Ôn Dĩ Huyễn có lòng xin lỗi, nhưng tính khí kiêu ngạo vẫn còn đó, đã định sẵn lần này cô ta xin lỗi không đủ thành ý, nhìn thấy đứa trẻ ầm ĩ như vậy, trong lòng cô ta chỉ có tràn ngập căm ghét, tại sao có thể có đứa trẻ đáng ghét như vậy.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Ôn Dĩ Huyễn không biểu hiện ra, đứng ở cửa, vô tội mỉm cười, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô thường thường, một tia ghét bỏ lóe lên trong ánh mắt, vẫn bị hỏa nhãn kim tinh của Hạ Chiêu nhìn thấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhếch khóe miệng, tiến lên nói với Ôn Dĩ Huyễn: “Cô có lòng, nhưng trẻ con đều như vậy, bị ai dọa sợ sẽ chán ghét người đó, chờ qua một khoảng thời gian chầm chậm qua đi có lẽ sẽ ổn thôi.”

Nụ cười của Ôn Dĩ Huyễn cứng đờ, cảm thấy lời an ủi người khác này của anh còn chẳng bằng không nói, nghe đã thấy chối tai, “Vậy tôi vẫn nên đi trước đây, đừng kích động đến trẻ con.”

Nói rồi, Ôn Dĩ Huyễn buông giỏ trái cây xuống muốn đi.

Vừa mới xoay người đã bị Hạ Chiêu gọi lại, không mất lễ độ cười nói: “Giỏ trái cây này cô cũng mang về đi, tôi sợ đứa bé nhìn thấy lại muốn ầm ĩ.”

Sắc mặt Ôn Dĩ Huyễn hoàn toàn tối sầm lại, Hạ Mộc Phong thật sự quá biết nói lý để không buông tha cho người khác, quá đáng. Cô không nói thêm gì nữa, duỗi tay đoạt lấy giỏ trái cây, xoay người nện giày cao gót lộc cộc lộc cộc, thở hổn hển rời đi.

Đóng cửa lại, Hạ Chiêu xoay người đã nhìn thấy khóe miệng Tề Nhiễm Nhiễm cười mỉm nhìn anh, “Chèn ép người khác rất vui phải không?”

Hạ Chiêu mỉm cười, đi qua khoác vai cô, nói: “Cảm giác không tệ lắm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, nói: “Anh nói cô ta cần gì phải vậy? Lòng không can tâm tình nguyện còn đến nói xin lỗi làm gì?”

“Anh Tạ tức giận rồi, anh nghe nói anh ấy còn cảnh cáo Ôn Dĩ Huyễn, cô ta mới có thể chạy đến chỗ chúng ta xin lỗi.” Hạ Chiêu không để tâm lắm nói, nắm tay Tề Nhiễm Nhiễm, đi vào trong phòng nhìn bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ bị bắt nằm trên giường, có chút rầu rĩ không vui, trong lòng còn nhớ đến đám kiến bị giẫm kia, vừa nhớ đến đã nhắc tới luôn, “Không biết kiến nhỏ chuyển nhà có ổn không.”

Tề Nhiễm Nhiễm đi đến bên mép giường ngồi xuống, duỗi tay sờ tay nhỏ của thằng bé, nói: “Luân Luân, ban nãy con nói cô là người xấu, là rất không lễ phép, mẹ biết con rất tức giận, nhưng sau này đừng như vậy nữa, có được không?”

Nhóc con thông minh, cũng rất nhạy cảm, cậu có thể nhạy bén cảm nhận được thiện ý ác ý của người bên cạnh đối với cậu, cho nên cậu biết Ôn Dĩ Huyễn cũng không thích cậu, cậu cũng theo bản năng bài xích cô ta, sau khi nhìn thấy cô ta giẫm kiến mới có thể tức giận.

Mẹ rất ít khi phê bình bánh bao, có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên, bánh bao nhỏ bĩu môi, có chút quật cường uất ức nho nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời gật đầu, “Con biết rồi thưa mẹ.”

Hạ Chiêu cũng tiến lên trước một bước, khom lưng xuống véo mặt bánh bao của cậu, mặt nhỏ phúng phính, nắn bóp vô cùng vô cùng có tính đàn hồi, anh nói: “Được rồi, đừng không vui nữa, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai lại dẫn con đi tìm Tiểu Diệp chơi, cô bé còn muốn ở lại đoàn phim mấy ngày.”

“Đã đến thời gian ngủ rồi ạ?” Bánh bao nhỏ nghi hoặc nhìn về phía mẹ, sao cậu nhớ rõ bọn họ mới ăn cơm tối chưa được bao lâu mà.

Tề Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng dỗ dành: “Buổi chiều con bị đập trúng đầu, cần tĩnh dưỡng, cho nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Nhưng mà con còn muốn nghe kể chuyện trước giờ ngủ.” Cậu nhóc nói.

Hạ Chiêu:...

Anh có chút khó chịu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhiều chuyện thật.”

Đương nhiên sự khó chịu này bắt nguồn từ việc cậu nhóc này bá chiếm thời gian thân mật của anh và vợ.

Tề Nhiễm Nhiễm ngược lại rất có kiên nhẫn, cô đứng dậy lấy cuốn truyện gần đây thường đọc, mở ra đặt trước mặt bánh bao nhỏ, hỏi thằng bé, “Chúng ta đọc đến câu chuyện nào rồi, Luân Luân còn nhớ không?”

“Đương nhiên ạ.” Bánh bao nhỏ đắc ý nói, hơi nhổm người lên, duỗi bàn tay nhỏ ra lật trang sách, “Tìm được rồi, mẹ đọc chuyện này đi!”

“Không thành vấn đề.” Tề Nhiễm Nhiễm lại ấn cậu nhóc trở lại trên giường, để cậu nhóc nằm xong, dặm chăn điều hòa (1) ổn, lúc này mới cầm sách bắt đầu đọc.

(1) Loại chăn mỏng thích hợp cho các phòng điều hòa, máy lạnh, chất liệu chủ yếu là bông sợi rỗng và lụa.

Hạ Chiêu ở bên cạnh nhìn tương tác giữa hai mẹ con, mỉm cười, nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Anh đi tắm trước.”

Nói xong anh cúi đầu thơm gương mặt bánh bao nhỏ một cái, lại đến gần hôn lên mặt Tề Nhiễm Nhiễm, lúc này mới đứng lên.

Tề Nhiễm Nhiễm chê anh sến sẩm, phất phất tay về phía anh, ý bảo anh nhanh đi ra ngoài đi.

Bánh bao nhỏ dùng tay nhỏ che miệng cười hắc hắc.

Câu chuyện không phải rất dài, năm phút là có thể đọc xong, nhưng tư duy bánh bao nhỏ sống động, nghe đến chỗ nào không hiểu nhất định phải hỏi vì sao, Tề Nhiễm Nhiễm vừa đọc truyện vừa giải thích, một câu chuyện kể tròn 20 phút, chờ nhóc con rốt cuộc cảm thấy hài lòng nhắm mắt đi ngủ Tề Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy cả người đều mệt lả.

Chỉnh ánh sáng đèn treo tường tối đi, thuận tay thu dọn xong mấy món đồ chơi bị ném xuống đất, lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mới rón rén mà ra khỏi phòng.

Chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, giây tiếp theo cô đã bị bế bổng lên, Tề Nhiễm Nhiễm bị dọa giật mình, suýt chút nữa thốt ra tiếng thét chói tai, chẳng qua là phản ứng của đối phương còn nhanh hơn cô, trực tiếp dùng tay bịt miệng cô lại, vì thế tiếng thét chói tai biến thành tiếng nghẹn ngào trầm thấp.

Tề Nhiễm Nhiễm khôi phục lại tinh thần mới phát hiện, Hạ Chiêu đã tắm xong, trốn ở ngoài cửa chờ cô ra sẽ đánh lên cô. Sức của người đàn ông này cũng thật sự rất lớn, sau khi chặn lại rồi bế cô lên, còn có thể thành thạo dùng tay để trống còn lại che miệng cô.

Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu, gạt bàn tay lớn đang che miệng cô ra, buồn cười lại tức giận nói: “Anh làm gì thế, dọa em giật mình.”

Hạ Chiêu ôm cô về phía phòng ngủ chính, “Làm chuyện muốn làm, hiếm khi được rảnh rang sớm như vậy, phải tranh thủ.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

“Em còn chưa tắm đâu.”

“Làm xong rồi tắm.”

Nói xong, Hạ Chiêu ném Tề Nhiễm Nhiễm lên giường, ngay sau đó, một nụ hôn nồng nhiệt cũng rơi xuống theo.

Từ sau khi quan hệ của hai người ổn định, lúc ở riêng Hạ Chiêu đều vứt liêm sỉ mặt mũi ra chuồng gà, chỉ cần có cơ hội, sẽ kéo Tề Nhiễm Nhiễm thân mật một phen. Mặc dù Tề Nhiễm Nhiễm thường than phiền anh, nhưng nội tâm vẫn cảm thấy rất ngọt ngào,

Ngày hôm sau bánh bao nhỏ vẫn đến đoàn phim với bọn họ, có điều Tề Nhiễm Nhiễm vẫn không yên lòng dặn dò cậu bé hôm nay không được chạy lung tung.

Kha Tiểu Diệp sớm đã mua xong bữa sáng chờ mời anh trai nhỏ ăn, ngày hôm qua anh trai bị ngã đập đầu, cô bé muốn lấy đồ ăn ngon bồi bổ cho anh trai một chút, kết quả chờ anh trai nhỏ đến, mới biết bọn họ đã ăn sáng rồi, vì vậy Kha Tiểu Diệp vẫn buồn chút chút một hồi.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua, không khí hôm nay ở đoàn phim có hơi kỳ lạ, mọi người đều biết Tạ ảnh đế nổi nóng với Ôn Dĩ Huyễn, cho nên hôm nay ngoại trừ tiếp xúc cần thiết khi quay phim, những người khác gần như đều không tìm Tề Nhiễm Nhiễm nói chuyện.

Ôn Dĩ Huyễn ở trong bầu không khí bị cô lập như vậy vượt qua một buổi sáng. Vào giờ nghỉ giữa trưa, cô ta gọi điện thoại cho Trần tổng, khóc lóc kể lể với anh ta người trong đoàn phim ức hiếp cô ta, cô ta không muốn ở chỗ này nữa, diễn một nhân vật không có bao nhiêu phân cảnh còn phải nhìn sắc mặt người khác, cô ta không muốn làm.

Trần tổng chỉ có thể ở bên kia điện thoại dỗ cô ta hồi lâu, cũng nhận lời cô ta hai ngày nay có rảnh sẽ đến đoàn phim thăm ban, cho cô ta chống lưng, lúc này mới dỗ được cô ta.

Cúp điện thoại của Trần tổng, Ôn Dĩ Huyễn thu lại biểu cảm đáng thương, híp mắt trầm tư một lát, từ di động trong tay tìm một dãy số ở nhật ký cuộc gọi, gọi đi.

Kha Tiểu Diệp không biết cầm được di động của ai, mở quay video, muốn bánh bao nhỏ và cô bé chơi trò sắm vai quay phim, cô bé nhét di động vào trong tay bánh bao nhỏ, bảo cậu làm đạo diễn, cô bé làm diễn viên.

Con gái của đạo diễn chính là không giống người thường, chơi trò chơi sắm vai cũng phải có liên quan đến diễn xuất.

Bánh bao nhỏ cũng cảm thấy chơi vui, giơ di động ở đằng sau Kha Tiểu Diệp mà chạy, tận tâm tận lực mà quay video, “Tiểu Diệp, em muốn đi đâu?”

“Diễn viên đều phải đi đến phòng hóa trang, chúng ta đi đến đó hóa trang trước.” Kha Tiểu Diệp cười đi về phía phòng hóa trang.

Bánh bao nhỏ ngăn cô bé lại, nói: “Mẹ nói không cho phép chúng ta chạy lung tung, phòng hóa trang là nơi người lớn làm việc, không đến được đâu.”

“Chúng ta lén đi là được mà, bây giờ trong phòng hóa trang nhất định không có ai.” Cô bé nghịch ngợm hoạt bát, lại được nuông chiều, cảm thấy đi đâu cũng được.

Bánh bao nhỏ có hơi do dự, bố mẹ đi quay phim rồi, chỉ có tiểu Tuyết đi theo cậu, cậu xoay người tìm tiểu Tuyết thấy chị ấy đi theo bên cạnh, lúc này mới yên tâm.

Hai nhóc một lớn lén lút đến phòng hóa trang, tiểu Tuyết vì dáng người quá lớn, được bánh bao nhỏ giao ở lại canh gác bên ngoài, bánh bao nhỏ dẫn Tiểu Diệp lặng lẽ ẩn núp đi vào.

Hai người khom lưng đi thuận theo bên tường, chui vào sau mấy thùng giấy lớn, kế đó phát hiện, trong phòng hóa trang lại còn có người, tụi nhỏ tò mò xuyên qua khe hở thùng giấy nhìn ra ngoài, bèn nhìn thấy Ôn Dĩ Huyễn ngồi trước bàn trang điểm gọi điện thoại.

Cũng không biết cô ta đang nói cái gì, vẻ mặt nghiêm túc.

Bánh bao nhỏ trong lòng tò mò, lại dời vị trí, ống kính di động cầm trên tay cũng trời xui đất khiến vừa vặn hướng về sườn mặt Ôn Dĩ Huyễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play