CHƯƠNG 821
Quách Đỉnh thần thần bí bí, nói: “Tôi thấy cũng không hẳn, bây giờ sợ là ngay đến cả Hoa Mạnh Trường cũng không áp chế nổi. Ba người Tả Sướng, Hồ Vụ và Triệu Linh đã đi trên ba con đường khác nhau, mang binh đi đánh giặc. Mặc dù không thể coi thường năng lực võ công của Bác Thần, nhưng trên phương diện y thuật, e là cậu ấy cũng không được. Tôi chưa từng nghe nói, Bác Thần có thành tựu gì trong y thuật cả.”
Lão hồ ly tiếng tăm lừng lẫy ở nước R – Nguyễn Văn Việt lắc đầu, nói: “Bây giờ điều tôi đang lo lắng là, sau khi thi đấu y học xong, nếu thân phận của Bác Thần bị người ta biết, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cậu ấy. Chuyện quan tr ọng lúc này không phải là ai có thể thắng, mà là làm thế nào để bảo vệ uy tín của Bác Thần.”
Hàn Đỉnh thở dài, nói: “Đúng vậy, tôi cũng lo lắng điều này. Chỉ là không biết tên nhóc Bác Thần đó có cách ứng phó gì. Nhưng từ xưa đến nay, cậu ấy sẽ không ra trận mà chưa có chuẩn bị. Nếu dám khiêu chiến sáu vị Thần y, chỉnh đốn và hợp nhất giới y học, chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc phần thắng.”
Hồ Quốc Trụ nhếch miệng cười, nói: “Các ông có đến xem thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ không? Dù sao tôi cũng sẽ đi, tôi phát hiện chỉ cần là nơi Bác Thần lão đệ xuất hiện, chắc chắn sẽ rất thú vị. Vả mặt là cảm giác rất sảng khoái. Nhưng mà, lần này, nếu cậu ấy thắng mà không cần dùng đến y thuật, tôi chắc chắn sẽ cười nhạo cậu ấy. Chuyện tốt như thế này cũng không thể để một mình cậu ấy chiếm hết được, có đúng không?”
Hàn Đỉnh, Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt quay sang nhìn nhau, trong mắt hàm chứa ý cười.
Nguyễn Văn Việt đắc ý nói: “Phải để tên nhóc đó xấu mặt, cứ thấy tôi là gọi một tiếng lão hồ ly, hai tiếng lão hồ ly, ông đây không thoải mái chút nào!”
Quách Đỉnh lộ ra nụ cười thần bí: “Tên nhóc Vương Bác Thần đó giành của chúng ta bao nhiêu hào quang rồi? Cậu ấy là cao thủ võ thuật thế giới hiện nay, nếu hành quân đánh trận, không ai so bì nổi, nhưng không phải ngay đến cả y thuật cũng không ai địch lại chứ? Lần này, tôi phải nghiêm túc xem trò cười của cậu ấy!”
Hàn Đỉnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trước đây toàn để tên nhóc đó xem trò cười của chúng ta, lần này chắc chắn phải cười nhạo cậu ấy!”
Hồ Quốc Trụ gào lên: “Nhóm chúng ta cùng đi xem, tiện thể mang theo điện thoại, chụp ảnh cho cậu ấy, về sau còn có bằng chứng cười nhạo.”
Hàn Đỉnh trừng mắt nói: “Th ô tục, sao chúng ta có thể đi được?”
Nguyễn Văn Việt cũng hùa theo: “Đúng vậy, chúng ta đi hóng drama, như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Quách Đỉnh nói: “Thật nhục mặt mà.”
Hồ Quốc Trụ không hề quan tâm, nói: “Được được, một mình Hồ Quốc Trụ tôi th ô tục, còn các ông thì tao nhã. Các ông không đi thì tôi cũng có thể tự đi. Đến lúc đó, tôi quay được dáng vẻ xấu xí của Bác Thần lão đệ, các ông đừng tìm tôi xin video!”
Ba ngươi nói chuyện rất chính nghĩa: “Ông coi chúng tôi cũng th ô tục như ông ư?”
Cùng lúc đó, ở thành phố Hà Châu, Hoa Mạnh Trường vừa bế quan xong ra ngoài, nhìn thấy tin tức thi đấu y học thì im lặng hồi lâu, không nói gì.
“Ấy, sư phụ, hay là để con đi giải quyết đi.”
Còn hai ngày nữa là đến thời gian diễn ra trận thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ .
Vương Bác Thần hoàn toàn không để tâm đ ến chuyện này, ngược lại, Triệu Thanh Hà lo đến nỗi đứng ngồi không yên.
Lại còn đánh Dao Dao khiến cô bé khóc bù lu bù loa.