CHƯƠNG 1210
Ông lão rất có khả năng là trưởng bối của người thanh niên, nếu không người thanh niên sẽ không quỳ.
Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì sao?
Vương Bác Thần hoàn toàn không hiểu hình ảnh này đại diện cho cái gì, thông tin hữu dụng gì cũng không có.
“Hửm? Làn khói dày đặc đã tan đi rồi sao?”
Vương Bác Thần phát hiện, làn khói dày đặc không biết khi nào đã tan đi, vừa rồi sự chú ý của anh bị người thanh niên và ông lão thu hút, không có chú ý tới.
Làn khói dày đặc tan đi, mà ở chỗ cách trước người Vương Bác Thần không tới 3m có một bộ xương khô ngồi đó, dưới đất viết một dòng chữ, lại khiến Vương Bác Thần lập tức tê dại da đầu, dựng tóc gáy cả người, choạng loạng lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy trên đất viết rằng: “Lâm Đ ạo Tử ta chết tại đây.”
Vương Bác Thần sửng sốt nói: “Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Lâm lão đầu được chính tay mình chôn cất, sao có thể ở đây chứ?”
“Lâm Đ ạo Tử ta chết ở đây.”
7 chữ này lại khiến Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, cả người lạnh toát.
Lâm Đ ạo Tử là tên của Lâm lão đầu.
Khi Lâm lão đầu chết anh ở bên cạnh, Lâm lão đầu còn là tự tay anh chôn cất.
Nơi này là Phật Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Lẽ nào là cùng tên?”
Vương Bác Thần ổn định tâm thần, Lâm lão đầu là do anh tự tay chôn, không thể xuất hiện ở đây.
Trừ phi lúc đó Lâm lão đầu không chết, bản thân lại chạy tới đây chết một lần.
Nhưng chuyện này căn bản không thể.
Vương Bác Thần phán đoán một chút, thời gian tử vong của bộ xương khô này ít nhất hơn 20 năm, không thể là Lâm lão đầu, có lẽ chỉ là tên giống nhau.
Sau khi xác định không phải, Vương Bác Thần thở phào, nếu không cũng quá dọa người rồi.
Trong lòng của bộ xương có một cái hộp gỗ nhỏ, Vương Bác Thần lấy ra.
Sau khi mở ra, bên trong là một bức thư, nhưng chữ bên trên lại khiến Vương Bác Thần chết lặng.
Chỉ thấy bên trên viết: “Vương Bác Thần, đồ đệ ngoan của ta, ông lão ta lần này thật sự sắp chết rồi, bộ xương trước mặt con là ta. Ừ, tuy bây giờ ta vẫn chưa gặp được con, vẫn chưa thu nhận con là đồ đệ, nhưng ta biết 20 năm sau con chắc chắn sẽ đến đây.”
“Sao hả? Thuật bói toán của ta có giỏi không? Không cần nghi ngờ, ta là sư phụ Lâm Đ ạo Tử của con, ta chỉ là chết trước khi nhận con làm đồ đệ mà thôi. Tòa tháp này có lai lịch thần bí, ta vốn muốn dò đường trước cho con, không ngờ được tòa tháp này không nói lý, lão phu sơ ý không tránh được nên đã chết. 8 tầng còn lại thì con đừng đi, bây giờ đi lên chỉ có thể đi chết. Nhưng tòa tháp này có thể dùng để giết cường địch.”
“Được rồi, ta cũng chỉ có thể giúp con tới đây thôi, đợi con bao giờ nghĩ thông chuyện ta chết trước khi nhận con làm đồ đệ, con mới có tư cách phân cao thấp với cường giả thật sự. Thi thể của ta, con cũng đừng động vào, nơi này khá tốt.”
Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế?
Vương Bác Thần sắp điên rồi.