Chương 1456

Những người khác cười mỉa không ngừng, Vương Vân lúc đầu luôn xem thường bọn họ, muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng.

Bây giờ giống như chuột qua đường, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.

“Ông chủ, cơ thể của người…”

Người của nhà họ Vương nhìn thấy Vương Kinh Hồng ngồi trên xe lăn, đứt hai chân và một cánh tay thì ngay lập tức lạnh tim một nửa.

Đây là gặp phải chuyện gì? Ông cụ lại bị thương nặng như này.

Vương Kinh Hồng xua tay, nhìn mọi người của nhà họ Vương, tuyên bố: “Hôm nay ta chính thức tuyên bố, từ nay trở đi, Bác Thần chính là gia chủ của nhà họ Vương, nếu Bác Thần không ở đây, do Triệu Thanh Hà quản lý thay. Sản nghiệp của nhà họ Vương, do Triệu Thanh Hà tiếp quản.”

Tuy chuyện này trước đó đã từng nói, nhưng khi thật sự trao quyền lực, mọi người vẫn có hơi khó chấp nhận.

Phải biết, lần trước Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, khiến nhà họ Vương trở thành trò cười.

Bọn họ cũng mất hết mặt mũi.

Mà bây giờ kẻ bị nhà họ Vương vứt bỏ này Í lại lắc mình một cái trở thành gia chủ của nhà họ Vương.

Đổi lại là ai cũng có hơi khó chấp nhận.

Đặc biệt là xí nghiệp của nhà họ Vương lớn như vậy, vậy mà còn muốn giao cho vợ của Vương Bác Thần – Triệu Thanh Hà quản lý, vậy sau này nếu hai vợ chồng này trả thù, bọn họ còn có thể sống ngày tháng tốt đẹp không?

Mọi người rất lo.

Một vài người bắt đầu nghĩ làm sao lấy lòng Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra, Vương Kinh Hồng lại tuyên bố tin dữ của Vương Hạo, đồng thời lập mộ chôn di vật cho Vương Hạo.

Người của nhà họ Vương lại sửng sốt.

Chuyện này là sao?

Gia chủ đời trước vậy mà chết rồi!!

“Anh cả, chuyện gì đã xảy ra? Hạo sao lại…

mất? Còn nữa, cơ thể của anh…”

Em họ của Vương Kinh Hồng – Vương Quân kinh ngạc nhìn cánh tay và chân đã mất đi của Vương Kinh Hồng, sau đó không dám tin mà hỏi.

“Vào nhà rồi nói.”

Vương Kinh Hồng vỗ vai của Vương Quân, nói với vợ chồng Vương Bác Thần ở bên cạnh: “Bác Thần, Thanh Hà, tới chào ông hai của hai đứa.”

“Ông hai.”

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà gọi một tiếng, coi như nhận người thân.

Vương Quân thần sắc phức tạp nhìn Vương Bác Thần, thở dài nói: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt, chúng ta suy cho cùng là người một nhà, máu mủ ruột già không bỏ nhau được.”

Những lời thừa thãi ông ta cũng không nói.

Ông ta biết một vài thứ, náo tới mức độ như ngày hôm nay, sau khi Vương Bác Thần lấy được thành tựu như này, còn có thể về nhà, đây là vận may của nhà họ Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play