Ngô Cẩn Ngôn ôm bó hoa cúc trắng bước vào khu nghĩa trang lớn. Nay là tròn mười tám năm ngày mất của bố mẹ cô.
Trương Gia Nghê đi trước, hai người mang theo tất cả những dụng cụ để lau dọn.
"Ủa?" Ngô Cẩn Ngôn sững lại, nhìn hai ngôi mộ sạch sẽ không hạt bụi của bố mẹ mình. "Ai đã làm rồi nhỉ?"
Trương Gia Nghê cũng bất ngờ theo cô.
Hiện tại thời gian còn rất sớm, cô còn tưởng mình là người đến sớm nhất rồi ấy chứ.
"Có khi nào là người thân trong nhà em không?" Chị ngẫm một lúc rồi lên tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu lập tức: "Gia đình em chỉ có em, bố và mẹ, hoàn toàn không có ai hết."
Cô khuỵ một gối xuống, cầm bó hoa thạch thảo trắng được đặt ở dưới bục lên. "Thạch thảo?"
"Chị chưa từng thấy ai viếng thạch thảo bao giờ." Gia Nghê cũng lấy làm lạ. "Có khi người này thân thiết với gia đình em mà em không biết không?"
"Em không chắc nữa..." Ngô Cẩn Ngôn mờ mịt: "Vụ hoả hoạn năm đó cũng chỉ có em và một vài cảnh sát đến hỗ trợ tổ chức tang lễ thôi chứ em nhớ đâu còn ai khác đến đâu."
"Nơi này không phải quê hương em, nếu có người thân thì họ cũng chẳng biết chỗ chôn cất đâu mà lần."
Hai người cuối cùng rơi vào ngõ cụt, vì phần mộ đã được người nào đó dọn rồi nên đại loại cô chỉ thắp hương rồi cắm thêm hoa, mọi việc hoàn thành trước dự tính.
Sau khi dùng bữa trưa, Trương Gia Nghê có việc đột xuất ở bệnh viện, hai người liền như thế phải tách nhau ra.
—
Buổi chiều ở doanh trại khá yên ắng.
Tô Thanh cùng Quán Dật đứng trước cửa phòng Ngô Cẩn Ngôn rất lâu.
"Nên không?" Quán Dật nói giọng vô cùng nhỏ.
Tô Thanh vẫn giữ im lặng, đưa tay lên định gõ nhưng lại bỏ xuống. Động tác đó lặp đi lặp lại chắc cũng hơn mười phút.
"Để em." Người kia chịu hết nổi, kéo Tô Thanh sang một bên, mạnh dạn gõ vài cái lên cửa.
Rất nhanh, Ngô Cẩn Ngôn mở cửa: "Có việc gì?"
Không khí đột nhiên đông cứng, khí thế thanh niên của họ Vương kia cũng tan biến.
Ngô Cẩn Ngôn nghiêng đầu đợi chờ.
"Cô muốn đi leo núi chung với chúng tôi không?"
"Leo núi?" Cô khó hiểu. Thường thì leo núi nên là buổi sáng.
"Ngọn núi phía tây doanh trại." Tô Thanh chậm rãi giải thích. "Chúng tôi thường đến đó để ngắm hoàng hôn cũng như rèn luyện sức khoẻ một chút."
Ngô Cẩn Ngôn thầm nghĩ Tần Lam đúng là lắm trò dạy trẻ con thật. Vì trước đây khi nàng huấn luyện lớp của bọn cô cũng bắt đi leo núi rồi cắm trại. Sau đó quá đáng nhất là bỏ đi để mọi người tự tìm đường về đến giữa đêm.
"Sĩ quan Tần muốn mọi người rèn luyện theo kiểu này à?" Cẩn Ngôn nhếch môi chế giễu. Đối với cô việc này không có tác dụng gì cả. Bộ môn leo trong sân huấn luyện lúc nào cũng có. Huống hồ đi núi thế này có khi còn nguy hiểm hơn là thực chiến.
Cả hai người kia không buồn tranh cãi thay cho Tần Lam. Họ thừa biết Ngô Cẩn Ngôn này có thành kiến với đội trưởng. Dù sao có lòng hoà hảo với cô cũng là một may mắn cho cô rồi.
—
Ngô Cẩn Ngôn cùng mọi người leo đến đỉnh núi. Phải nói, sức lực của các đặc công không thể đùa được. Mặc dù là leo núi nhưng ai nấy đều không quá mệt mỏi, thậm chí còn chạy trên dốc nữa.
Ba người bọn họ và cô tách biệt hẳn. Ngô Cẩn Ngôn tìm một tảng đá lớn rồi xuống nhìn mọi người ngồi gần vách núi, vừa ngắm hoàng hôn, vừa nói chuyện phiếm có khi lại hát hò, vô tư.
Cô nhìn thấy tình đồng đội nhưng tiếc là chưa bao giờ thấy mình được nằm trong đó.
"Ê, Tô Thanh, chị nhìn đám mây kia đi." Hứa Khải chỉ tay lên bầu trời.
Mọi người đồng loạt nhìn theo, kể cả người lạnh nhạt ngồi riêng lẻ.
Đám mây mà Hứa Khải chỉ nhìn thì thấy bình thường nhưng người yêu đời như họ lại nhìn ra một chú mèo màu xanh.
"Công nhận rất giống Sand." Quán Dật vẻ mặt hơi buồn. "Cậu nhắc làm tôi nhớ nó quá."
"Ừm. Mới đó cũng hai năm rồi." Hứa Khải bày ra vẻ mặt hơi buồn. "Nhớ năm đó, đúng là đau thương."
Ngô Cẩn Ngôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ cũng biết rằng hai năm trước Tần Lam có nuôi một chú mèo gửi ở nhà bố mẹ. Lâu lâu bọn họ cùng ra ngoài chơi thì nàng có dẫn Sand theo.
Cuối cùng, do sơ ý, Sand chạy ra đường rồi bị chiếc ô tô đâm trực diện. Kết quả thế nào ai cũng biết.
Cô thầm nghĩ nàng như thế mà lại hết yêu hoa rồi đến yêu động vật. Kì thực chỉ mới đến vài ngày nhưng cô dường như được khai sáng rất nhiều điều về người phụ nữ đó.
Ngồi một lúc, mặt trời cũng đã xuống hết, mọi người rủ nhau trở về doanh trại.
"Cẩn Ngôn, em tham gia đặc nhiệm lâu chưa?" Tô Thanh vừa đi vừa tìm chuyện nói với người bên cạnh mình trong khi hai tên nam nhân kia đi cách khá xa.
"Năm năm rồi." Cô thành thật đáp gọn.
"À..."
"Năm năm mà tiếng tăm lẫy lừng như thế cũng không thể xem thường được." Tô Thanh ậm ừ, không quên nói vài lời khiến người ta mát lòng.
"Cố gắng cả thôi." Cô khiêm tốn.
"Năm đó đội trưởng cũng rất giỏi." Người kia luôn miệng nhắc về đội trưởng Tần như một vị thần nào đó. "Chỉ mong sau này cô và đội trưởng có thể hoà hợp với nhau."
Ngô Cẩn Ngôn cười trừ.
"Tôi biết em có cái nhìn không tốt về đội trưởng dù không rõ được ở quá khứ hai người có việc gì tồi tệ với nhau."
"Nhưng Cẩn Ngôn, đội trưởng rất xem trọng đồng đội của mình. Dù chưa từng cùng nhau thực chiến nhưng tôi biết, chị ấy luôn tìm cách bảo vệ cô."
Im lặng...
"Bằng không..." Tô Thanh bổ sung: "Việc cô xem thường sĩ quan cấp cao cũng không dẫn đến kết cục gì tốt đẹp."
"Quân hàm của chị ấy em thừa biết mà, cũng không để người khác khi dễ đâu."
Lời vừa định nói, Cẩn Ngôn đành nuốt vào trong bụng khi hai tên tiểu từ phía trước không ngừng hô hào.
Hai người đi nhanh đến.
Thì ra họ bắt được một con rắn nhưng trong bóng tối cũng không rõ được là rắn lành hay rắn độc.
"Cẩn thận đó." Tô Thanh nhíu mày song những trò này của họ dường như cô ấy cũng quen thuộc không ít.
"Tô Thanh chị xem, chúng ta giải quyết thế nào với nó đây?" Quán Dật chỉ chỉ vào con rắn, không biết phải làm gì.
"Thả đi là được." Người được hỏi cũng không biết làm gì ngoài thả nó ra.
"Nhưng em lại nghĩ đến việc nướng nó lên." Hứa Khải nhún vai, cười ác. "Hôm nay, đội trưởng không có ở doanh trại, chúng ta mở tiệc nhỏ chắc cũng không đến tai chị ấy đâu."
Dù sao Tô Thanh cũng là phụ nữ, mặc dù là đặc công mạnh mẽ nhưng đối với loại thịt rắn này trong lòng có chút kinh dị.
Đôi co qua lại một lúc hai tên kia cũng chịu thả rắn, nghiêm túc trở về doanh trại.
—
Cả nhóm bốn người vừa bước vào cổng rào thì bị ánh đèn pha ô tô làm cho chói mắt.
Chiếc xe quân đội màu đen bám đầy bùn đất ngừng lại. Người trên xe bước xuống.
Hứa Khải kinh ngạc: "Đội trưởng?"
Ngô Cẩn Ngôn quan sát sĩ quan Tần, ánh mắt dừng lại ngay cánh tay dính huyết dịch của nàng.
Người phụ nữ này không lẽ giấu đồng đội đi làm nhiệm vụ một mình?
Ba người kia đi đến chỗ Tần Lam, không ngừng hỏi thăm.
"Đội trưởng...Sao lại bị thương?"
Tần Lam cứng rắn lắc đầu. "Không phải máu của tôi." Trước khi rời đi, nàng hướng Vương Quán Dật mà dặn dò: "Mai cậu mang xe đi bảo trì, dặn nhân viên rửa kĩ các vết máu dính trong xe."
"Đội trưởng, chị như thế lại đi làm nhiệm vụ một mình." Hứa Khải từ phía sau lưng nàng gào lên cực phẫn nộ.
Trái lại với dáng vẻ hài tử mất bình tĩnh, Tần Lam không buồn trả lời.
Ngô Cẩn Ngôn vẫn chưa thoát khỏi được bất ngờ mà Tần Lam gây cho. Lặng lẽ để nàng lướt qua người mình.
Tần Lam...
Sao cái tên của chị làm tôi khó chịu thế nhỉ?
Nhưng sao vẫn là chị...Cũng vừa làm tôi muốn nể phục?
—
8/6/2022.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT