CHƯƠNG 823
Vương Bác Thần nhỏ tiếng, nói: “Con nói xem, con chọc vào mẹ con làm gì? Sao con lại làm hỏng bộ râu và răng cửa của cụ thế hả? Con không bị đánh thì còn ai nữa? Bây giờ còn liên lụy đến cả ba.”
Dao Dao bĩu môi, nói: “Vương Bác Thần, sao ba lại không có tiền đồ như vậy, lại còn sợ vợ nữa chứ! Con và ba cùng họ Vương, chỉ có mẹ họ Triệu, bây giờ hai chúng ta lại bị một người họ Triệu chỉnh đốn, ba nói xem ba còn có tác dụng gì, ngay đến cả vợ mình cũng không quản lý nổi!”
Vương Bác Thần trừng mắt, nói: “Con bớt nói lại hai câu đi, còn dám nói thêm nữa, ba cũng mặc kệ con đấy. Lát nữa, đi cùng ba đến xin lỗi cụ, biết chưa hả?”
Còn chưa dứt lời, Trần Quốc Vinh đã chống gậy đi ra, bộ râu ban đầu đã không còn cọng nào, chỉ còn sót lại chiếc cằm bóng loáng.
Ông ta dùng gậy chọc Vương Bác Thần và Dao Dao, nói: “Đừng đứng nữa, mau đi theo ông. Cháu và Thanh Hà có chuyện gì đó giấu ông phải không? Hai ngày nay, ông thấy Thanh Hà cứ mặt mày ủ rũ, làm gì cũng không có tinh thần, cháu mau nói ông nghe xem.”
Vương Bác Thần giống như được ân xá, lén nhìn Triệu Thanh Hà không có ở đây, bèn ôm Dao Dao lên, nói: “Không sao, ông à, ông cứ yên tâm dưỡng già đi ạ.”
Trần Quốc Vinh dùng gậy đánh vào khuỷu chân Vương Bác Thần: “Có phải cảm thấy ông già rồi chưa chết nên vô dụng? Ông già nhưng không bị mù nhé! Bạch Lĩnh đến xin lỗi hai đứa, Bao Đình Cẩn đặc biệt đến tìm hai đứa. Hai ngày nay, chuyện thi đấu y học cũng lan truyền rộng rãi, có phải liên quan đến chuyện này hay không?”
Mặc dù Trần Quốc Vinh đã già, nhưng dù sao cũng là người từng trải.
Cũng là một lão hồ ly, nếu không, cũng không thể phát triển nhà họ Trần đến tầm cỡ này.
Mặc dù Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không ai nói chuyện này, nhưng ít nhiều Trần Quốc Vinh cũng có thể đoán ra một chút.
“Ông đúng là phong độ nhất thời, nhưng đẳng cấp mãi mãi mà.”
Vương Bác Thần cười, không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
Trần Quốc Vinh thở dài, nói: “Lại còn dùng mánh khóe với ông à. Con đường ông đi còn nhiều hơn cơm cháu ăn đấy! Bạch Lĩnh là người như thế nào? Ông ta sẽ cam tâm xin lỗi hai người trẻ tuổi như các cháu ư? Bao Đình Cẩn là người ra sao? Ông ta đến nhà họ Trần không phải tìm ông mà lại tìm các cháu, chẳng lẽ không phải quá rõ ràng rồi ư? Bác Thần à, tên nhóc nhà cháu không thành thật chút nào cả.”
Không đợi Vương Bác Thần trả lời, Trần Quốc Vinh lại nói tiếp: “Ông biết, ông đã già rồi, người trẻ các cháu có chuyện gì cũng không muốn nói với ông. Nhưng là người từng trải, ông vẫn tặng cháu một lời khuyên: Hãy khéo léo dẫn dắt.”
Vương Bác Thần nói: “Ông ngoại, cháu hiểu ý của ông, nhưng có một số chuyện thứ lỗi cho cháu không thể nói. Ít nhất lúc này, cháu không thể nói được. Cháu sẽ ghi nhớ kỹ lời khuyên của ông.”
Trần Quốc Vinh chăm chú nhìn Vương Bác Thần, dùng gậy gõ lên chân anh, nói: “Tên nhóc, canh trường thọ của cháu ngon lắm, ha ha ha.”
Nói xong, Trần Quốc Vinh dắt tay Dao Dao, chậm rãi, thong thả rời đi.
Vương Bác Thần nhìn bóng lưng Trần Quốc Vinh, thật lâu nhưng không nói gì.
Có lẽ trong một số chuyện, bởi vì Trần Quốc Vinh là người đứng ngoài xem, nên lại càng sáng suốt hơn.
Chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ đã lan truyền rộng rãi, xem ra ông cụ cũng đã đoán được gì đó, cho nên hai ngày nay, mới giao hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Trần cho Triệu Thanh Hà quản lý.