CHƯƠNG 1230
Vừa nghe đến làm bài tập, Dao Dao ở đầu bên kia lập tức sững sờ, giả vờ ngốc nói: “Chú là ba của con hả? Chú à, cho cháu xin lỗi chú, cháu gọi nhầm số rồi, Ơ? Cháu mất tín hiệu rồi, chú có nghe thấy cháu nói chuyện không? Alo, alo?”
Bíp bíp bíp.
Vương Bác Thần không còn gì để nói, đứa bé này nghe đến làm bài tập giống như đòi mạng, bản thân anh và Thanh Hà lúc nhỏ cũng không như vậy.
Đứa nhóc nghịch ngợm này.
Ông Tháp giục Nhạc Ẩn Long đưa mình đi hưởng thụ cuộc sống.
Một mình Vương Bác Thần ở bên ngoài đi dạo, muốn bình tĩnh để sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong khoảng thời gian này.
Anh rất muốn đi thăm Triệu Thanh Hà và mọi người, nhưng lo lắng sẽ đem đến phiền phức cho mọi người.
Sau khi anh trở về, đủ loại phiền phức không ngừng ập đến.
Mặc dù đây là sự sắp xếp có chủ ý của cổ tộc ẩn thế, nhưng dù sao cũng là anh liên lụy đến bọn họ.
Ở Kim Lăng, những lời kia của Triệu Thanh Hà đã kích thích Vương Bác Thần, tất cả phiền phức, đều đến từ việc anh là một vật thí nghiệm, người bên cạnh đều bị anh liên lụy.
Nên, bây giờ anh không dám đi.
Sự xoắn xuýt và bi thương này chính là sự áy náy với người nhà.
Anh là một người đàn ông, phải tự mình gánh vác những thứ này, bị gãy răng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng, không thể khóc như phụ nữ.
Phụ nữ còn có thể tìm chồng của mình để phát tiết, còn có thể bày tỏ sự bất mấn.
Nhưng đàn ông thì không thể.
Đàn ông là trụ cột gia đình, là chiếc ô bảo vệ của gia đình, một khi anh ngã xuống, cái nhà này cũng sẽ sụp đổ.
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, năm đó Vương Kinh Hồng và Vương Hạo đối xử với anh và mẹ như vậy có phải cũng là một cách bảo vệ?
“Không thể, tuyệt đối không thể!”
Vương Bác Thần ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng suy nghĩ này giống như ma quỷ, không ngừng mê hoặc anh suy nghĩ theo hướng kia.
Rất nhiều thứ, chỉ khi mình cũng làm ba mẹ, mới có thể trải nghiệm tâm trạng kia, mới có thể hiểu được chỗ khó của ba mẹ.
Trước khi chưa làm ba mẹ, luôn cảm thấy sau này có con, sẽ như thế này như thế kia, chắc chắn khác với ba mẹ mình.
Nhưng khi mình thật sự trở thành ba mẹ, mới phát hiện không phải là dáng vẻ kia.
Giống như bây giờ, chuyện của cổ tộc ẩn thế, chuyện của Thiên Đình, anh không nói ra được, cũng không thể nói ra, tạo ra hiểu nhầm cũng không thể giải thích, chỉ có thể một mình gách vác.