CHƯƠNG 1234
Người đàn ông da đen hung dữ liếc nhìn Phạm Lệ Hoa, nhưng Vương Bác Thần đã cho hắn ta một bạt tai: “Tôi đã giết Farjesi, thủ lĩnh đời trước của tổ chức God các người.
Trong mắt người đàn ông da đen đột nhiên hiện lên sự sợ hãi, không thể tin dùng tiếng Anh hỏi: “Mày, mày chính là người đó!”
Phạm Lệ Hoa không biết họ đang nói gì, vẫn la ó ở bên cạnh: “Chúng tôi đang được đại sứ quán Nước A bảo vệ. Hãy xin lỗi chúng tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ kiện các người!”
Tuy nhiên, người đàn ông da đen đã đá vào mặt bà ta, chửi rủa thậm tệ: “Câm mồm vào con đĩ, muốn chết thì đừng liên luy tao.
Phạm Lệ Hoa như thể bị tên da đen tẩy não, bị đánh cho một trận mà vẫn nịnh hót nói: “Anh yêu, đừng sợ, chúng ta là người Nước A cao quý, đám mọi rơ này không dám làm gì chúng ta.”
Vương Bác Thần nhìn Phạm Lệ Hoa nở một nụ cười mỉa mai, chẳng trách Lão Ngũ lại phá sản, gặp phải một người phụ nữ như vậy thì không phá sản mới là lạ.
Vương Bác Thần nhìn tới nỗi Phạm Lệ Hoa dựng tóc gáy, gân cổ nói: “Tôi nói sai sao?
Chúng tôi là công dân Nước A. Cậu dám đánh chúng tôi ư, đây là tố chất của người nước R các cậu à?”
Bốp!
Vương Bác Thần đã ra tay, tát thật mạnh vào mặt Phạm Lệ Hoa.
“Hôm nay tôi phải đánh bà, đúng là ăn cháo đá bát, bà thấy nước R không tốt sao? Được, tôi sẽ đưa bà đến nước A mà bà cho là thiên đường.
Trong lòng lão Ngũ run lên, tát vào mặt Phạm Lệ Hoa, chửi: “Con khốn, sao không mau đi xin lỗi anh Vương, mày muốn chết sao? Mày muốn chết cũng đừng kéo theo con trai tao!”
Suy cho cùng, Phạm Lệ Hoa cũng là mẹ của con trai mình, nếu Phạm Lệ Hoa xảy ra chuyện gì, ông ấy sẽ rất khó giải thích với con trai mình.
Đối với Lão Ngũ bây giờ điểm xuất phát của mọi thứ là con trai ông.
Vì con trai, ông ấy thậm chí còn tha thứ cho sự phản bội và gài bẫy của Phạm Lệ Hoa, vì con trai, ngay cả nhà cũng cho Phạm Lệ Hoa và người đàn ông da đen ở.
Vương Bác Thần hận sắt không thể luyện thành thép, nếu là anh, nhất định sẽ giết chết đôi mèo mả gà đồng Phạm Lệ Hoa này rồi.
Nhưng đây là lựa chọn của Lão Ngũ và anh cũng không có ý định can thiệp. Sự lựa chọn của Lão Ngũ không hẳn là sai.
Mặc dù Lão Ngũ không yêu cầu Vương Bác Thần tha cho Phạm Lệ Hoa, nhưng khuôn mặt của ông ta rất mất tự nhiên.
Vương Bác Thần trong lòng thở dài, nhìn Phạm Lệ Hoa, thờ ơ nói: “Nể mặt Lão Ngũ, tôi sẽ cho bà một cơ hội khác.”
Trái tim của Phạm Lệ Hoa run lên, sự kiêu ngạo vừa rồi đã tiêu tan ngay lập tức. Sự bình tĩnh và điềm nhiên của Vương Bác Thần khiến bà ta rất bất an.
Người đàn ông da đen không chỉ là người tình của bà ta, mà còn là cấp trên của bà ta, bà ta biết mục đích lần này trở lại là gì, chính là tìm ra người nhà của Thần Chủ nước R, sau đó sẽ khống chế.
Chẳng ngờ, chàng trai trẻ do Lão Ngũ mang đến đã nhận ra thân phận của họ trong nháy mắt.