CHƯƠNG 1245
Tóc vàng theo quán tính che chắn gương mặt sưng đỏ của mình, nửa bên mặt vừa mới bị Vương Bác Thần đánh bây giờ lại bởi vì tiếng bạt tay này mà bắt đầu đau nhức.
Tam gia phun ra một ngụm máu, hung hãn nói: “Thằng chó, mày lại dám đánh tao, mày có tin là đợi một lát nữa người nhà họ Trần đến đây lấy mạng mày không.
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái lên mặt ông ta: “Vậy thì ông gọi đến đây thử đi, để tôi mở mang tầm mắt xem xem nhà họ Trần ghê gớm đến mức nào.”
Tam gia hai tay che mặt, cây gậy cũng đã bị ném bỏ, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Mày chờ đó đi, tao sẽ gọi người đến đây. Thằng ranh, mày có gan, tao phục mày, dám đánh tao như vậy cũng chẳng có mấy người. Chờ cậu Trần đến đây, cái mạng này của mày cũng không gánh nổi đâu.”
Nói xong, ông ta bắt đầu gọi điện thoại.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông muốn gọi cậu Trần nào?”
Tam gia phẫn nộ nói: “Cậu cả Trần – Trần Phong, bây giờ mới biết sợ à, đã chậm rồi.
Chờ cậu Trần đến đây thì chính là ngày tàn của mày, thằng ranh, có gan thì để tao gọi điện thoại đi.”
“Vậy thì ông cứ gọi đi.”
Trong ánh mắt Vương Bác Thần loé lên một tia lạnh lùng.
Trần Phong là bạn học của Vương Bác Thần, mấy tháng trước vừa mới bị anh đánh cho gãy hai chân ở cổng hội đấu thầu, sau đó cũng có mặt ở buổi họp lớp, đảm bảo là sau này sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa, chắc chắn sẽ hối cải mà làm người.
Là bạn học, anh đã cho Trần Phong một cơ hội.
Chỉ là không ngờ Trần Phong vẫn ngựa quen đường cũ, lại để đàn em đi cho vay nặng lãi, thủ đoạn còn tàn nhãn như thế.
Nếu như thật sự là anh ta làm, vậy thì không cần phải tiếp tục giữ lại anh ta làm gì.
Bao gồm cả nhà họ Trần đều phải điều tra cho cẩn thận.
Trước khi đối phó với ẩn thế cổ tộc, anh quyết định dọn dẹp những thứ chướng khí mù mịt ở thành phố Hà Châu cho thật sạch sẽ, đảm bảo cho sự an toàn của Triệu Thanh Hà.
Nhưng mà trước đó anh còn phải đến tổ chức God một chuyến, tiêu diệt tổ chức này.
God lại dám để ý đến vợ và con mình, xem ra là có một số người ở nước A chê đầu mọc ở trên cổ quá nặng.
“Tên kia, có gan thì mày đừng có đi, cậu Trần sắp đến rồi.”
Tam gia nhìn thấy Vương Bác Thần đang ngẩn người, tưởng là anh sợ, lập tức khích tướng.
“Tôi chờ.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Vốn dĩ anh có thể để Tư Lam ra tay giải quyết đám cặn bã này.
Nhưng như thế thì không thể hình thành sự uy hiếp.
Trước khi rời đi, anh muốn để lại một sự uy hiếp kinh khủng ở thành phố Hà Châu, để bọn họ biết rằng chồng của Triệu Thanh Hà có thể nghiền nát bọn họ dễ như trở bàn tay, để bọn họ phải run sợ trước khi muốn đối phó với Triệu Thanh Hà.
Anh muốn để cái tên Vương Bác Thần này trở thành bóng ma tâm lý trong nhóm côn đồ ở thành phố Hà Châu.