Du Diệp Quân mỉm cười ngoan ngoãn đứng ở cửa.

"Vào đi." An Cát nghiêng người tránh sang một bên.

Du Diệp Quân bước nhẹ chân đi vào, sau đó giơ tay phải lên đưa đến trước mặt An Cát, "Lúc nãy ăn cơm, gọi điểm tâm ăn rất ngon, cho nên mang đến cho chị ăn thử."

"Cô có tâm quá rồi, cảm ơn."

"Không biết chị thích ăn vị gì, cho nên gọi theo sở thích của tôi, hy vọng chị không để ý."

"Sao có để ý chứ, tôi cũng không có kén ăn. Cô ngồi đi, muốn uống gì?" An Cát đặt điểm tâm lên bàn, quay đầu nhìn máy lọc nước và tủ lạnh, hình như trong tủ lạnh không có đồ gì để uống, cho nên cô trực tiếp đi đến máy lọc nước.

"Chị đừng lấy, lúc này chưa cần lắm."

An Cát không dừng bước chân lại, tiếp tục đến chỗ máy lọc nước.

Du Diệp Quân ngồi xuống sô pha, quan sát căn phòng, thật ra bố cục các phòng ở khách sạn đều giống nhau, nhưng mà cảm nhận của Du Diệp Quân rất khác, nơi này sạch sẽ ngăn nắp, nhớ đến căn phòng của mình, Du Diệp Quân hơi xấu hổ, nhưng mà nghĩ đến căn phòng loạn lạc của Ngải Lâm, trong lòng Du Diệp Quân vẫn còn thoải mái.

Nhớ tới bộ dáng đắc ý của Ngải Lâm khi nói, phòng sạch sẽ ngăn nắp chính là tác phong của lão cán bộ, người trẻ tuổi phải có tinh thần phấn chấn, hỗn loạn mới có hơi thở cuộc sống.

Du Diệp Quân bĩu môi, tin cô ấy cái quỷ, bây giờ nhìn bên trong phòng An Cát, cảm giác vừa ấm áp vừa thoải mái, như vậy mới có hơi thở cuộc sống.

Ánh mắt lỡ đãng quét qua kịch bản đặt trên bàn, nhịn không được mà nhìn xem. Quyển kịch bản được mở ra hơn phân nửa, trên đó ghi đầy ghi chú, còn tô màu nữa.

"Cô đang xem gì vậy?" An Cát pha một ấm trà mang lại, ngồi xuống bên cạnh Du Diệp Quân.

"Xem kịch bản của chị, An lão sư, chị đã xem tới đây rồi sao?" Du Diệp Quân dùng ánh mắt kính nể nhìn An Cát.

"Coi như là thế! Cũng chỉ xem lướt qua thôi, vẫn còn chưa thấu hiểu hết được nhân vậy, còn một số chỗ chưa nắm chắc lắm." An Cát thành thật trả lời.

"An lão sư, chị quá nỗ lực, tôi thật ngại khi cùng diễn tập với chị." Du Diệp Quân gãi đầu ngại ngùng, rất giống một đứa trả phạm sai lầm.

"Chúng ta không giống nhau, người chậm cần phải bắt đầu sớm. Cô cũng thấy rồi đó, hôm nay quay diễn bởi vì tôi mà NG rất nhiều, liên luỵ cô rồi." An Cát nói rất chân thành.

"Làm gì có, An lão sư chị khiêm tốn quá rồi, chúng ta không phải còn đang trong giai đoạn hiểu biết nhau sao, cả hai vẫn chưa ăn ý được với nhau thôi, chờ quen thuộc thì sẽ tốt hơn." Ánh mắt Du Diệp Quân sáng lấp lánh nhìn An Cát.

"Đúng là cần phải giao tiếp với nhau nhiều tìm cảm giác, sau này quay sẽ rất nhanh." An Cát gật đầu đồng ý với cách nói của Du Diệp Quân.

"Cảnh quay hôm nay, có phải chị hơi khẩn trường không?" Du Diệp Quân nhớ tới lúc bắt đầu quay, An Cát mím môi, tay nắm chặt lại.

"Cô cũng nhận ra sao?" An Cát giật mình nhìn Du Diệp Quân.

"Lúc trước, tôi cũng có xem mấy bộ phim của chị, cảm giác trình độ của chị không phải thế."

Lòng của An Cát chùng xuống, Du Diệp Quân khi bắt đầu vào trạng thái công việc sẽ không còn cà lơ phất phơ nữa.

"Đúng là có chút khẩn trường. Lúc trước, tôi chỉ đóng các cảnh tình cảm với diễn viên nam, cho nên giờ diễn với người cùng giới, sợ diễn không tốt, ảnh hưởng đến cô."

"Ha ha ha, chị có muốn nghe lời nói thật không?" Du Diệp Quân đột nhiên bật cười.

"Hửm?" An Cát nghi hoặc.

"Thật ra, tôi còn khẩn trương hơn chị, chỉ là tôi nguỵ trang tốt hơn chị thôi." Du Diệp Quân bưng tách trà An Cát pha, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ rồi nói tiếp, "Trai giả và trai thật có khác biệt lớn rất, tôi cảm thấy tôi diễn thế nào cũng sẽ mang nét nữ tính của con gái vào, cho dù có trí tưởng tượng phong phú và có làm gì đi chăng nữa thì vẫn là con gái. Cho nên tôi sợ chị sẽ chê tôi, cho nên mới cố gắng hết sức mà nguỵ trang và huy động hết vốn liếng của tôi để đóng phim."

An Cát cảm thấy thoải mái hơn khi nghe được những lời đó, có vẻ như giữa người với người cần phải tâm sự với nhau để hiểu nhau hơn, những khẩn trương lo lắng ở trong lòng nếu chỉ biết đè nén trong lòng, không biết đến lúc nào mới tiêu hoá hết được. Như vậy thật lãng phí thời gian và công sức.

"Chắc có lẽ là cả hai chúng ta vẫn còn chưa nhập diễn." An Cát cong mí mắt nói.

"Vậy đoán chừng phải chờ đến lúc vứt bỏ hết được tạp niệm thì mới tốt lên. Suy cho cùng chúng ta có chung một mục tiêu, là diễn cho tốt bộ phim này."

"Vậy cô cũng không cần nguỵ trang nữa, diễn theo ý thích của cô, rốt cuộc mỗi một nhân vật, mỗi diễn viên sẽ có mỗi cách hiểu và lý giải riêng, diễn theo phong cách riêng và có cái hồn riêng, sẽ tạo ra một nhân vật theo cách riêng của mình, như vậy sẽ thành công, chỉ là...." An Cát dừng một chút.

An Cát còn chưa nói xong hết, Du Diệp Quân đã vội hỏi, "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là cô cần đem nét nữ tính dịu dàng cất lại đi, cho dù là một thư sinh chân yếu tay mềm, thì vẫn là một chàng trai, từ dáng người cho đến các cử chỉ sẽ tự nhiên có chút cứng cáp." An Cát đem những suy nghĩ trong đầu nói ra, cô vừa nói vừa quan sát cảm xúc của Du Diệp Quân, sợ đối phương cảm thấy cô ở trước mặt Lỗ Ban múa rìu qua mắt thợ, khoa chân múa tay, rốt cuộc thì người trước mặt đây đã nhận rất nhiều giải thưởng, hơn nữa đối với diễn viên điện ảnh kỹ thuật diễn cũng cao hơn so với diễn viên truyền hình.

Cho nên An Cát cực kỳ cẩn trọng khi nói.

"Lời An lão sư nói chính là điều mà tôi muốn!" Du Diệp Quân hưng phấn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Chúng ta thế này có tính là có cùng chung ý kiến không?"

An Cát nhìn thái độ của Du Diệp Quân, tản đá trong lòng cũng rơi xuống đất, đối phương là một người có thể tâm sự, tuỳ ý bàn luận kỹ năng diễn xuất, hơn nữa sẽ là một bạn diễn rất tốt.

"Vậy về sau chúng ta diễn tập với nhau, nếu có chỗ nào không thích hợp, nhất định phải nói ra, không được giấu giếm, cũng đừng để bụng." An Cát thừa cơ đưa ra yêu cầu.

"Đương nhiên rồi, chẳng phải ở bên ngoài đồn tôi ở phim trường chẳng biết nể mặt ai, hay lên mặt sao? Tôi phải sử dụng cái này đúng chỗ." Du Diệp Quân làm bộ rất để ý, "Chỉ là tôi nói trước, nếu lúc ở phim trường có lúc tôi không nể nang ai, nói lời khó nghe, chị cũng đừng so đo với tôi nha, bởi vì lúc đó cảm xúc của tôi bị đứt gãy, rất bực bội, không khống chế được cảm xúc của bản thân. Ha ha ha."

Du Diệp Quân nói rất khoa trương, thế mà An Cát lại nghe mùi mẫn, trên mặt còn mỉm cười, đầy ôn nhu.

"Hình như chúng ta còn chưa bắt đầu diễn tập thì phải?" Du Diệp Quân tâm sự vui vẻ quá, quên mất mục đích đến đây làm gì."

"Ờ phải rồi!" An Cát cũng nhớ tới mục đích hai người cần làm gì, bây giờ hai người mới ở bước thống nhất ngôn ngữ với nhau.

"Ngày mai, phải quay diễn đêm động phòng." Du Diệp Quân nhíu mày.

"Đúng rồi, cảnh quay quan trọng." An Cát nghiêng đầu nhìn da.

"Bây giờ, chúng ta vẫn còn chưa hoà hợp với nhau, chỉ sợ cảnh quay này quay đi quay lại không xong?"

An Cát cũng có chút lo lắng, mà điều cô lo lắng hơn chính là nụ hôn có chừng có mực – hôn trán.

Hơn 10 giờ, An Cát tiễn Du Diệp Quân, sau đó rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Du Diệp Quân nằm ở trên giường, nằm một hồi vẫn chưa buồn ngủ, vì vậy lấy điện thoại ra. Thời đó, điện thoại vẫn chỉ là một công cụ dùng để nhắn tin gọi điện.

Nằm trên giường buồn chán, Du Diệp Quân chuẩn bị nhắn tin cho Quách Niên Hồng, lại phát hiện tin nhắn Quách Niên Hồng gửi cho cô.

— Quân Quân, hôm nay đóng phim sao rồi?

— Phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, uống nhiều nước ấm, tối phải đắp chăn thật kỹ đó.

Du Diệp Quân cười không thành tiếng, nhớ tới cái dáng vẻ chân tay vụng về soạn tin nhắn của người đàn ông kia, nếu không phải do cô yêu cầu như thế, người này chắc chắn đã gọi điện thoại qua rồi.

Du Diệp Quân cũng có lý do của cô, mà lý do này rất chính đáng, cô hay phải lên set để quay, không có cách nào mang theo điện thoại, lúc gọi chắc chắn không thể nghe được, cho nên nhắn tin lúc rảnh cô sẽ xem, như vậy tiện hơn nhiều.

Cô nhanh chóng soạn một cái tin nhắn dài: Hôm nay quay rất tốt. Cái người An Cát kia cũng rất tốt, bọn em có nhiều ý tưởng trùng khớp với nhau, thật sự rất vui.

Nghĩ đến bạn diễn, trong lòng cảm thấy dễ chịu, cô vặn vẹo ở trên giường như con sâu, cuối cùng nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Chờ mong cảnh quay ngày mai của cả hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play