CHƯƠNG 1229
Cũng chính là bài học lúc trước của Lâm Chấn mới khiến ông ta bực bội hai ngày hôm nay, bảo gia tộc liên lạc với đại nhân của cổ tộc ẩn thế, để được một cơ hội như vậy.
“Anh Lâm, cơ hội báo thù của anh đến rồi, anh định làm như thế nào?”
“Tôi muốn bắt cái tên súc sinh Vương Bác Thần kia về để từ từ hành hạ cho đến chết, tôi phải băm vằm vợ con cậu ta thành từng mảnh ở trước mặt cậu ta! Tôi phải để cậu ta trải nghiệm cảm giác mất đi người thân.
Trong giọng nói của Lâm Chấn toàn là sự hận thù.
Tần Mệnh lại thở dài, nói: “Đại hội võ đạo sắp bắt đầu rồi, đây là thời điểm quan trọng để chúng ta tranh giành quyền lực với Hàn Đỉnh, chúng ta không thể chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, còn phải trông chừng Hàn Đỉnh, lão già kia mặc dù không phải là người trong võ đạo, nhưng thủ đoạn không đơn giản. Quách Đỉnh, Nguyễn Văn Việt đều là những người rất xảo quyệt, đừng bị bọn họ lợi dụng cảm xúc hiện tại của ông.”
“Những người này đều là cao thủ chơi đòn tâm lý, nhất định không được đại ý. Trận đấu ở điện Huyên Hồ chúng ta đã thua một lần rồi, liên minh y học đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của chúng ta, không thể để bọn họ mua chuộc lòng người ở giới võ đạo.
Trong điện thoại, Lâm Chấn u ám nói: “Yên tâm, bây giờ tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, sẽ không bị thù hận che mờ mắt đâu.”
Tần Mệnh gật đầu nói: “Anh Lâm, tôi vẫn luôn đợi ông, thiên tài đứng đầu của nhà họ Lâm năm đó, mặc dù vì Vương Long mà sa sút nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối tôi vấn tin tưởng, sớm muộn gì ông cũng quay trở lại. Anh Lâm, đừng quên ước hẹn năm đó của chúng ta.”
Nghe thấy lời này, Lâm Chấn hít một hơi thật sâu, bàn tay đang cầm điện thoại cũng có chút run rẩy.
Năm đó bọn họ vẫn còn trẻ, còn ngông cuồng, khí phách hăng hái, ước hẹn chiếm lấy cổ tộc ẩn thế.
Ai lại tình nguyện lúc nào cũng làm chó cho người khác chứ?
Chỉ là sau này Vương Long đột nhiên xuất hiện, một cái tát đã khiến ông ta tàn phế, để lại ám ảnh tâm lý rất nghiêm trọng cho ông ta, sa sút đến tận bây giờ.
Cái chết của con trai mấy ngày trước, đã kích thích ông ta, ông ta hận Vương Bác Thần, còn hận những người của cổ tộc ẩn thế, không hề quan tâm đến sự sống chết của con trai mình là Lâm Chiến!
Làm chó cho người khác đã làm đến mức trở nên kém cỏi!
Lâm Chấn trầm giọng nói: “Tôi nhớ.”
Vừa trở về thành phố Hà Châu, Vương Bác Thần định đi thăm Dao Dao và những người khác, không ngờ Dao Dao đã gọi điện đến.
Dao Dao không vui hỏi: “Ba, ba đang ở đâu vậy? Đã mấy ngày con chưa nhìn thấy ba rồi. Có phải ba cãi nhau với mẹ không? Sao người lớn mấy người có nhiều chuyện như vậy chứ, ngày nào cũng cãi nhau.”
Vương Bác Thần không biết nên giải thích với con gái như thế nào: “Dao Dao, ba không cãi nhau với mẹ, mấy ngày nay khá là bận, Dao Dao có ngoan ngoấn, nghe lời mẹ không?”
Dao Dao nghỉ ngờ nói: “Thật sự không cãi nhau? Vậy tại sao, ừm, tại sao con nhìn thấy mẹ lén khóc, chắc chắn là ba trêu chọc mẹ. Vương Bác Thần, ba đã là người lớn rồi, đừng có lúc nào cũng khiến mẹ tức giận nữa có được không. Ba là đàn ông, nhường nhịn mẹ một chút đi, vợ đều cần phải dỗ dành, ba nói nhiều câu dễ nghe một chút, mẹ sẽ không tức giận nữa.”
Đối mặt với một đứa bé hiểu chuyện như vậy, trong lòng Vương Bác Thần có chút chua xót, một số chuyện để anh gánh vác là được rồi.
Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Ba biết rồi, con ở nhà trẻ có ngoan không? Có đánh nhau với những bạn khác không? Con cũng phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, chăm chỉ làm bài tập có biết không?”