CHƯƠNG 1233
Lão Ngũ vốn chẳng quan tâm lắm, nhưng khi thấy Phạm Lệ Hoa dám mắng anh Vương, ông ta lập tức nổi giận, tát vào mặt Phạm Lệ Hoa và nói: “Bà phỉ phui cái mồm cho tôi, anh Vương không phải là người bà chọc nổi đâu, tôi làm vậy là tốt cho bà đấy.
Nể mặt con trai tôi, tôi không muốn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ. Hôm nay tôi tới đây chỉ để tìm con trai tôi. Hồi xưa bà ôm tiền bỏ đi, tôi đã không thèm tính toán rồi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”
Lúc này mọi thứ đã mất kiểm soát, Phạm Lệ Hoa lập tức vồ lấy mặt Lão Ngũ.
Người đàn ông da đen chửi một câu “FUCK”, rồi ngay lập tức đấm vào thái dương của Lão Ngũ.
Đồng thời, khớp ngón giữa của hắn ta nhô ra, nếu bị đánh trúng một đấm này, Lão Ngũ hẳn sẽ chết ngay tại chỗ.
Với cách thức quen thuộc của người đàn ông da đen, có thể nhìn ra hắn đã từng giết người!
Một chút tàn độc lóe lên trong mắt hắn ta.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện nắm đấm của mình không thể động đậy được nữa, bị thằng nhóc Lão Ngũ mang tới nhẹ nhàng nắm lấy.
Vương Bác Thần vừa dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cổ tay của người đàn ông da đen liền bị bẻ gãy.
“AI Người đàn ông da đen hét lên một tiếng, lập tức cuộn tròn trên mặt đất, nắm chặt cổ tay gào lên.
Vương Bác Thần đã hỏi một câu bằng tiếng Anh, có nghĩa là “Tổ chức God thật can đảm, dám đến Nước R.
Nghe vậy, người đàn ông da đen tái mặt, đáng tiếc bởi nước da ngăm đen của hắn nên không nhìn ra được.
Trong mắt Phạm Lệ Hoa hiện lên một chút hoảng sợ, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất nói: “Làng nước ơi, giết người kìa, cứu tôi với. Người nước R các người dám ngang nhiên giết người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy à? Tôi sẽ kiện các người lên đại sứ quán Nước A.’ Lão Ngũ tát vào mặt Phạm Lệ Hoa một phát, nham hiểm nói: “Con khốn, im đi, anh Vương giết bà thì bà làm gì được? Lại còn mở mồm người nước R các người, bà sang Nước A ăn được hai bữa thì không thèm gốc gác luôn chứ gì? Tôi thấy bà đúng là cái loại đáng khinh!”
Phạm Lệ Hoa ôm lấy chân của Lão Ngũ, bị Lão Ngũ đá ra.
Lão Ngũ vẫn không ra tay hết sức, dù sao đây cũng là mẹ của con trai ông ta.
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Phạm Lệ Hoa và nói: “Bà có biết tổ chức God là gì không? Hay bà có tham gia nó?”
Nói rồi, Vương Bác Thần nắm lấy cánh tay trái của Phạm Lệ Hoa, xắn ống tay áo của bà ta lên, trên đó có logo của tổ chức “GOD”, một cây thánh giá đẫm máu.
Phạm Lệ Hoa hoảng sợ, theo bản năng nhìn người da đen, mấp máy nói: “Tôi, tôi không biết cậu đang nói gì cả.”
Lão Ngũ sửng sốt, chẳng lẽ Phạm Lệ Hoa đi theo tên bồ nhí này rồi gia nhập một tổ chức giáo phái nào đó sao? Con trai có tham gia không?
Nghĩ đến đây, Lão Ngũ tát vào mặt Phạm Lệ Hoa hai cái, mắng: “Đồ khốn, bà muốn tự tìm đường chết thì đừng kéo theo con trai bà! Bà có biết anh Vương là ai không?
Còn không mau nói sự thật!”
Phạm Lệ Hoa vẫn muốn ngụy biện, nhưng Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Những người ủng hộ tổ chức God là các đảng phái chính trị của Nước A, chuyên nhắm vào nước R, và là một trong những thế lực phản nước R lớn nhất ở nước ngoài. Tôi đoán bà đưa tên da đen này trở lại nước R là có động cơ gì đó đúng không? Tên da đen này có lẽ không đơn thuần chỉ là người tình của bà phải không?”