Chương 113
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Anh đừng động vô, mấy người kia là nhân viên của chính phủ, không thể đắc tội, về sau còn rất nhiều thủ tục phải làm.”
Vương Bác Thần cười nhẹ nói: “Em yên tâm, anh đi nói lí lẽ.”
Tới nơi, bảo vệ không kiên nhẫn nói: “Sao lại là cô nữa? Chủ nhiệm Lưu của chúng tôi đã nói rồi, làm cho ai cũng được, nhưng không được làm cho cô, hiểu chưa? Mau về đi.”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Dựa vào đâu mà không được làm cho tôi?”
Bảo vệ cười khẩy: “Ngay cả 300 triệu đồng cũng không có mà muốn tìm chủ nhiệm Lưu chúng tôi làm giấy tờ? Cô nghĩ mình là ai?”
Triệu Thanh Hà còn muốn nói phải trái thì Vương Bác Thần tiến lên một bước, híp mắt nói: “Đây là lời của chủ nhiệm Lưu nói sao?”
“Là tôi nói đấy.”
Chủ nhiệm Lưu khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cửa sổ, khịt mũi khinh thường.
Nhà họ Lý đã đánh tiếng, chỉ cần là người từ công ty Hoa Nguyên đến làm giấy tờ thì nhất định không được làm.
Ông ta lau mắt kính, ngạo mạn nói: “Nghe cho rõ đây, tôi làm cho ai chứ không làm cho các người đâu. Nếu không có sự cho phép của tôi thì ai dám làm cho các người.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông chắc chứ?”
“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”
Chủ nhiệm Lưu đeo kính lên, híp mắt, chậm rãi nói: “Triệu Thanh Hà, nể tình cô xinh đẹp, tôi vốn định để cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ làm giấy tờ cho cô. Bây giờ xem ra cô thà bị thằng đàn ông kia chơi cũng không muốn ngủ với tôi. Con điếm như cô mà cũng muốn làm bộ thanh cao với tôi sao?”
Nghe vậy, Triệu Thanh Hà tức giận đến tái mét mặt.
Cô không ngờ rằng chủ nhiệm Lưu là nhân viên quan chức mà lại ăn nói kinh tởm như vậy.
“Tôi đến đây để làm giấy tờ, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền cho ông? Tôi sẽ đến gặp cấp trên của ông, tôi không tin không ai quản chuyện này.”
Triệu Thanh Hà nắm tay Vương Bác Thần chuẩn bị rời đi.
“Tôi nói này, cho dù hôm nay cô có đi gặp ông trời thì cũng không làm được gì đâu.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo nghễ nói, ông ta không để ý, chậm rãi uống một ngụm nước.
Nhà họ Lý cũng đã đánh tiếng với mình, lẽ nào lại không lưu ý đến phía trên?
“Đừng nóng, chúng ta đến đây để làm giấy tờ, ông ta nói không làm thì sẽ không làm được sao? Loại cặn bã này không đáng để em tức giận, em cứ coi như bị chó cắn đi. Tin tưởng anh, hôm nay anh chắc chắn sẽ làm xong giấy tờ cho em.”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng an ủi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mẹ kiếp mày nói ai là chó đấy? Người ở đâu dám đến đây gây rối, đánh cho tao, đánh cho đến khi mẹ nó cũng không nhận ra, tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Chủ nhiệm Lưu nổi giận đùng đùng.
Chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy.
Tiểu Tôn mang một vài nhân viên bảo vệ xông tới.
Vương Bác Thần lạnh lùng liếc nhìn, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.
Không khí xung quanh lúc này như đông cứng lại.