Hết lần này đến lần khác bị An Cát hôn hôn hít hít, chút lo lắng của Du Quân Diệp nhanh chóng bị quên đi, trước mắt cô giờ chỉ có một mình An Cát, người phụ nữ khiến cô rung động.

Du Quân Diệp cảm thấy mình thực sự có bệnh, loại bệnh vô phương cứu chữa, và An Cát chính là liều thuốc độc nhất có thể cứu cô.

Khi không thấy cô ấy, cô sẽ thẩn thờ uể oải, không làm được gì, khi nhìn thấy cô ấy, cô chỉ muốn bám lấy cô ấy từng giây từng phút, ôm cô ấy, hôn cô ấy.

Rõ ràng bây giờ An Cát đang ở ngay trước mặt cô, còn được ôm trong tay, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy như còn thiếu một mảnh, vẫn nhớ cô ấy.

Nhưng may mắn thay, hiện tại và tương lai cô ấy thuộc về cô, sẽ không dễ dàng bị chia cắt, nghĩ đến đây, Du Quân Diệp cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

"Tới rồi ạ." Xe đã dừng lại một lúc, và Thạch Duệ Duệ ở bên ngoài gõ cửa sổ, và nói nhẹ nhàng nhất có thể.

"Chúng ta về nhà rồi." An Cát ngồi dậy rời vòng tay của Du Quân Diệp, mỉm cười và nhẹ nhàng nói, đồng thời đưa tay ra sửa sang lại quần áo Du Quân Diệp, vừa rồi bị hai người làm loạn.

"Ừm!" Du Quân Diệp khẽ ậm ừ, thở ra một hơi, đưa tay lên giúp An Cát chỉnh lại mái tóc rối và cổ áo, đem nút áo khoác trên cùng cài lại rồi kiểm tra lại lần nữa, sau đó nở một nụ cười trấn an An Cát.

"Đi thôi!" Nhìn thấy cả hai đã chỉnh tề, An Cát kéo tay Du Quân Diệp.

"Ừm!" Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu và đi theo An Cát ra khỏi xe.

Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy căn nhà kia, khung cửa sổ cùng với rèm cửa quen thuộc.

Vẻ mặt của Du Quân Diệp rõ ràng là không được thoải mái như khi ở trong xe.

Thạch Duệ Duệ rất thức thời giúp họ lấy vài thứ, rồi lại lấy chìa khoá từ trong tay Du Quân Diệp, đi ở phía trước giống như sợ chậm trễ chuyện tốt của bọn họ.

An Cát nắm chặt tay Du Quân Diệp, khéo léo xác định khoảng cách giữa các ngón tay, luồn ngón tay vào, mười ngón tay đan xen vào nhau, dùng chút sức kéo Du Quân Diệp đi về hướng thang máy.

Khi từng bước đến gần căn nhà kia, bàn tay của Du Quân Diệp dần trở nên lạnh lẽo, cô bất giác dùng sức nắm lấy tay An Cát.

An Cát rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng của Du Quân Diệp, cô lay lay cánh tay Du Quân Diệp, khi Du Quân Diệp nhìn sang, cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào trấn an và chớp chớp đôi mắt đào hoa đầy điện.

Bốn mắt nhìn nhau, Du Quân Diệp cũng bị nhiễm nụ cười của An Cát, trong lòng cảm thấy ấm áp, đột nhiên cảm thấy bản thân có muôn vàn dũng khí, bất giác đưa tay lên vuốt ve gương mặt An Cát, sau đó lại vén vài sợi tóc rũ bên tai An Cát.

An Cát bĩu môi, mang chút giận dỗi khi thấy hành động Du Quân Diệp, không gian trong thang máy chật hẹp, cô lại nhích gần đến bên người Du Quân Diệp, vai kề vai.

An Cát cảm thấy rằng nếu cô không ở bên ngoài vào lúc này, cô sẽ trực tiếp ôm Du Quân Diệp và làm tổ trong vòng tay cô ấy là cách tốt nhất. Bằng cách đó, cô ấy sẽ không có thêm năng lượng và tâm trí để nghĩ về đến chuyện khác, cũng sẽ không cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Trái tim của Du Quân Diệp như được sưởi ấm bởi những hành động nhỏ của An Cát, độ ấm trong lòng cô ấy tăng lên rất nhiều, trước mắt và tâm trí cô chỉ còn người phụ nữ đáng yêu này.

Trước khi cô phát hiện thang máy đã đến nơi, thì thang máy đã dừng lại, giờ có muốn trốn thế nào cũng không thể trốn được, cái gì đến cũng sẽ đến!

Thạch Duệ Duệ đã đứng trước cửa thang máy và quay lưng lại với hai người phía sau. Cô không muốn bất cẩn nhìn thấy một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em hay là vô cớ bị phát cẩu lương, cho nên thang máy vừa mở cửa, thì người đã biến mất trong nháy mắt, nhanh như một cơn gió thoáng qua.

An Cát cười nhẹ, kéo Du Quân Diệp đi ra khỏi thang máy, hoà nhịp với bước chân của cô, vừa đến hành lang nhìn thấy cửa nhà rộng mở, Thạch Duệ Duệ đã đặt đồ vào bên trong nhà, và đi ra ngoài.

May mắn là Thạch Duệ Duệ đã mở cửa, chứ nếu không vào lúc mở cửa, Du Quân Diệp cảm thấy bản thân sẽ lùi bước lần nữa, sâu trong thâm tâm cô vẫn còn sợ hãi cái cảnh tượng đêm hôn đó.

Bây giờ, không cần phải đối mặt với cánh cửa đóng chặt, thế như Du Quân Diệp vẫn dừng bước chân lại, nhìn vào cảnh cửa rộng mở, nhìn vào bên trong căn nhà xa cách ba năm qua.

Trong nhà vẫn sáng sủa sạch sẽ, mọi thứ vẫn như cũ, giống y hệt như trong trí nhớ của cô, giống như chưa từng có ai rời đi.

Thạch Duệ Duệ chào và chuồn đi nhanh như một con thỏ. Cô không muốn làm bóng đèn bất đắc dĩ.

Làm người vẫn nên biết điều, sẽ được rất nhiều người thích.

An Cát cảm nhận được sự do dự của Du Quân Diệp, liền dùng tay kéo Du Quân Diệp một chút, Du Quân Diệp nhấc chân bước theo bước chân An Cát.

"Ưm ~" Tay đặt trên tay nắm cửa vẫn chưa kịp thu hồi, thì bất thình toàn thân Du Quân Diệp bị một lực đánh úp, sau lưng cô áp vào, lưng dựa vào cửa.

Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, một đôi môi mềm mại và hơi mát lạnh áp vào môi, những câu cảm thán không thành lời đều bị bịt kín giữa môi và lưỡi.

Chuyện gì vậy?

Đầu óc Du Quân Diệp nhất thời trống rỗng, nhưng vì cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc, cho nên tự nhiên nhắm mắt lại, đưa tay lên ôm lấy eo người kia, theo bản năng mà đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của An Cát.

Sau một lúc hôn môi cuồng nhiệt, hai người cũng không vội vã thâm nhập, thả chậm tiết tấu, môi khẽ chạm môi, đem khí lạnh xung quanh môi từ từ tản ra, độ ấm trên môi dần dần tăng.

An Cát giơ tay vòng tay qua cổ Du Quân Diệp, dùng một chút sức lực vừa hôn vừa từ từ tiến về phòng ngủ cùng Du Quân Diệp.

Du Quân Diệp ôm chặt eo An Cát, đồng thời chú ý đến hướng di chuyển của An Cát.

"Du...", Ngẫu nhiên buông cánh môi kia ra, An Cát khẽ gọi.

"Hửm?" Trong tình trạng này, Du Quân Diệp không có cách nào để động não suy nghĩ, chỉ đáp lại bằng giọng mũi theo bản năng.

"Chị yêu em!" An Cát nhắm mắt lại, khẽ thì thầm trong khi liếm đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp.

Tâm trí của Du Quân Diệp ngay lập tức biến thành một cái bình hồ lô.

An Cát không mấy khi nói yêu em, cô ấy thuộc kiểu người hành động, nhiều khi trực tiếp biến những lời ngọt ngào này thành hành động rồi thâm nhập vào cuộc sống thường ngày, kể cả khi động tình, cô ấy cũng sẽ không câu này ra. Những lần cô ấy nói yêu đều là ở những khoảng khắc xúc động mất đi lý trí mới buột miệng nói ra.

Cho nên khi nghe An Cát nói chị yêu em, Du Quân Diệp cảm thấy cuộc đời này của cô không còn điều gì để hối tiếc.

An Cát cảm thấy rất hài lòng với sự yêu kiều tức thì của Du Quân Diệp, cho nên cô bắt đầu xâm nhập vào, bắt đầu di chuyên nụ hôn ướt át, từ khoé môi đến bên má, rồi dần đến vành tai, đến chiếc cằm thanh tú, hôn lên xương quai xanh gợi cảm, hơi thở nóng bỏng dừng lại bên cổ Du Quân Diệp, đồng thời mang Du Quân Diệp đến chiếc giường lớn, cơ thể Du Quân Diệp run lên, vòng tay siết chặt lại, muốn bám chặt lấy người kia.

An Cát thả lỏng một tay, cởi cúc áo khoác của Du Quân Diệp, đồng thời cởi cúc áo khoác của chính mình, vuốt ve bả vai Du Quân Diệp tiếp tục hành động ban đầu.

Hầu hết những nơi đó đều là vị trí mẫn cảm của Du Quân Diệp, An Cát kiên nhẫn yêu chiều nó, khiến cho nhiệt độ cơ thể Du Quân Diệp ngày càng tăng lên. Làn da của hai người chạm vào nhau dần trở nên nóng hơn, hơi thở nóng rực phả lên làn da hơi ửng đỏ, hô hấp của hai người đều không theo nhịp điệu.

Cảm thấy đã đến lúc, tay An Cát bắt đầu di chuyển không ngừng, khẽ luồn vào từ gấu áo bên dưới của Du Quân Diệp, mò mẫm dọc theo làn da hơi nóng nhưng rất mịn của Du Quân Diệp.

Đột nhiên khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, khiến Du Quân Diệp rùng mình, đầu óc mê muội cũng tỉnh lại đôi chút, chống lại nội tâm rung động, thở gấp, bắt lấy cái tay đang làm càn của An Cát, chậm rãi đưa lên môi, hôn nhẹ một cái, một cái tay khác ôm eo An Cát, dùng chút sức, đảo ngược vị trí của hai người, An Cát mê mang mở đôi mắt, hơi thở gấp gáp, ngẩng đầu mổ nhẹ vài cái lên đôi môi đỏ tươi của Du Quân Diệp, dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn Du Quân Diệp.

Du Quân Diệp cúi đầu hôn lên môi An Cát vài cái, nửa đỡ nửa nằm bên tai An Cát, bình phục hơi thở hỗn loạn của cô.

"Chị vẫn còn bệnh, không thể làm thế được." Một lúc sau, Du Quân Diệp mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, khẩn trương nuốt nước bọt, mới nhu nhu mở miệng nói.

Trong lòng An Cát tràn đầy ấm áp, nghiêng đầu cọ cọ vào má Du Quân Diệp, khẽ rên rỉ, "Chị không sao!"

"Ừm! Nhưng mà cũng chờ cơ thể chị ổn hơn đã!"

Nói xong Du Quân Diệp xoay người nằm xuống, một tay luồn qua cổ An Cát, tay kia vòng qua eo, ôm chặt An Cát vào lòng.

"Nhưng mà chị nhớ em. Chị muốn cùng em ở bên nhau, muốn... muốn em." An Cát an tĩnh nằm trong vòng tay Du Quân Diệp, hơi thở vẫn còn hổn hển, e thẹn nói.

Du Quân Diệp biết An Cát không phải chỉ muốn thân mật với cô, rốt cuộc thì dục vọng bấy lâu nay giữa hai người đã bị khuấy động từ đêm qua, quan trọng hơn là An Cát muốn dùng cách này để có thể làm cho cô mau thích ứng với căn nhà này.

Từ khi ở trong xe, An Cát ý thức được cảm xúc của Du Quân Diệp thay đổi, mãi cho đến khi xuống xe, đi vào thang máy, rồi vào cửa, càng đến gần ngôi nhà này, An Cát càng để ý hơn.

Từ lúc bước vào cửa, cô ấy đã không cho Du Quân Diệp có thời gian để suy nghĩ, mạnh mẽ chiếm hữu suy nghĩ của cô, không cho cô có thời gian và sức lực nhớ lại cơn ác mộng ngày hôm đó, dẫn dắt cô đi vào căn phòng tràn ngập ấm áp này.

Thật may mắn làm sao khi có được một người yêu cẩn thận thế này, có thể cân nhắc bận tâm đến nhất cử nhất động của cô.

Du Quân Diệp cảm thấy mũi hơi nhức, mắt có chút nóng, suy nghĩ trong lòng càng thêm xôn xao.

"Chị hôm nay còn chưa uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ phải không?" Du Quân Diệp sợ bản thân sẽ bị lời nói của An Cát mê hoặc, không còn cách nào khác, đành phải đổi chủ đề.

"Lát nữa chị uống cũng được mà. Nhưng mà chị thấy chị khoẻ rồi, không cần uống." An Cát bĩu môi bất mãn làm nũng, lắng nghe nhịp tim đập không đều của Du Quân Diệp.

"Làm sao được? Có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, theo như bình thường là không đúng rồi, đáng lý ra chị còn phải truyền thêm nước biển nữa." Du Quân Diệp vuốt ve lưng An Cát, phủ nhận lời nói bậy bạ của An Cát.

"Nhưng chị không thích bệnh viện." Giọng An Cát đầy phản kháng.

"Thích hay không thích chẳng liên quan, chẳng lẽ chị còn muốn bệnh không khỏi sao?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.

"Em nói nhảm, đương nhiên là chị không thích bị bệnh." An Cát giơ tay đánh khẽ Du Quân Diệp một cái, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đáng lẽ ra chị không có sinh bệnh đâu, tất cả là do em đó, do nhớ em mà thành bệnh đó."

Trái tim Du Quân Diệp ấm áp, nghiêng đầu hôn lên tóc An Cát, rồi kéo tay An Cát đặt lên môi cắn một cái, và thế là đã thành công chọc An Cát rùng mình một cái.

"Em nhìn đi, vừa thấy em là chị đã khoẻ rồi." An Cát ngẩng đầu, cằm gác lên vai Du Quân Diệp, nói từng chữ một.

"Ý chị là không được gặp em, thì chị sẽ phát bệnh, có phải hay không?" Du Quân Diệp dựa theo cái logic của An Cát mà trêu chọc.

An Cát khựng lại, vô thức gật đầu, sau đó vùi mặt vào trong lồng ngực Du Quân Diệp, nghẹn ngào nói: "Chị vốn định đến trước cửa nhà em ngồi một lát, xem thử có may mắn gặp được em không, ai nào ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông đi ra, sao lại trùng hợp như vậy chứ?"

Giọng của An Cát trầm xuống cho đến khi không còn âm thanh nào.

Nghe vậy, Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc, rồi cô hiểu ý An Cát.

Người đàn ông duy nhất ra khỏi nhà cô ngày hôm qua là Quách Niên Hồng, anh ấy đến đưa kịch bản, thế là vừa hay bị An Cát nhìn thấy.

Loại trạng thái đó Du Quân Diệp hoàn toàn có thể tưởng tượng và trải nghiệm.

"Vậy tại sao chị không liên lạc với em, không đi tìm em?" Du Quân Diệp trầm giọng hỏi.

Nghĩ đến cảnh An Cát một mình đứng từ xa nhìn cô không dám đến gần, khiến cô đau lòng vô cùng.

"Lấy thân phận bạn gái cũ sao? Chị còn cho rằng hai người đã ở bên nhau." Tạm dừng một lúc, An Cát tiếp tục nói, "Cho nên chị chưa bao giờ dám quấy rầy giấc mộng của em, không dám quấy rầy hiện thực của em, cũng không dám gọi cho em, chỉ có thể âm thầm yêu em, nhớ em, có rất nhiều đêm đơn côi, cũng chỉ dám âm thầm nhớ lại những quãng thời gian chúng ta gặp nhau và yêu nhau."

"Vậy nên chị cứ thế đau buồn, một mình chạy đến bờ sông để bình tĩnh sao?" Du Quân Diệp ôm chặt cánh tay An Cát, thấp giọng hỏi.

"Ừm!" An Cát khẽ ừ, rõ ràng là mang theo sự bất bình và không hài lòng trước câu trả lời này.

"Chị là đồ ngốc." Du Quân Diệp đưa tay lên vuốt tóc An Cát, mở mắt nhìn trần nhà, hỏi với giọng thương xót không gì sánh được, "Chị có hay đến cửa nhà em không?

"Không!" An Cát nhanh chóng phủ nhận, và sau đó giải thích, "Từ lúc ở Nam Thành về, chị mới muốn đi nhìn em một chút."

Ngập ngừng một lúc, thấy Du Quân Diệp không trả lời, An Cát nói tiếp: "Em biết không, ở Nam Thành gặp em chị như bị bỏ bùa, mấy năm qua không nhìn thấy em, thì cũng bình đạm trôi qua, nhưng mà sau khi gặp được em ở Nam Thành, cái mong muốn được gặp em càng trở nên mãnh liệt hơn, có đôi khi chị không khống chế được bản thân, không tự chủ được chỉ muốn đến gần nơi có hơi thở của em."

Nghe An Cát nhắc đến Nam Thành, Du Quân Diệp nhớ đến chiếc váy cưới mà An Cát đã mặc trong buổi ghi hình chương trình.

Sau khi Lăng Sở Sở tiết lộ nhãn hiệu của chiếc váy cưới, Du Quân Diệp đã thực sự về nhà và kiểm tra Internet, xác nhận rằng chiếc váy là chiếc váy duy nhất cũng là mới nhất trong bộ sưu tập mới mùa này.

Cô ấy thật là can đảm, trong dịp này mà dám làm điều đó.

Lúc đó khi Du Quân Diệp kiểm tra thông tin, cô ấy hoàn toàn bị sốc.

Nhớ lại cảnh lúc ghi hình, lúc bị người dẫn chương trình trêu ghẹo, tâm trạng lúc đó của An Cát thế nào, vẫn mỉm cười rồi ôm lấy cánh tay cô.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng ngoài cảm thấy may mắn còn cảm thấy cảm động.

Sỡ dĩ cảm thấy may mắn là không có đánh mất An Cát, còn tìm lại được, chứ nếu không đến lúc cô phát hiện ra sự thật, đoán chừng dũng khí sống cũng không có.

Nếu An Cát ở trước mặt khán giả cả nước đứng sánh vai với cô mặc chiếc váy cưới kia, vậy cô có nên làm gì không?

Du Quân Diệp suy nghĩ nhanh, có một số việc có lẽ không cần kế hoạch, chuẩn bị cẩn thận đúng không?

Nghĩ đến đây, Du Quân Diệp đẩy nhẹ An Cát, người vẫn luôn ăn vạ trong lồng ngực cô, "Ngồi dậy thôi nào! Nào có ai cứ ôm ôm ấp ấp nằm mãi trên giường thế này."

"Đừng dậy, chị là người bệnh, yêu cầu cần nghỉ ngơi." Hiếm khi thấy An Cát giở trò ăn vạ.

Du Quân Diệp khẽ cười, véo yêu cái mũi An Cát, vui vẻ trả lời, "Chậc chậc, chị là đồ vô lại, mới vừa rồi ai nói đã khoẻ ấy nhỉ?"

An Cát ngẩng đầu, làm bộ nghiêm túc, nhìn Du Quân Diệp, nghiêm túc hỏi, "Ai nói? Sao chị không nghe thấy? Em bảo người ta lặp lại lần nữa đi..."

Nhìn thấy bộ dạng của An Cát, Du Quân Diệp không thể nhịn được cười.

An Cát đang nằm trong vòng tay của Du Quân Diệp, cô có thể nghe được tiếng cười rõ ràng trong lồng ngực người kia, nhịn không được cũng cong môi cười.

Đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy hơi tốn công nhưng cách làm của cô vẫn có hiệu quả, ít nhất Du Quân Diệp bây giờ cũng không có cảm xúc tiêu cực gì với căn nhà này, có thể cười thoải mái.

Một cảm giác thành tựu và hạnh phúc lặng lẽ dâng lên trong lòng An Cát.

Cô rất thích tình trạng hiện tại, thích Du Quân Diệp ôm cô thế này, cưng chiều cô.

Trong lòng đầy mềm mại, An Cát chống nửa người lên, nhẹ nhàng bò đến môi Du Quân Diệp, hôn một cái, lại hé mở miệng lộ ra hàm răng trắng, cắn lấy cánh môi dưới, sau đó lại lần nữa vùi đầu vào lồng ngực Du Quân Diệp, rụt người giống như con đà điểu.

Trái tim của Du Quân Diệp giống như có một dòng nước chảy qua, rồi tiến ra đại dương mênh mông.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô hơi ngạc nhiên về cách nói và nội dung của An Cát hôm nay, cô ấy có cái miệng ngọt ngào từ khi nào vậy? Ngày thường, có ép nói ra lời âu yếm đến mấy cũng không nói được, thế mà hôm nay mở miệng một cái là chảy ra lưu loát.

Hành động cũng táo bạo vượt quá mức bình thường.

Nghĩ thêm chút nữa, thì có lẽ cô ấy sợ cô lo lắng cho nên mới làm động tác dời lực chú ý của cô chăng? Cho nên cô ấy mới cố ý làm cho bầu không khí vui vẻ, mang theo chút ái muội, như thế cô không có thời gian để suy nghĩ đến vấn đề khác.

Hiệu quả quả thật rõ ràng, giờ ở trong căn nhà này, cô không còn sợ hãi run rẩy, trong mắt chỉ có người yêu đang nằm trong vòng tay.

Thật sự rất cảm động, thật sự muốn đè người này nằm ngửa trên giường, rồi lột từng cái quần cái áo, rồi khi dễ một phen.

Nhưng mà nghĩ đến tình trạng hiện tại, cô cũng chỉ có thể tạm thời vui vẻ trong tâm trí cho đỡ ghiền, rốt cuộc thân thể cô ấy mới là quan trọng nhất.

Tương lai còn dài, chờ đến lúc cô ấy hoàn toàn bình phục, sau này còn rất nhiều thời gian, đến lúc đó muốn thế nào thì sẽ điên cuồng thế đó!

Nghĩ đến những ngày sau này.

Du Quân Diệp buộc mình phải xua đuổi những suy nghĩ quanh co trong đầu.

"Chúng ta dậy được không?" Du Quân Diệp hỏi với giọng thương lượng.

"Không được!" An Cát trực tiếp kiên quyết phủ nhận.

"Nếu không thì chị buông em ra đi, chị là người bệnh, cần phải được nghỉ ngơi cho tốt." Du Quân Diệp cố gắng kéo tay mình ra khỏi người An Cát, nhưng mà thật sự bất lực, An Cát không chịu buông.

"Không được. Em ở lại với chị." An Cát cố tình làm nũng như một đứa trẻ.

"Vậy thì phải đắp chăn vào để không bị cảm lạnh nữa!" Du Quân Diệp lay An Cát, "Chị nhìn coi, chúng ta vẫn đang nằm trên chăn bông, điều hòa không bật, chị vừa bị cảm còn chưa hết nữa."

An Cát cười nhẹ.

Cuộc đời này của cô chưa bao giờ tuỳ ý như thế này, có lẽ chỉ cần ở bên cạnh Du Quân Diệp thì cô sẽ tuỳ ý như vậy.

Từ lúc bước vào cửa đến giờ mới biết điều hòa không bật, người thì nằm trên chăn, nếu vừa rồi Du Quân Diệp không ngăn cô lại, chắc có khi hai người cứ thế mà vận động, quản chi cái chăn.

Nghĩ sao cũng thấy buồn cười.

Nghe tiếng cười của An Cát, Du Quân Diệp cũng cười theo.

"Cảm ơn chị!" Du Quân Diệp nói một cách nghiêm túc.

"Em đang nói chuyện với chị à?" An Cát hỏi ngược lại.

Du Quân Diệp: "Ừm!"

Sau một lúc lâu, An Cát phát ra âm thanh.

"Chị giận rồi đó!" An Cát nói thẳng, "Giữa chúng ta còn cần những lời khách sáo này sao? Chị rất khó chịu khi em khách sáo thế này."

"Em nghiêm túc đấy! Em chỉ muốn bày tỏ tâm trạng hiện tại của mình." Du Quân Diệp giải thích.

"Vậy thì đừng khách sáo với chị, được không?" An Cát nhẹ giọng.

"Được!" Du Quân Diệp ngoan ngoãn đáp: "Em không sao, hiện tại ổn rồi. Có chị ở đây, sẽ không có gì to tát. Vì chị em cũng sẽ sống tốt."

"Nhưng chị không muốn nhìn thấy nụ cười gượng gạo của em, chị chỉ muốn nhìn thấy nụ cười từ trái tim của em."

"Em thực sự không sao mà." Du Quân Diệp nhấn mạnh lần nữa, lay cánh tay An Cát, "Chị sẽ thả lỏng một chút đi, em dậy lấy thuốc cho chị, uống thuốc, đắp chăn đàng hoàng, rồi ngủ được không?"

"Được!" An Cát ngoan ngoãn buông tay ra, tự mình ngồi dậy, "Cùng nhau đi!

An Cát vẫn có chút lo lắng, cô phải tận mắt chứng kiến Du Quân Diệp có thể tự do di chuyển trong căn nhà này mà không gặp trở ngại nào.

Hai người tay trong tay đứng dậy, tìm đồ Thạch Duệ Duệ mang vào, rót nước ấm, An Cát ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn ngồi đó nhìn Du Quân Diệp.

Sau khi Du Quân Diệp bận rộn xong, cô nhìn quanh một vòng, phát hiện hình như bản thân rất bình tĩnh, không có lo lắng hay sợ hãi như cô tưởng tượng.

Cho nên cô cười vui vẻ, chạy đến hôn An Cát, "Chị thấy chưa, em nói em không sao mà."

An Cát nhìn thấy cái dáng vẻ trẻ con của Du Quân Diệp, cục đá treo trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.

"Cái chương trình chúng ta ghi hình, chị có biết khi nào phát sóng không?" Du Quân Diệp chống trán lên trên trán An Cát, khẽ hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play