Gã khách kia nhập viện, nhưng không phải do Hà Lạc làm.

Khi được phát hiện ra, người nọ gãy xương tay, trên người bị thương nhiều chỗ, nghe nói nếu không phải cấp cứu kịp thời thì có khi đã đi chầu ông bà.

Hà Lạc không khỏi nhớ lại xem rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Ngày đó khi thằng khốn đó nói ba chữ kia bên tai hắn, suýt nữa hắn đã vung tay lên đấm gã.

Có lẽ là vì đặc thù công việc nên đây là lần đầu hắn gặp phải tên khốn kiếp bất lịch sự như vậy, cơn giận bùng lên khiến hắn suýt nữa không khống chế nổi mình.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải là đứa trẻ tùy hứng không biết điều, cho nên không tung ra quyền kia.

Công việc này quả thật không tồi, từ ngày đầu tiên tới đây làm việc hắn đã quyết định tốt nhất có thể làm ở đây lâu dài để kiếm nguồn thu nhập ổn định, so sánh thiệt hơn, vài chuyện râu ria như vậy không còn quan trọng.

Hà Lạc không bộc phát cơn giận mà mỉm cười tiễn gã khách không nên nết kia đi, nhưng như vậy cũng không chứng tỏ hắn chọn nén giận, có rất nhiều cách để trị người khác, hắn không cần phải vì loại người này mà đánh đổi bằng cái giá lớn.

Thật ra trong hôm đó Hà Lạc đã nghĩ đến một số phương án để trị tội gã khách kia, cũng chuẩn bị xuống tay hành động.

Ai ngờ hắn còn chưa kịp ra tay, gã khách kia đã bị trừng phạt còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần. Dù sao hắn cũng không định đánh người ta tàn phế chỉ vì bị sờ soạng vài cái, cùng lắm chỉ đánh chút thôi, mà tình hình hiện tại thật sự rất nghiêm trọng.

Là ai làm?

Trong lòng Hà Lạc đã lờ mờ đoán ra.

Đêm đến, hắn ngồi trên giường chờ đến giờ.

Bạn cùng phòng ngồi trên giường thay quần áo sột soạt, hỏi hắn: “Anh Lạc đang làm gì đấy?”

Hà Lạc phủ chăn lên, tiện tay lấy ra một quyển sách, trả lời: “Học bài.”

“À.” Bạn cùng phòng cười hì hì: “Vậy cậu cứ học tiếp đi, tôi ngủ trước đây.”

“Ừ.”

Xung quanh dần trở nên yên lặng, Hà Lạc thả sách xuống nhìn lướt qua, hai tên kia đều đã nằm sấp xuống, Lưu Hồng An lại ngồi trên giường nhìn hắn chằm chằm.

“Cậu nhìn gì?” Hà Lạc hỏi cậu ta, trong mắt không khỏi lóe lên tia nghi ngờ.

“Nhìn cậu.” Cậu ta giật giật khóe miệng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Căn phòng tối đen nên không nhìn thấy rõ mặt cậu ta, nhưng trực giác của Hà Lạc nói cho hắn biết sắc mặt đối phương không tốt lắm.

Bình thường hắn ít khi thể hiện, nhưng thực ra từ lúc tốt nghiệp cấp hai đã không ngừng tìm việc làm thêm bên ngoài, không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu người, nhưng ít nhiều gì cũng đã từng trải những điều nên có.

Lưu Hồng An tự cho là che giấu thật kỹ, nhưng ghen ghét và ác ý trong mắt cậu ta bị Hà Lạc nhìn rõ như đèn đường giữa đêm khuya, chói mắt không chịu nổi.

Từ giây phút ấy, hắn đã không ngừng đề phòng cậu ta.

Có lẽ phần lạnh nhạt trong tính cách hắn chiếm phần nhiều, nhưng so với việc bảo hắn ở chung hòa thuận với người ta, dùng sự nhiệt tình gấp bội của mình để hóa giải ác ý của người khác, hắn thà chọn chuẩn bị các phương pháp an toàn để đón nguy hiểm, ít nhất còn có thể bảo vệ cho mình không bị thương.

Lưu Hồng An…

“Đi ngủ sớm đi, đã muộn rồi.” Hà Lạc lạnh nhạt nói.

Lưu Hồng An cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng vậy, đi ngủ sớm đi.”

“Nếu không dám thì có thể gọi tôi…” Lần này hắn đã nghe rõ thấy ý cười trong lời nói, dường như là sự sung sướng khi người khác gặp nạn, cũng có lẽ là thở phào nhẹ nhõm?

Hà Lạc thở hắt ra, theo phản xạ chạm vào chiếc nhẫn trên tay.

Từ sau ngày gặp quỷ, hắn đã muốn gỡ nó xuống, nhưng dù dùng cách nào đi chăng nữa, dầu, gel bôi trơn hoặc dùng kìm cắt cũng không được, chiếc nhẫn như mọc rễ trên tay hắn, không tách rời khỏi hắn.

Hắn cũng đã xác định được mối quan hệ giữa chiếc nhẫn và con quỷ kia rồi.

Nhưng Lưu Hồng An… vẫn luôn biết câu chuyện giấu sau đó hay chỉ đơn giản là muốn cười nhạo hắn?

Hắn không biết.

Hà Lạc lạnh lùng định mở miệng chất vấn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, trong thoáng chốc thời gian như ngừng trôi. Cảm giác tĩnh mịch nhẹ nhàng vây quanh, Hà Lạc quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Một người đàn ông áo xanh lẳng lặng đứng ở đó, mái tóc dài đen bóng mượt xõa sau lưng, một lọn bên sườn vương lại trước ngực làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng của y. Ánh trăng như tấm vải trắng mềm nhẹ choàng lên người, trông không giống vật trang trí mà giống vũ khí hơn.

Gió đêm thổi qua ống tay áo y, ảnh ngược của người nọ theo ánh trăng lọt vào mắt Hà Lạc, có vẻ vô cùng rõ ràng.

Hà Lạc nhìn khuôn mặt phát sáng như đèn của đối phương, khó có khi muốn chửi thề, cảm nhận được ham muốn che mặt mãnh liệt của mình.

Hắn men theo đó nhìn vào, chỉ thấy một khuôn mặt bình thản tuấn tú, trông như một thư sinh đầy khí phách.

“Kẻ hèn Tạ Dục Nguyên, bái kiến công tử.” Giọng nói kia trầm thấp cuốn hút, mang theo sự dịu dàng gãi đúng chỗ ngứa, khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân.

Hắn đột nhiên mở mắt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play