Mùa thu năm ấy, đó là một ngày nắng đẹp, khí trời vô cùng thoải mái.
Tôi trở về nhà trong bộ đồ học sinh cuối cấp...
Cảnh tượng ngày hôm đó, tôi không thể nào quên được...
Bởi vì đấy là lần đầu tiên mẹ tôi đã khóc nhiều như thế. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự mất mác lướt ngang qua đời mình như cách một lưỡi bén ngót chạm vào trái tim nhỏ bé.
—
Chiến tranh phía bắt nổ ra vào xuân năm đó, mọi ngành quân sự đều bắt đầu đổ về phía Bắc để chuẩn bị cho công cuộc chiến đấu.
Đội S xung phong như một con thú dữ...
Chị đã nghĩ rằng em sẽ trở về...trở về như cách mà em đã làm trong vụ nổ nhiều năm trước.
Ngày hôm ấy, chị vẫn dậy sớm, vẫn chăm cây, vẫn nấu cho con gái của chúng ta một bữa ăn sáng thật đủ đầy. Chị vẫn ôm con bé trước khi con rời khỏi nhà, vẫn ngồi trước bàn làm việc để viết vài dòng nhắn gửi đến căn cứ mà em đang ở.
Chỉ là chị đã bất an. Chị đã vô cùng bất an, Cẩn Ngôn ạ. Nhưng trong lòng chị, hi vọng về em vẫn chưa từng tắt đi. Dù nó yếu ớt như một chiếc đèn cạn dầu, dù cho nó hoang đường đến mức người khác nghĩ rằng chị quá ảo tưởng. Dù cho nó có bức chị đến không thở nổi.
Chị đã nghĩ rằng, chỉ cần qua hôm nay thôi, sau khi hoàn thành việc giành lại chủ quyền nước ta, em sẽ trở về. Khi em trở về, chị nhất định sẽ không cho em đi nữa, nhất định sẽ buộc em phải giải ngũ, nhất định là như thế.
Nhưng chị thật không ngờ, khi lá thư cuối cùng được ký gửi vào bưu điện, cũng là khi chị đã gặp lại em.
Cớ sao chị lại không hạnh phúc.
Cầm hủ tro cốt em trên tay, chị thậm chí không cách nào đứng nổi. Thì ra, em cũng gửi lại cho chị một bức thư cuối cùng, chị không dám mở nó ra, chị thực sự quá sợ những lời tạm biệt được chuẩn bị sẵn như thế này.
"Tần Lam, là em đây.
Chiến trường khắc nghiệt, cũng sắp qua thu rồi, chị nhớ giữ ấm. Em chẳng thể hứa hẹn ngày về, đường xa quá chị ạ...
Nếu lỡ em không may...lá thư này sẽ là lần cuối cùng cho chúng ta, chị không cần phải đáp lại.
Thú thật, em đã ước rằng bản thân có thể hèn nhát một chút, để được bên cạnh chị lâu một chút. Ước rằng em đã không yêu nước, đã không cống hiến để trốn đi và trở về bên cạnh chị. Nhưng Tần Lam, trách nhiệm này của em, âu cũng đang là bảo vệ gia đình của chúng ta.
Xin chị đừng quá đau buồn, xin con gái đừng quá suy sụp. Bởi vì cả đời này, Ngô Cẩn Ngôn em có chết đi vẫn chết đi một cách ý nghĩa và trọn vẹn nhất.
Gửi tặng chị một chiếc lá rừng nơi chiến trường, em đã hôn vào nó, đã nói lời yêu thương với nó. Chỉ mong, chiếc lá này sẽ đưa em đi cùng chị đến suốt cuộc đời.
Ngô Cẩn Ngôn yêu Tần Lam. Yêu cả một đời."
Tần Lam run rẩy gấp vội lá thư lại, vì nàng sợ rằng nước mắt của mình sẽ làm nhoè đi từng dòng chữ nắn nót của cô.
"Nếu anh đến với em vào mùa thu
Em sẽ đuổi mùa hè đi
Bằng nụ cười nửa miệng
Bằng một vài lời chế nhạo
Như bà nội trợ vớt bỏ một con thiêu thân rơi trong nồi canh
Nếu anh đến với em trong một năm
Em sẽ cuốn tròn mười hai tháng thành một trái bóng
Em đặt nó vào trong tim em
Em tặng anh khi chúng mình gặp lại."
(Emily Elizabeth Dickinson - Tôn Thất Phú Sĩ dịch.)
Chiều thu năm ấy, em đã đến với chị không một lời chào, không một tiếng hẹn trước.
Vậy thì tại sao, cũng là vào ngày thu, em lại rời đi bằng lời tạm biệt đã sẵn sàng từ rất lâu. Thử hỏi, làm sao mà chị vượt qua được đây?
—
Nhiều mùa thu lại đi qua. Chị không nhớ rõ được bản thân đã đợi em bao lâu, chỉ là chị đã cảm nhận được nỗi nhớ em, nhớ em da diết đến cùng cực, nhớ em tê dại đến từng tuỷ xương.
Chị mong rằng khi đứng nấu ăn trong bếp, em trở về và ôm lấy eo chị. Hay trong giấc ngủ, em rón rén nằm xuống cạnh bên, vỗ về chị vào lòng.
Chị nhớ em, nhớ em...
"Nếu nỗi chờ mong đo bằng thế kỷ
Em sẽ đếm trên những ngón tay gầy
Đếm từng ngón, đến khi em không còn ngón nào nữa
Và đời em sẽ rơi vào vùng đất lạnh căm."
Chị đã từng nói rằng, nếu em xảy ra chuyện, chị vẫn sẽ sống. Nhưng rốt cuộc, chị đã không tài nào sống nổi. Dù cho chị nhìn con gái ngày một trưởng thành, chị cũng không cách nào có thể nở một nụ cười thật tươi. Thật thê lương, cho đến tận cùng của những năm tháng cuối đời, chị vẫn chưa chịu chấp nhận rằng em đã mất, đã mất rất lâu...
Cho dù trời đất có sập xuống, cho dù những toà nhà trước mặt có sụp đổ thành một đống vỡ vụn. Chị vẫn đợi em, và chờ em đến ôm lấy chị, một lần nữa...
—
"Nếu một mai, cuộc đời chấm dứt
Anh và em về cõi vĩnh hằng
Mình sẽ xa cuộc đời tạm bợ
Tay nắm tay trong hạnh phúc tương phùng."
Nhiều năm sau, trên một thôn nhỏ giữa núi rừng Bắc Sơn hoang vu. Dân làng phát hiện cánh cửa nhỏ của căn nhà gỗ phía kia đã không còn động tĩnh nào nữa, người bên trong cũng đã rời xa cuộc đời này bằng một cách lặng lẽ nhất.
Sau đó, họ mới biết, bà lão cô độc sống trong đó từng là cựu sĩ quan cấp cao trong quân đội quốc gia.
Chỉ là không biết lý do vì sao lại mất đi một cách lạnh lẽo đến như thế.
Người ta tìm được trong nhà là những khung hình đã cũ, cùng với một cuốn nhật ký chất đầy những dòng chữ đã viết vài chục năm.
—
"Nhưng giờ đây em làm sao biết được
Thời gian trôi, thời gian không đứng đợi
Châm chích em, như một con ong hung dữ
Đau đến tận cùng nỗi nhớ anh."
Những ngày cuối đời của chị, không hiểu sao, chị đã luôn mơ thấy em, mơ thấy dáng vẻ ngông nghênh lần đầu tiên gặp nhau trong doanh trại, mơ thấy những lần em vỗ về chị giữa sóng gió bủa vây, mơ thấy lễ đường ngày hôm ấy, trong tay em, ngỡ sẽ nắm tay cả một đời.
Chị đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua mà thôi, sinh ly tử biệt là việc chẳng tài nào quản nổi. Ấy vậy mà, nỗi nhớ em, cứ ngày đêm quấn lấy tâm trí chị, tháng năm vô tình trôi, mái tóc bạc đã chẳng cách nào để em nhìn thấy...
Tận cùng của nỗi nhớ, không phải là khi chị khóc lóc gọi tên em trong vô thức.
Tận cùng của nỗi nhớ, chính là dù ở bất cứ đâu, chị vẫn cứ ngỡ rằng em sẽ sớm đến tìm chị.
Sẽ sớm thôi...
—
If you were coming in the fall (Emily Elizabeth Dickinson)
If you were coming in the Fall,
I'd brush the Summer by
With half a smile, and half a spurn,
As Housewives do, a Fly.
If I could see you in a year,
I'd wind the months in balls—
And put them each in separate Drawers,
For fear the numbers fuse—
If only Centuries, delayed,
I'd count them on my Hand,
Subtracting, till my fingers dropped
Into Van Dieman's Land.
If certain, when this life was out—
That yours and mine, should be
I'd toss it yonder, like a Rind,
And take Eternity—
But, now, uncertain of the length
Of this, that is between,
It goads me, like the Goblin Bee—
That will not state—its sting.
—
Káo: Vốn dĩ sẽ góp nhặt thật nhiều phiên ngoại cho Ân nhưng mình nghĩ đến đây đã quá đủ rồi. Mình sẽ để Ân như một lời dang dở, như một bộ truyện chưa vẹn tròn.
Thật tiếc nuối khi phải nói lời tạm biệt. Nhưng không sao, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau tiếp tục trong bộ truyện mới của mình (Hẹn Ước Của Chúng Ta)
Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm đến vài thước văn non nớt của mình, cảm ơn rất nhiều vì những lời khen ngợi (Mình có đọc, nhưng bản thân không biết phải hồi đáp thế nào cho nên mình đã im lặng, thực xin lỗi:(()
Chúc mọi người có một ngày Tết Đoàn Viên thật ý nghĩa, thật trọn vẹn hai tiếng "Đoàn Viên."
❤️
ÂN - Hoàn thành ngày 10 tháng 09 năm 2022.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT