có ý đồ đụng chạm bả vai hắn ra, quát: "Cút đi!"
"Đừng tức giận mà..." Nữ nhân kia dường như còn muốn nghiêng người dựa vào Thẩm Cửu, một giây sau lại bị chiếc quạt xếp của Thẩm Cửu đập mạnh vào, mảnh gấm bạch kim mỏng trên quạt trong nháy mắt làm trầy gương mặt của nữ nhân kia.
Nữ nhân đó hét lên một tiếng, một đám người trong nháy mắt tản ra, Thẩm Cửu chán ghét liếc nhìn chiếc quạt dính máu, vung tay ném đi, thừa dịp hỗn loạn mà rời đi.
Lạc Băng Hà đi tới đúng lúc nghe thấy tiếng huyên náo ở đây, từ xa đã nghe thấy tiếng âm thanh mảnh của nữ nhân, cũng không biết là đang mắng hay đang cười, loạn thành một đoàn. Khi đi ngang qua, hắn tình cờ nhìn thấy một bộ thanh sam xông ra khỏi đám nữ nhân mặc áo hồng áo tím, sau đó liền biết mất không dấu vết.
Lạc Băng Hà ánh mắt lấp lóe ảm đạm, nhấc chân bước tới chỗ đó.
"Xảy ra chuyện gì?"
Các nữ nhân nghe thấy giọng của Lạc Băng Hà, lập tức trầm mặc, từng người cúi đầu hành lễ, cung kính đến mức khống giống với bộ dạng phóng đãng lúc này: "Quân thượng."
"Ta đã bảo các ngươi đợi ở chỗ này, không phải gọi các ngươi tùy ý trêu chọc người."
Lạc Băng Hà lạnh lùng nói, một đám nữ nhân lập tức tái mặt, vội vàng nói: "Quân thượng tha mạng, chúng tiểu nữ đã biết mệnh lệnh của quân thượng và luôn ghi nhớ kỹ. Chỉ là tìm suốt mấy ngày qua, cũng không tìm được loại thuốc giải nào không có tác dụng phụ."
Lạc Băng Hà nhìn đám thược dược tinh này rồi im lặng hồi lâu.
Một trong những nữ nhân đó lén nhìn thoáng qua sắc mặt Lạc Băng Hà, lại nghĩ tới thanh sam công tử vừa rồi, tăng thêm dùng khí, đứng ra nói: "Thật ra... Quân thượng cũng không cần một mực phải tìm thuốc giải. Vu sư đại nhân có thể làm sống lại mạng của Thanh Thu quân, nhưng thân thể đó lại cực kỳ mẫn cảm, dễ bệnh, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu......"
"Có ý tứ gì?"
"Chính là... nếu người này không ngoan, có nhiều nhược điểm sẽ tốt hơn, khi hắn không nghe lời thì bóp một chút, vặn một chút, hắn liền thành thật ngay lập tức. Không giống trước kia, đánh mắng hắn đến chết cũng không hiệu quả, chẳng lẽ ngài muốn đoạt đứt tay chân hắn mới khiến cho hắn ngoan ngoãn?"
Lạc Băng Hà bỗng nhiên nghĩ tới lúc ở trong phòng xoa nhẹ Thẩm Cửu, chỉ xoa nhẹ một chút, bộ dáng của hắn liền giống như bị bắt nạt, nhìn xuống hắn ngược lại thật sự có mấy phần mong người ta yêu thương.
Xét cho cùng, mèo con vẫn khiến người ta yêu quý hơn mèo hoang.
Thẩm Cửu cũng vậy.
Khi không có lực sát thương, hắn sẽ khóc, sẽ la hét, phản kháng cũng giống như làm nũng, làm sao mà không tốt?
Lạc Băng Hà không nhận ra suy nghĩ của mình có sự thay đổi đáng sợ và nguy hiểm thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nữ thược dược tinh kia hồi lâu, bỗng nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ đến như vậy, lời nói cũng không có chút tôn ti trật tự nào, ngươi nghĩ hắn là ai?"
Thược dược tinh kia sửng sốt.
Sau đó, lời nói mỏng manh và lạnh lùng của Lạc Băng Hà, giống như từng lưỡi dao sắt bén đánh tới, khiến cho khuôn mặt của thược dược tinh trắng bệch: "Hắn là người chửi không được, đánh càng không được, đến ta cũng không thể nói tới hắn, hắn là Sư tôn của bổn tọa."
"...Quân thượng..." .
ngôn tình tổng tài"Chẳng qua, cái miệng lưỡi khéo léo này, không biết là phúc hay hoạ, thôi thì cứ cắt bỏ đi, để cho sau này không há miệng nói chuyện thị phi."
"QUÂN THƯỢNG!!! QUÂN THƯỢNG THA MẠNG! QUÂN THƯỢNG!!!"
Thược dược tinh kia bị lôi xuống, tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên, đám người còn lại co rúm lại không dám ngẩng đầu.
Lạc Băng Hà buồn bực nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Cút đi." Đám thược dược tinh đó lập tức cúi đầu bỏ chạy.
Nơi này trong nháy mắt an tĩnh trở lại, trống trãi trở lại, tất Lạc Băng Hà cũng thấy được, trên mặt đất màu trắng có một chiếc quạt xếp màu xanh xinh đẹp nằm ở đó.