Cuối cùng Hà Lạc không đào được gì từ miệng con quỷ kia, nhưng tốt xấu gì cũng xác nhận thái độ của nó. Hà Lạc không hoàn toàn tin tưởng cũng không căng thẳng, chỉ giữ bình tĩnh quan sát, dù tung ra chiêu gì hắn cũng sẽ tiếp nhận.

Thời gian trôi qua quá nhanh, mấy cuộc thi quan trọng cuối tháng theo nhau mà đến, thi cuối kỳ, tiếng Anh đầu ra, Hà Lạc dần dần bận rộn đầu tắt mặt tối, không rảnh chú ý đến con quỷ xa lạ vốn đã không có cảm giác tồn tại.

Hắn bận học hành để kiểm tra, đồng thời cũng bận kiếm việc.

Nhà Hà Lạc không quá giàu có, thậm chí có thể nói là cực kỳ nghèo. Trong cả cái khoa này, hắn và Lưu Hồng An được công nhận là học sinh nghèo, hoàn cảnh gia đình thấp đến mức đến cả quần áo mặc ra ngoài cũng không có, bình thường ăn cơm cũng chỉ chọn món rẻ mà no, thỉnh thoảng khi không từ chối được mới ăn chung cơm canh với bạn cùng phòng, nhưng sau đó hắn sẽ bù lại.

Hắn không thích mang nợ, mà cũng không trả nổi.

Nhưng ngay cả khi như vậy, Hà Lạc chưa bao giờ oán giận gia đình.

Hoặc là nói vì tin vào năng lực xuất sắc của mình, cho nên mới không thèm để bụng hoàn cảnh khốn khó.

Có lẽ nói theo cách nào đó cũng có thể hiểu là tự phụ. Nhưng sự thật đúng là như thế, bộ đồ hắn mặc đến từ hàng vỉa hè giá rẻ chỉ hai mươi đồng, bát đũa là hàng tặng kèm để đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, cặp sách là túi vải rách của mẹ, đến cả sách vở cũng là hàng xài lại mua từ người khác với giá thấp, dù vậy hắn vẫn rất tự tin, không có khí chất nhã nhặn cũng không cao quý gì, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt nổi, không thể không nhìn thêm.

Huống chi hắn còn thông minh như vậy.

Có điều gì có thể khiến hắn phải hèn mọn đây? Hắn luôn tin bản thân có một tiềm năng vô hạn.

Tất cả những khó khăn trước mắt hắn đều chỉ là hổ giấy.

Bao gồm cả con quỷ không rõ lai lịch kia.

Buổi trưa trong ngày, Hà Lạc đi làm nhân viên tạp vụ trong quán cafe cách trường vài con phố, mỗi tiếng mười lăm đồng, không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần biết bưng trà đổ nước đẹp trai là được.

Hắn rất vừa ý với công việc làm ít tiền nhiều này, khó có khi tu chỉnh lại bản thân, thay bộ đồ trên người, mang theo hơi thở thiếu niên đầy sức sống đến phỏng vấn, quả nhiên được nhận vào ngay, trở thành phục vụ tạm thời cho quán cafe có vẻ khá ổn này.

Thường thì mỗi chiều hắn sẽ bỏ ra ba tiếng đi làm, số tiền tiết kiệm được bỏ một nửa làm phí sinh hoạt, một nửa định cuối tuần dẫn em trai đến công viên chơi.

Từ sau khi trong nhà gặp chuyện, đã lâu rồi em trai hắn chưa được chơi một bữa thật vui, chắc chắn không thể để vậy được.

Có con nhà ai lại không có quyền được tận hưởng tuổi thơ vô tư vô lo? Tuy hắn không thể cho em trai nhiều hơn, nhưng vẫn làm được những chuyện trong khả năng cho phép.

“Phục vụ, tính tiền.” Khách giơ tay lên nói.

“Xin chờ một lát.” Hà Lạc đáp lại, cầm lấy biên lai trước đó.

“Của anh một Spaghetti truyền thống, hai ly mocha… Tổng là 129 đồng ạ.” Hắn nhanh chóng nhẩm tính, báo lại số tiền cho khách.

Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc lúc làm việc pha trộn chút lười biếng theo thói quen, Hà Lạc không biết lúc này hắn đã khiến người ta cảm thấy như thế nào.

Hiển nhiên tên khách trước mặt là một tay lõi đời, tự cho là nhận được tín hiệu của Hà Lạc, gã híp mắt quan sát hắn, đáy mắt lóe lên tia thích thú.

Hà Lạc kẹp bút viết trong túi bộ đồ phục vụ, áo sơ mi trắng phối với áo khoác màu đen truyền thống, trên cổ là chiếc nơ màu, rất khác so với dáng vẻ biếng nhác thường ngày của Hà Lạc.

Tóc hắn được chải chuốt gọn gàng, quần áo cũng không có nếp nhăn, trên khuôn mặt thiếu niên điển trai nở nụ cười lễ phép, lại vì đặc thù tính cách nên hơi thờ ơ, vừa không khiến người ta ghét bỏ vừa làm lòng người rung động.

Vị khách kia chầm chậm lấy ví ra, đưa hai tờ tiền đỏ cho Hà Lạc, miệng nở nụ cười thâm sâu, đôi mắt sáng như đèn pha quét qua người hắn.

Hà Lạc không hề nhăn mày lấy một cái, mỉm cười nhận tiền, lễ phép nói: “Xin đợi tôi thối tiền thừa cho anh.”

“Không cần đâu, tiền thừa boa cho cậu đấy, dù sao cũng không đáng là bao.” Tên khách cười nói, dường như đã đánh giá xong, nháy mắt với Hạ Mạc: “Cậu vẫn là học sinh nhỉ, cứ cầm đi mua ít đồ mà ăn.”

“Cảm ơn anh.” Đường cong khóe miệng Hà Lạc vẫn giữ nguyên, cười nói cảm ơn với hắn.

Vị khách kia phất tay, đứng dậy làm như sắp đi.

Hà Lạc hơi cúi xuống tiễn gã, còn chưa kịp nói “Hoan nghênh lần sau lại ghé quán” đã thấy mông bị vuốt một cái đầy mờ ám.

“Nuột lắm.” Gã đàn ông kia còn cố tình phà hơi vào tai hắn, thừa dịp tiếp xúc lén liếm lên tai.

Mặt Hà Mạc thoáng cái tối sầm, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng nghĩ tới công việc xem như khá lời, hắn vẫn phải hít sâu rất nhiều lần, đè nén cảm xúc xuống.

“Đồ lẳng lơ.” Gã khách cười dê bồi thêm một câu.

Ánh mắt Hà Mạc thoáng cái bén lên, trong mắt là lửa giận cháy hừng hực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play