Tần Lam vươn tay vặn nắm cửa gỗ trước mắt. Trong đầu đang liên tục chạy ra rất nhiều dòng suy nghĩ khiến nàng không biết phía trước là bằng phẳng hay bờ vực của đau thương. Có nghĩa là nàng chẳng biết mình nên ngậm ngùi hay cương quyết vùi mình vào trong dòng nước đang chảy xiết để tìm lấy con đường bình yên khác.
Mẹ Tần đang ngồi trên ghế, chăm chú nghiên cứu một cuốn sách có vẻ đã trải qua rất nhiều thập kỉ.
"Mẹ." Nàng gọi một tiếng.
Đã bao lâu rồi nàng chưa gặp bà ấy?
Tần Lam quan sát người phụ nữ trước mặt mình. So với trước đây thì sắc mặt của bà rõ ràng đã không còn hồng hào nữa. Đổi lại là một đôi mắt chất chứa suy tư, phiền não.
Nàng nhẹ chân đi đến, nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế mây đối diện mẹ mình.
Có một loại khoảng cách không tính bằng thời gian, không đo bằng thước dây. Khoảng cách ấy luôn tồn tại và chờ cơ hội đến mạnh mẽ mà dãn dài ra một đoạn. Đó chính là khoảng cách của tình cảm. Vì khi trải qua quá nhiều tổn thương, đau khổ, mỗi một người đều theo bản năng mà xây dựng cho mình một giới hạn vô hình nào đó. Chúng cắt đứt mọi xúc cảm thương yêu, những lời hỏi thăm đều không thể bật ra thành tiếng. Thậm chí, đến cả một ánh nhìn đong đầy yêu thương cũng không còn chút can đảm nào nữa.
Lâm Mộc An nhìn xuống chân nàng rồi nhìn lên, khó khăn lên tiếng: "Con đã khỏi chân chưa mà đã trở về đội rồi?"
"Con ổn rồi." Nàng khách sáo. "Con muốn mẹ giúp con một việc."
"Là chuyện gì?" Bà cố gắng đè nén cảm xúc, bình thản chờ đợi mong cầu của nàng.
Tần Lam cũng không né tránh, lập tức vào thẳng vấn đề: "Bà ấy hiện tại đang ở đâu?"
Bà Tần nghe liền hiểu. Song, vẫn không muốn chấp nhận sự thật mà hỏi lại: "Bà ấy là ai?"
"Mẹ ruột của con."
Thời điểm bốn tiếng ấy thành công phát ra, nội tâm của cả hai đều dâng lên một trận sóng thần.
Lâm Mộc An xoay mặt né tránh. "Mẹ không rõ. Con cũng không cần tìm bà ấy làm gì vì mẹ mới chính là mẹ của con. Tiểu Lam."
Đối với câu trả lời của bà, Tần Lam không một chút oán trách nào. Vốn dĩ trong bất kể loại tình cảm nào đều rất khó lòng có thể sớt chia trong khi bản thân trước đây là người duy nhất. Mẹ cũng vậy. Làm gì có người mẹ nào lại có thể chấp nhận được việc con mình cũng sẽ chấp nhận gọi một người xa lạ nào đó là mẹ. Làm gì có người mẹ nào chấp nhận được việc con của mình vốn dĩ lại là con của một người khác...
Nó giống như việc bản thân mình hi hữu trở thành người thế thay vậy. Vô cùng khó chịu.
Tần Lam từ trên ghế quỳ xuống.
Đây là việc mà trước giờ một người cao ngạo như nàng chưa từng làm.
Nàng gục trán vào bàn tay chai sần, nhăn nheo của mẹ, không ngừng tỉ tê: "Cho dù người sinh ra con không phải là mẹ và bố. Nhưng Tần Lam này vốn dĩ chưa từng muốn rời khỏi hai người. Mẹ và bố vĩnh viễn là bố mẹ của con. Không ai có thể thay thể được."
"Tần Lam của mẹ hiện tại đã ba mươi tám tuổi rồi, con không phải là đứa trẻ mười tám mà không phân định được đúng sai."
"Con có tức giận. Con có oán hận. Có đau khổ rồi tự giày vò chính mình. Nhưng tất thẩy đều không bì được với việc con yêu bố mẹ."
Nàng nắm lấy bàn tay của bà, tha thiết như đang cầu xin: "Nhìn những người xung quanh vì con mà bị liên luỵ, còn không đành lòng. Chỉ duy nhất bà ấy mới có thể mở ra con đường..."
—
Ngô Cẩn Ngôn nghiêm túc lái xe băng qua một cánh đồng lớn, trời lúc này đã đúng buổi hoàng hôn cho nên nhìn ra ngoài xe thì rất đậm tình.
"Chị suy nghĩ kĩ chưa?" Cô đắn đo một lúc mới dám lên tiếng.
Người lần này gặp gỡ chính là mẹ ruột suốt ba mươi bảy năm xa cách của nàng. Cô hoàn toàn không hình dung được viễn cảnh đó sẽ ra sao.
Nàng kê một tay lên kính xe, tâm tư hiện rõ lên hai tiếng phức tạp.
"Chị không muốn sống trong nom nóp lo sợ rằng một người nào đó bên cạnh chị lại vô duyên vô cớ bị đoạt lấy sinh mệnh. Chị cũng có hoài bão, tất nhiên thì những người xung quanh cũng thế." Nàng nặng nề nói.
Cẩn Ngôn khẽ nhìn nàng rồi lại thở dài. "Rõ ràng Thẩm Lương đã khai rằng chủ mưu là Hứa Khải. Tại sao chị lại gạt bỏ?"
"Vô lý đó em." Nàng cười. "Vì giai đoạn con trai của Tiêu Hạo Niên trở về nước là sau khi Hứa Khải nhập ngũ được hai năm."
"Ừm..." Cô ngâm một tiếng. Dường như đã có dự tính cho riêng mình.
Chiếc ô tô thuần thục chạy vào cổng của một nhà thờ lớn của thành phố. Nơi này bình thường khá đông đúc người đến tham quan, tham dự thánh lễ nhưng vì hai người đến không đúng vào cao điểm cho nên chỉ có loáng thoáng vài bóng dáng của tu sĩ đang quét dọn.
Tần Lam toan mở cửa xe nhưng nàng bỗng ngưng lại.
Nàng đã bắt đầu sợ hãi việc phải đối diện nó rồi...
Ngô Cẩn Ngôn hiểu cho nên cô đi xuống trước, tự tay mở cửa cho nàng. "Đi với em. Nào."
Nàng vốn dĩ đâu cần phải một mình đối diện.
"Tin em." Cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, mỉm cười trấn an.
Tin em...
Chưa bao giờ Tần Lam có cảm giác an tâm đến như thế.
Vừa đi vừa cúi đầu nhìn bàn tay đang đan chặt lấy mình, trong lòng nàng lần nữa dâng lên vài dòng cảm xúc khó tả. Giống như việc một ngày nào đó nàng có thể buông lơi nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ Ngô Cẩn Ngôn thả tay ra. Có nghĩa là cho dù nàng có cự tuyệt bao nhiêu, chính cô vẫn sẽ giữ lấy nàng an toàn trong lòng mình.
Ngừng bước trước một vị sơ trẻ tuổi. Hai người liền hỏi thăm: "Tôi muốn gặp sơ Anna."
Ngập ngừng một lúc, sơ trẻ mới lên tiếng nghi hoặc dò xét: "Hai người muốn gặp sơ Anna có việc gì không?"
"Nghe nói sơ Anna chuyên phụ trách việc mạnh thường quân tài trợ. Chúng tôi muốn quyên góp một ít cho nhà thờ." Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh đã biện ra một câu nói dối không chớp mắt.
Đứng ở ngoài một lúc thì cô và nàng cũng mời vào trong phòng khách.
Nhà thờ được xây dựng thời còn chiến tranh với Tây, hiện tại đã được tu sửa qua nhiều lần nên cũng không phải là quá xuống cấp.
Một vị sơ tầm sáu mươi tuổi xuất hiện, trước sau đều là trang phục tu, trên cổ còn đeo một chuỗi hạt dài.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn liền biết đây là mẹ ruột của nàng bởi vì hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau dễ thấy.
"Xin chào, hai con đến tìm ta muốn quyên góp?"
Sơ Anna cúi đầu chào rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.
Kì thực, ba mươi bảy năm qua đi, vốn dĩ bà ấy đã không còn khả năng biết được Tần Lam ở trước mắt chính là đứa trẻ khóc to trong đêm mưa hôm đó nữa.
Với tính khí thẳng thắn, nhanh gọn. Tần Lam liền mang hết dũng khí của mình để vào thẳng vấn đề.
"Tôi là Tần Lam. Hôm nay, đến đây để mong sơ Anna có thể giúp tôi một vài việc."
Không xa không gần, cũng không phải thiếu tôn trọng.
Sơ Anna nghe đến tên nàng liền bắt đầu cứng đơ.
Năm đó khi làm khai sinh cho Tần Lam, Lâm Mộc An đã gửi thư đến mong muốn mẹ ruột của đứa trẻ chính tay đặt lại một cái tên khác cho nó.
Tần là khẳng định gia đình của con.
Lam là màu xanh của mạnh mẽ.
Nhà họ Tần chính là nơi có thể khiến con trở nên độc lập và cho con sự tin tưởng.
Nguyên văn bà đã viết suốt đời không tài nào quên được.
—
19/07/2022.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT