CHƯƠNG 1247

Tam gia bị đánh đến choáng váng, vô thức nói: “Cậu Trần, sao, sao cậu lại đánh tôi?

Người mà cậu nên đánh chính là thằng ranh kia kìa.”

Trần Phong lại càng tức giận hơn nữa, lại đấm một đấm lên gương mặt già nua của Tam gia: “Ông già điên, mẹ nó ông lại dám mắng anh Vương? Ngay cả tôi cũng không có tư cách làm chó cho anh Vương, ông là cái thá gì mà lại dám huênh hoang trước mặt anh Vương chứ? Cái tên già không có mắt, ngay cả anh Vương cũng không nhận ra, còn dám ra tay với anh Vương, xem xem tôi có đánh chết ông hay không. Mẹ nó, nếu như không phải ông làm ra chuyện gì đó trái với trời đất thì anh Vương sẽ ra tay với ông à, cái đồ chó, nói thật đi, ông đã làm cái gì.”

Vừa mắng, Trần Phong vừa đá mạnh vào người Tam gia.

Anh Vương?

Nghe thấy cách xưng hô này, thiếu chút nữa là Tam gia đã bị hù chết.

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này chính là anh Vương làm chấn động cả Hà Châu vào mấy tháng trước?

Chính là anh Vương một thân một mình khiến bốn đại một đen ở Hà Châu không ngóc đầu lên được, còn diệt cả gia tộc Nam Cung, nhà họ Tôn, ép chết Lý Thành – gia chủ cũ nhà họ Lý trong gia tộc siêu cấp Hà Châu?

Mẹ nó, rốt cuộc cái thằng Cẩu này chọc phải ai vậy chứ?

Lại dám cho anh Vương vay nặng lãi à?

Chết tiệt!

Cái mạng già này của mình phải chấm dứt ở đây à?

Trần Phong đánh Tam gia một trận, mặt mũi bầm dập, xương sườn bị gãy mất mấy cái, anh ta chột dạ nhìn Vương Bác Thần, thấy Vương Bác Thần thờ ơ nhìn mình, lập tức trong lòng run rẩy, lại hung ác tiếp tục đánh Tam gia, miệng thì mắng chửi: “Mẹ nó, còn không mau nói xin lỗi anh Vương đi, cái đồ chó có mắt như mù.”

Tam gia gấp rồi, còn tiếp tục như vậy thì ông ta sẽ bị Trần Phong đánh cho chết tươi, thế là vội vàng bò lại chỗ Vương Bác Thần, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng, không biết chân long.

Ngài tha cho tôi một mạng đi, tôi cũng không dám nữa, tôi sẽ dùng tiền để bồi thường, tôi nguyện ý trả hết số tiền kia lại, ngài tha cho tôi một mạng đi.”

“Tha cho ông à?”

Vương Bác Thần điềm tĩnh nói: “Không phải là ông muốn làm ba nuôi của tôi hả?”

Cái gì?

Tên già này còn muốn làm ba nuôi của thần chủ.

Mẹ nó chứ, ông mọc ra mấy cái đầu vậy.

Tại sao cái nhóm người ngu ngốc này cứ tìm phiền phức cho ông đây.

Mà mỗi lần gây chuyện đều là gây với thần chủ.

Trần Phong đạp Tam gia ngã ngang, hung dữ nói: “Mẹ nó, ông còn không xứng để quỳ xuống với anh Vương đâu, tôi đánh chết ông, ngay cả làm cháu trai cho anh Vương ông cũng không xứng.”

Lão Tam bị đánh lăn lộn ở dưới đất, kêu lên thảm thiết: “Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngài tha cho tôi lần này đi, tôi bằng lòng lấy hết số tiền của mình ra để bồi thường, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi.”

“Đủ rồi, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play