Chương 112

“Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”

Mấy người phụ huynh nói câu đó đã đỏ mặt tía tai, muốn bỏ chạy.

Cậu Hồ phất tay, hơn chục tên côn đồ vây quanh.

Bốp bốp.

Hơn chục tên côn đồ bắt đầu động thủ, tát liên tiếp khiến nhóm phụ huynh khóc thét.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

“Đừng đánh nữa, tôi không dám nói nữa, tôi cũng không dám nói nữa.”

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi.”

Nhóm phụ huynh quỳ xuống đất, sợ choáng váng.

Họ không dám chống cự.

Bọn họ vô cùng hối hận.

Tại sao mình lại ác mồm ác miệng như vậy, sao lại mắng Vương Nguyệt Dao?

Tại sao không kìm chế lại?

Vương Bác Thần liếc nhìn Hồ Lãm, hờ hững nói: “Nể mặt ba anh liều chết bảo vệ anh, tôi sẽ giữ cho anh một cái mạng.”

“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, tôi nhất định sẽ sửa sai, không bao giờ tái phạm nữa.”

Hồ Lãm dập đầu như giã tỏi, nức nở nói.

Vương Bác Thần ôm Dao Dao về nhà.

Hồ Lãm u ám liếc nhìn đám phụ huynh, gằng giọng nói: “Dám chỉ trích anh Vương và cô Triệu Thanh Hà sao, đánh nát mồm cho tôi, đánh cho khi nào rụng hết răng thì thôi.”

Trong lúc nhất thời, tiếng la hét liên tục vang lên, có người muốn xin lỗi nhận sai, nhưng lại không có cơ hội để mở miệng.

Lần này, coi như để bọn họ nhớ dai.

Về đến nhà, Trần Ngọc lấy làm lạ hỏi: “Không phải con đi họp phụ huynh sao? Sao về nhanh vậy?”

Vương Bác Thần nói: “Con đổi trường mẫu giáo cho Dao Dao.”

Dao Dao bĩu môi nói: “Bà ngoại, Tiểu Bảo và ba mẹ cậu ấy bắt nạt cháu, còn muốn đánh ba nữa, cuối cùng họ đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”

Nghe vậy, Trần Ngọc cũng đoán ra được điều gì đó, bà ôm cô bé nói: “Mấy con đàn bà nhiều chuyện, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.”

Dao Dao chớp mắt, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, nhiều chuyện là thế nào vậy ạ?”

Trần Ngọc không vui bóp mặt Dao Dao: “Sói mắt trắng, cái hay thì không học, cái xấu thì học rất nhanh.”

Dao Dao lè lưỡi làm mặt quỷ.

Triệu Thanh Hà lúc này mặt mũi tối sầm bước vào, thở phì phò nói: “Tức chết tôi rồi, bây giờ mà còn có kiểu làm việc như vậy sao, không có tiền thì không chịu làm hả?”

Vương Bác Thần Thiên cười hỏi: “Vợ à, ai chọc em tức giận rồi?”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Chủ nhiệm Lưu chứ ai, em đi làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và giấy phép xây dựng, ông ta không chỉ đòi 300 triệu đồng mà còn muốn động tay động chân với em. Em điên lên tát cho ông ta một bạt tay, ông ta kêu người ném em ra ngoài, cánh tay em đến giờ vẫn còn đau đây này.”

Sắc mặt Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng: “Để anh đi thử xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play