Đã hơn 10 giờ tối, những bông tuyết hiếm hoi bay đầy trên bầu trời thành phố Nam Thành, từng cơn gió se lạnh cứ thể thổi đến.
Sau khi kết thúc buổi ghi hình và phỏng vấn của đêm GaLa mùa xuân, An Cát mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng lên xe bảo mẫu, bên trong xe thật ấm áp thoái mái, đúng là có sự khác biệt lớn so với thời tiết bên ngoài. An Cát thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi vào ghế, mở chăn ra đắp lên đùi, cuối cùng cũng đã có thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Lần này đến tham gia chương trình truyền hình này, cô đã làm việc suốt 36 tiếng không ngừng nghỉ. Đối với một người phụ nữ 40 tuổi như An Cát, thì nói không mệt là giả.
Mười hai năm trước, bộ phim truyền hình kinh điển <<Duyên Nợ>> đã tạo một cơn sốt trong làng phim truyền hình. Mười mấy năm qua, hết đài truyền hình này đến đài truyền hình khác thay phiên nhau chiếu đi chiếu lại, thế mà tỷ suất người xem vẫn còn cao. Vì vậy, đài truyền hình XX đã tạo ra một làn sóng kêu gọi, yêu cầu Ngải Lâm, Du Diệp Quân và An Cát – ba vị diễn viên chính của bộ phim đến tham gia chương trình, để ôn lại kỷ niệm xưa về bộ phim tại địa điểm quay của bộ phim.
Các buổi diễn tập lặp đi lặp lại, cùng với nhiều cuộc phỏng vấn khác nhau, làm việc liên tục trong 36 tiếng không ngừng nghỉ.
Nhưng mà cực khổ đến mấy cũng cảm thấy xứng đáng, bởi vì cô đã thực hiện được một ước nguyện nhỏ nhoi mà bản thân cô đã ao ước bao năm qua.
An Cát đưa tay sờ lên chiếc váy màu trắng vẫn chưa thay, nhìn những bông tuyết bay lất phất bên ngoài cửa sổ, khoé môi cô cong lên, tâm trạng cũng như những bông tuyết đang nhảy múa ngoài kia.
Cô nhớ lại lúc quyết định chọn lễ phục tham gia chương trình Gala mùa xuân này.
"Chị An, đây là váy cưới mà." Trợ lý Cố Hiểu Phi ngạc nhiên lên tiếng, cô cau mày nhìn An Cát, "Hơn nữa bộ váy này là bộ váy mới nhất trong bộ sưu tập mùa đông năm nay."
"Chị biết!" Một giọng nói dịu dàng phát ra từ đôi môi đỏ mọng đang khép hờ của An Cát, cùng với nụ cười đầy quyến rũ.
"Chúng ta... chương trình chúng ta tham gia là GaLa mùa xuân, bộ váy này.... liệu có phù hợp không?" Cố Hiểu Phi ấp úng.
"Tên mặc định của nó là váy cưới, nhưng cũng có thể coi là một loại lễ phục! Váy cưới cũng chỉ là một định nghĩa mà thôi." An Cát thờ ơ giải thích.
"Chị thấy được thì là được."
An Cát không nói gì thêm nữa, lập tức quyết định chọn bộ váy này làm trang phục tham gia chương trình GaLa mùa xuân.
Bây giờ nhớ lại, An Cát vẫn cảm thấy may là bản thân lúc đó dứt khoát chọn bộ váy này, nụ cười trên môi cô càng tăng lên thêm.
"Chị An, chị có mệt không? Quay lâu như vậy." Cố Hiểu Phi đưa cho An Cát một bình giữ nhiệt.
An Cát quay đầu nhìn thoáng qua, rồi đưa tay ra cầm lấy bình nước, uống một ngụm rồi đưa lại cho trợ lý.
"Còn ổn, vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng được." Giọng nói thật nhẹ nhàng êm ái.
"Hay là chị ngủ một lát đi, sắp tới khách sạn rồi." Cố Hiểu Phi nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh, cô giúp An Cát đắp chăn lại.
"Ngải Lâm... hai người bọn họ đi trước rồi à?" An Cát sau khi kết thúc phỏng vấn đi ra, cũng không nhìn thấy Ngải Lâm và Du Quân Diệp, cho nên hỏi.
"Có lẽ là vậy ạ, hai người Cô Du đều không tham gia phỏng vấn truyền thông." Cố Hiểu Phi biết gì nói nấy.
Nghe vậy, An Cát trầm ngâm rồi gật đầu.
Mặc dù rất mệt, nhưng bây giờ cô lại không buồn ngủ, cầm máy tính bảng lên, mí mắt hơi rũ xuống, đọc lướt qua một cái tin tức.
Về tin tức ba diễn viên tái ngộ đã được công bố từ lâu, nhưng mà tin tức về buổi ghi hình vẫn chưa được ban tổ chức công bố.
Nhưng mà An Cát đã nhìn thấy một số tin ngoài luồng được tuông ra, có rất nhiều bình luận muôn hoa muôn vẻ, nhưng tin tức còn khá tích cực.
Nhiều nhất vẫn là tin kiểu: An Cát và Du Diệp Quân phá tan tin đồn bất hoà không chung một sân khấu, bữa gặp mặt đầy hồi ức, hiện trường đẫm nước mắt, tình bạn của bộ ba xinh đẹp <<Duyên Nợ>>.
Trong đó có một cái tin tức khá độc đáo và bắt mắt. Nó đánh thẳng vào trái tim An Cát, cô ấy nhấp vào bài đăng với vẻ mặt khó mà tin được.
Tốc độ này cũng nhanh quá đi thôi! Cô mới rời khỏi trường quay không bao lâu, thậm chí còn chưa đến khách sạn nữa.
Trên màn hình máy tính bảng, một trang web được mở ra, hình của An Cát nằm trên đó, tiêu đề bắt mắt khẽ đánh vào trái tim An Cát.
["Bộ ba Duyên Nợ" lần đầu hội tụ, nghi vấn An Cát mặc váy cưới.]
Thật ra, An Cát cho rằng chắc chút tâm tư nho nhỏ của cô sẽ không ai biết, nào ngờ đâu cư dân mạng với lại truyền thông lại biết, sức quan sát thật đáng khâm phục.
Có lẽ trong thời gian tới, fans và giới truyền thông sẽ còn nhắc đến chuyện này dài dài.
Haizz.... An Cát thở dài, thôi thì cứ cho bọn họ đoán, dù sao người kia chưa chắc gì sẽ phát hiện ra, suy cho cùng thì người kia cũng không để ý đến các chương trình truyền hình và các bộ phim do cô đóng, huống chi là chú ý đến mấy tin tức nhảm nhí kia.
An Cát di chuyển ngón tay chuẩn bị nhấn nút tắt giao diện website, dừng lại một chút, mấy ngón tay lại thay đổi phương hướng, lại kéo kéo xem tin tức này.
Nội dung đơn giản giống như cái tiêu đề vậy, nhưng mà hình ảnh bên trong bài viết làm cho An Cát khựng lại.
Trong tấm hình có hai người đứng cạnh nhau, một người mặc một bộ âu phục màu đỏ, tóc ngắn ngang tai, nhìn thôi cũng đã thấy sắc xuân đang đến. Một người khác thì mặc một chiếc váy trắng, trên vai còn khoác thêm một cái khăn choàng màu đỏ, mái tóc dài được búi lên, trông cả hai giống như một đôi uyên ương sắp cử hành hôn lễ.
Điều đáng nói hơn là bản thân cô đang khoác lên cánh tay người kia, cười tươi như hoa, vừa e thẹn vừa hạnh phúc.
Lúc đó ở tại trường quay, An Cát cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng vào lúc MC nói "Nam chính" và nữ chính, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà cô lại đưa tay ra khoác lên cánh tay người kia. Cảm giác được cơ thể người kia cứng đờ, cô còn thuận tay vỗ nhẹ lên cánh tay người kia như trấn an, thật tự nhiên.
Bây giờ nhìn thấy tấm ảnh này, tự nhiên gương mặt lại nóng lên.
Vào lúc ấy, hoá ra dưới góc nhìn khác thì thành thế này!
Đúng là khó mà giải thích cho được.
Thảo nào MC ở trường quay trêu chọc, "A! Hai vị đây đứng chung một chỗ, vừa nhìn thấy thoạt nhìn như một đôi tình nhân."
Cảm giác rõ ràng vậy sao?
Chẳng lẽ MC là fan CP của hai người sao?
Hay cái này chỉ tăng hiệu ứng cho chương trình thôi?
Tai và mặt của An Cát bất giác nóng lên, dần dần nóng như lửa đốt, cô kiềm chế xúc không kéo cái chăn lên che đầu, chỉ đành nhẹ vỗ vỗ lên mặt nóng bừng, cả người An Cát đều nóng lên.
Có lẽ đây là lần dũng cảm nhất cũng là một việc làm điên cuồng nhất trong cuộc đời của cô, nói đi nói lại cô cũng là một nhân vật của công chúng, hơn nữa mức độ nổi tiếng cũng không thấp.
Nhưng mà, cho dù từ nay về sau, người ta có nói cô như thế nào, cô cũng sẽ không hối hận về chuyện đã làm ngày hôm nay.
Suy cho cùng, đây cũng là một lời đáp cho bản thân cô, cho người ấy về tình cảm của hai người, cho dù tương lai có ra sao, ít ra đối với cô mà nói cũng đã cảm thấy viên mãn rồi.
Chẳng qua trong lòng vẫn có chút lo lắng và bất an, nếu truyền thông cứ thế mà đưa tin, suy đoán lung tung, có thể gây bối rối cho người kia hay không?
Mặc dù trong cái ngành này đều đầy rẫy các loại scandal, cũng có người vì cố tình lăng xê cho bản thân mà tạo scandal để đạt được mục đích. Nhưng mà cô không giống thế, nó không những mang tính chất lăng xê mà còn là sự thật, hơn nữa đây là cùng giới tính.
Trong lúc, An Cát đang âu sầu về tấm ảnh kia và bài viết đưa tin, chiếc xe đã lặng lẽ đưa cô đến khách sạn.
"Chị An, đến nơi rồi." Cố Hiểu Phi xuống xe đứng ở cửa, nhìn thấy An Cát ngây người, cô khẽ gọi một tiếng.
Không có lời đáp lại, Cố Hiểu Phi tăng thêm âm lượng, "Chị An ơi?"
An Cát hoàn hồn, nhìn qua cánh cửa xe đã được mở ra, mới ý thức được là đã đến khách sạn, cô cười xin lỗi, quấn chặt quần áo đi ra ngoài.
Trong thang máy yên tĩnh, tâm trạng của An Cát cũng bay lên theo con số trong thang máy, cô có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mình, ngày càng không theo một tiết tấu nào.
Để cho Du Diệp Quân ở phòng đối diện mình, là yêu cầu của An Cát với ban tổ chức, trong thâm tâm của cô muốn tiếp xúc với Du Diệp Quân nhiều hơn, muốn hoá giải những áy náy trong lòng.
Ban tổ chức cũng không nói gì nhiều, cũng theo ý cô mà sắp xếp.
Du Diệp Quân đến Nam Thành cũng khá trễ, hai người cũng chưa có cơ hội gặp mặt riêng, chỉ có thể gặp mặt nhau ở trường quay. Công việc cũng bận rộn, đến một câu còn chưa nói được với nhau.
Lúc này, An Cát bỗng nhiên khẩn trương, người kia sẽ đến tìm cô sao?
Ba năm trước, cô đưa ra lời chia tay, sau đó hai người chưa từng gặp lại nhau, nếu lát nữa gặp được, sẽ nói gì đây?
An Cát suy nghĩ muôn vàn lời mở đầu, hai tay siết chặt góc áo lông vũ, nắm rồi lại buông, cứ lặp đi lặp lại.
Vào lúc thang máy "Ting" một tiếng, cô đi ra ngoài khi cửa thang máy mở ra, đi trên hành lang, quẹo vào một góc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đến cửa phòng, vẫn không nhịn được nghiêng người nhìn cánh cửa đối diện đóng chặt, trong lòng lại có thêm chút chờ mong.
Mong chờ cánh cửa kia đột nhiên mở ra, Du Diệp Quân cười tươi chào hỏi cô, "Hi! Chị đã về rồi!". Giống như cảnh tượng của mấy năm trước, lúc hai người cùng đóng phim với nhau.
Nhưng mà cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cánh cửa kia vẫn không có chút động đậy nào.
Tâm tình cô dần dần hạ xuống, sự mất mát được giấu vào đôi mắt kia.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, là con trai Mạnh Trí Hiên gọi.
"Alo!" An Cát dịu dàng nói, vừa nói vừa lấy thẻ mở cửa phòng, lập tức đi vào bên trong, ngồi vào chiếc sô pha đối diện cửa, vừa vặn có thể nhìn cửa phòng đối diện, trợ lý cũng yên lặng mà rời khỏi phòng An Cát.
"Mẹ, mẹ xong việc chưa?" Một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Là giọng nói của con trai đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói mang chút nghẹn ngào khiến cho người mẹ đau lòng, An Cát hơi cau mày, "Hiên Hiên à, mẹ xong việc rồi."
"Vậy ngày mai, mẹ có thể về nhà chưa? Chúng ta cùng nhau đưa năm cũ, ba nói ba cũng qua đây." Mạnh Trí Hiên hỏi mang theo mong chờ.
An Cát nghe vậy, mày cau chặt, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, dừng một chút, vẫn nhịn không được dặn dò vài câu, "Ngày mai có thể về. Con ở nhà phải nghe lời đó!"
Ngày thường, cô hay nói lời dặn dò, con trai vào tuổi đổi tính luôn cảm thấy cô hay lải nhải. Mặc dù nói là đổi tính nhưng mà so với những đứa trẻ cùng tuổi, thì con trai cô vẫn thuộc dạng ngoan hiền, cũng không biết giống ai nữa.
"Con biết rồi, thưa mẹ. Trời lạnh, mẹ phải chú ý giữ ấm đó!" Bỗng nhiên, không thèm tranh luận, còn tặng cô một câu quan tâm, trong lòng An Cát ấm áp, khoé môi cong lên.
Cúp điện thoại, cánh cửa đối diện vẫn không có động tĩnh.
An Cát thở dài một hơi, không biết bản thân còn ảo tường chờ mong gì nữa.
Cô lắc đầu cười nhạo bản thân, sau đó đóng cửa lại, thay bộ lễ phục trên người xuống, cầm một ly rượu vang đỏ đến ban công.
Không gian xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có những bông tuyết rơi càng nhiều, dày đặc như ẩn chứa bao cảm xúc, lại giống như cơn sóng vỗ vào bờ mãnh liệt, có thể nhấn chìm mọi thứ.
Một bóng người đứng giữa nền tuyết, không mang theo ô, trong cái sân rộng không có một ai, rất dễ dàng nhìn thấy được.
Vào lúc, bóng người kia thong thả đong đưa, An Cát nhìn thấy rõ, bóng dáng kia chính cô vô cùng quen thuộc, đó chính là người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Trong phút chốc, đôi mắt An Cát sáng lên, thảo nào cánh cửa đối diện chẳng có chút động tĩnh nào. Nhưng mà đã trễ thế này rồi, trời đông giá rét, đứng đó ngắm tuyết à? Người miền Nam không sợ bị cảm sao?
An Cát vội vàng lấy điện thoại, nhìn cái tên Du Quân Diệp, cô do dự một hồi lâu, sau đó rời khỏi danh bạ điện thoại, mở WeChat.
— [Lạnh không?] Chỉ hai chữ ngắn gọn rồi nhấn nút gửi đi.
An Cát nhìn thấy rõ, Du Diệp Quân lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn nhìn, rồi ngay sau đó quay đầu nhìn về hướng cô, từ khoảng cách xa xôi, An Cát mỉm cười, nhưng cô lại không nhìn thấy rõ được biểu cảm của đối phương.
— Còn ổn.
Ngắn gọn giống nhau, hốc mắt An Cát đỏ lên.
— Qua đây ngồi một lát không?
— Được.
Trái tim vừa bay lơ lửng của An Cát vừa hạ xuống, rồi lại bất ngờ đập nhanh.
Cô nhìn Du Diệp Quân sải bước chân đi, mới hoang mang vội vàng quay vào bên trong phòng.
Bây giờ nên làm gì đây? Cô cũng không biết nữa, chỉ đơn giản đi đun nước sôi, có lẽ ở một ngoài nhiễm lạnh, cần phải làm ấm cơ thể.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
An Cát nhanh chóng đi đến cửa, thở dài một hơi, mới dám vặn tay cầm.
Cửa từ từ mở ra, một thân ảnh cao cao đập vào mắt, môi An Cát run run, không nói lời nào.
"Hi! Đã lâu không gặp." Du Diệp Quân nói một câu cổ quái.
An Cát nhất thời sửng sốt, nói nhảm, rõ ràng mấy tiếng trước mới gặp nhau con gì.
Nhưng mà đúng là đã nhiều năm không gặp.
Thời gian như đứng yên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT