CHƯƠNG 1523
Sắc mặt ông Phùng hơi thay đổi, thâm nghĩ thiên tài đỉnh cấp của nhà họ Lâm, lúc đầu khi mở thần tàng thủy hành đã dùng thời gian 2 tháng.
Vương Bác Thần hỏi với vẻ mặt ngây thơ: “ông Phùng, tôi như này không phải rất phế chứ?”
Ông Phùng: ‘…
Ông ta đột nhiên không muốn nói chuyện, rất muốn thu hồi những lời vừa nói.
Cái gì mà nói tạm được, có chút thiên phú.
Vương Bác Thần này so với thiên tài đỉnh cấp hiện nay của nhà họ Lâm còn mạnh hơn.
Sau đó, mặc kệ Vương Bác Thần nói cái gì, ông ta đều ngó lơ.
Có hơi bị đả kích.
Đi tới phòng khách, ông Phùng mới nói: “Đi vào đi, gia chủ ở bên trong đợi cậu.”
Vương Bác Thần đưa mắt nhìn, trên ghế chính, có một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm ngồi đó, mặt trắng như ngọc, nhìn trông cũng chỉ khoảng 30-40 tuổi.
Nhưng anh biết, tuổi tác thật chắc chắn không chỉ có nhiêu đây.
Không cần hỏi cũng biết, vị này nhất định là gia chủ của nhà họ Lâm – Lâm Thiên Thành.
Sắc mặt của ông ta nhìn trông có chút trắng của bệnh tật, giữa lông mày vấn vương một luồng tử khí.
Nhìn thấy ông ta, trong lòng Vương Bác Thần hận không thể lập tức giết ông ta, nhưng anh biết, lúc này vẫn chưa thể trả thù cho mẹ.
Nhất định phải nhịn.
Sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ tính toán hết mọi chuyện.
Bắt tất cả người đáng chết trả giá bằng máu.
Vương Bác Thần che giấu rất tốt suy nghĩ trong lòng, trên mặt thể hiện vẻ kích động, nhưng vừa thể hiện dáng vẻ chân thành sợ hãi, vội vàng ôm quyên cúi người bái kiến.
“Vương Bác Thần bái kiến bác trai.”
“Không cần đa lễ.”
Lâm Thiên Thành vịn lên một chút, cảm khái nói: ‘Không ngờ con trai của em gái Lý Kì cũng lớn vậy rồi, thật là thế sự xoay vần.
Cậu có thể tìm tới đây, thiết nghĩ là chịu vô số khổ sở, nói đi, cậu có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể giúp được thì nhất định thỏa mãn cậu.”
Vương Bác Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin bác trai báo thù rửa hận cho mẹ cháu, mẹ cháu bị Thiên Đình bắt đi, cháu chỉ muốn tiêu diệt Thiên Đình, cứu mẹ cháu ra.”
Lâm Thiên Thành thở dài nói: ‘Haizz, tôi biết oán hận trong lòng cậu, chỉ là chuyện !
này tôi không giúp được cậu, vần phải dựa vào bản thân cậu. Tôi chỉ có thể âm thầm giúp cậu. Nói cái khác đi xem còn gì cần giúp không.”
Vương Bác Thần chuyển sát ý trên người mình sang phía Thiên Đình, giả bộ nghẹn ngào: ‘Bác trai, cháu không có mong cầu gì, chỉ hy vọng có thể tiêu diệt Thiên Đình, cứu mẹ cháu ra.”
“Đứa trẻ này, haizz.”
Lâm Thiên Thành lặng lẽ quan sát Vương Bác Thần, bỗng nói: ‘Năm đó Hiên Viên tộc bị diệt tộc, nhà họ Lâm cũng có trách nhiệm không thể chối từ. Dù sao nhà họ Lâm và Hiên Viên tộc năm đó là gia tộc anh em, lại không thể giúp được gì. Bây giờ cậu tìm tới cửa, về tình về lý, tôi đều nên giúp cậu một chút.”