Trong thang máy, sắc mặt của Hạ Chiêu cùng Tề Nhiễm Nhiễm đều không tốt lắm, bánh bao nhỏ nhìn cái này lại nhìn cái nọ, cuối cùng yên tĩnh mà ôm cổ Hạ Chiêu không nói gì, Hạ Chiêu cũng chỉ vỗ nhẹ lưng cậu nhóc tỏ ý trấn an.

Chờ về đến nhà, vào phòng, Hạ Chiêu bảo bánh bao nhỏ tự mình đi chơi đồ chơi, sau đó mới kéo Tề Nhiễm Nhiễm đến ban công nói chuyện.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Chiêu dựa vào lan can, nhíu mày nhìn cô, nói: “Chuyện gì thế này? Sao mẹ Thẩm Vũ có thể tìm đến đây? Nhìn dáng vẻ của bà ta, là đã chắc chắn chúng ta ở chỗ này, tới chặn người.”

Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, đi đến cạnh anh, học dáng vẻ của anh dựa vào lan can, nói: “Ban nãy anh cũng nhìn thấy rồi, người phụ nữ bên cạnh mẹ Thẩm Vũ, chị ta là chị họ của Thẩm Vũ, hình như là nhân viên vệ sinh ở khu vực này, vào ngày đầu tiên em đến đón bánh bao nhỏ đã gặp phải chị ta rồi. Sau này ở đoàn làm phim em gặp được chồng chị ta, cũng làm nhân viên vệ sinh, lúc ấy anh ta nói bản thân là anh rể họ của em, em không chú ý, cũng không muốn để ý đến bọn họ, không ngờ hôm nay bọn họ đã dẫn mẹ Thẩm Vũ đến.”

Hạ Chiêu vươn cánh tay quàng vai cô, thấp giọng nói: “Sao em không nói những chuyện này với anh.”

Tề Nhiễm Nhiễm cũng bất đắc dĩ, “Em không ngờ được bọn họ sẽ dẫn mẹ Thẩm Vũ đến, xem ra mẹ Thẩm Vũ thật sự rất thiếu tiền.” Vừa nghe đến cô ở bên này, đã gấp rút đuổi qua đây.

Hạ Chiêu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Đừng cho bọn họ tiền, chuyện này giao cho anh xử lý là được rồi.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng người sang, ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh muốn xử lý thế nào?”

Ngón tay Hạ Chiêu ở nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh tay cô, mày nhíu chặt, giống như đang suy tư, lát sau mới nói: “Ban nãy không phải bọn họ uy hiếp nói muốn tung tin xấu chúng ta sao? Cái gọi là tin xấu, chẳng qua chỉ là mấy kiểu như “Bất hiếu”, “Sau khi nổi rồi không nhận thân thích”, “Bố mắc bệnh không đưa tiền” mà bọn họ cho là đúng thôi, nếu chúng ta đã đoán được những chuyện này, vì sao không tiên hạ thủ vi cường (1)?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(1) Nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.

Lúc Hạ Chiêu nói những lời này, ánh mắt thâm trầm, ý cười nơi khóe miệng lạnh buốt, nhìn thấy mà trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm run rẩy, Hạ Chiêu thế này khiến cô cảm thấy lạ lẫm, cô không nhịn được duỗi tay ôm anh, bàn tay vô thức vồ về lưng anh.

“Anh muốn xuống tay như thế nào?”

Hạ Chiêu cúi đầu hôn khóe miệng cô, nói: “Đợi anh nghĩ lại, nghĩ kỹ rồi nói cho em biết, mấy ngày nay em ở đoàn làm phim đừng đi một mình, anh rể họ ở đoàn phim kia, anh sẽ đánh tiếng với Tạ ảnh đế, xem có thể đuổi anh ta đi hay không, người như vậy giữ lại ở đoàn làm phim giống như một quả bom hẹn giờ vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ bùm.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, nói: “Hai người vợ chồng bọn họ đều là nhân viên vệ sinh, mẹ Thẩm Vũ cũng là một người phụ nữ không có kiến thức, sao bọn họ biết lấy chuyện tung tin đến uy hiếp chúng ta? Bọn họ tìm được nơi tung tin không?”

Hạ Chiêu gật đầu, đồng ý với quan điểm của cô, đắn đo một lát, nói: “Hoặc là bọn họ đến nói dọa chúng ta, hoặc là có người đứng sau thêm dầu vào lửa.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, “Thêm dầu vào lửa? Ai?”

Hạ Chiêu ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Anh cũng chỉ đoán vậy thôi, có người này hay không vẫn còn chưa biết, nhưng đề phóng chút luôn không sai.”

Lời của Hạ Chiêu lại khiến trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm mơ hồ bất an, cô nhìn Hạ Chiêu, nói: “Nếu như sau lưng thật sự có người thêm dầu vào lửa, anh đoán có thể là ai?”

Không trách cô sẽ hoài nghi, thật sự là mẹ Thẩm Vũ đến quá nhanh, trước kia lúc nhìn thấy chị họ của Thẩm Vũ, khi đó đối phương còn chưa chắc chắn là cô, không dám nhận lung tung, sau đó ở đoàn làm phim gặp được anh rể họ, anh ta cũng chưa từng có hành động kích động, lúc ấy Tề Nhiễm Nhiễm không muốn để ý đến anh ta, anh ta cũng không dám nhiều lời, sao đột nhiên lại dẫn mẹ Thẩm đến, tốc độ này, có chút dáng vẻ không màng tất cả, hẳn là có chuẩn bị kĩ càng mà đến ầm ĩ một trận với cô.

Tề Nhiễm Nhiễm hỏi như vậy, Hạ Chiêu thuận theo suy nghĩ của cô tiếp tục ngẫm nghĩ, nói: “Gần đây chúng ta không đắc tội nhân vật nào khó lường đi.”

Tề Nhiễm Nhiễm cũng suy nghĩ theo, sau đó lắc đầu nói: “Chúng ta ngoại trừ quay “Cả nhà tổng động viên” thì vào đoàn phim, người của đoàn phim còn chưa thân quen, sao có thể đắc tội người ta được?”

Hạ Chiêu có chút bực bội, cổ họng ngứa ngáy, theo bản năng muốn hút điếu thuốc, đưa tay sờ sờ túi quần, phát hiện thuốc không ở trong túi, chỉ có thể bỏ đi. Anh nghiện thuốc không nặng, bình thường chỉ lúc nào phiền muộn mới rút ra hút một chút.

“Có một người, có lẽ chúng ta đã sớm đắc tội.” Hạ Chiêu nhìn vào mắt cô nói.

Hai người liếc nhìn nhau, tức khắc thần giao cách cảm đồng thời nói ra cái tên: “Ôn Dĩ Huyễn.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, “Nếu như là cô ta, sao cô ta lại có quan hệ với mẹ Thẩm Vũ được, có chút không thông, hơn nữa, chúng ta và cô ta, cũng không đến mức là thâm cừu đại hận chứ?”

“Chỗ này nào nói được rõ ràng, có những người tâm lý vặn vẹo như thế đấy, không thấy người ta tốt, có gì kỳ lạ đâu. Chuyện này cũng không thể tùy tiện nói rồi kết luận, trước tiên anh đi tìm người tra thử.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhướng mày, đáy mắt có hoài nghi, hỏi: “Anh có thể tìm ai tra?”

Hạ Chiêu đưa tay bóp má cô, cười hừ nói: “Xem thường chồng em có phải không?!”

Tề Nhiễm Nhiễm đẩy ma trảo của anh ra, nói: “Trước kia anh muốn tra thứ gì có lẽ rất dễ dàng, nhưng bây giờ… em thật sự có chút nghi ngờ.”

Hạ Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải anh đi tra, sau lưng Tạ ảnh đế có đoàn đội, anh có thể nhờ bọn họ tra, cái này cũng là nguyên nhân anh đến gần Tạ Thanh, bây giờ chúng ta nghèo rớt mồng tơi, chuyện muốn làm chắc chắn phải dựa vào lực bên ngoài, chờ sau này chồng em hùng mạnh đứng vững, tình hình không giống nhau nữa.”

Nhớ đến địa vị của Hạ Chiêu trong giới giải trí trước khi xuyên qua, Tề Nhiễm Nhiễm không phản bác lại lời anh nói, luận về thủ đoạn kinh doanh, Hạ Chiêu quả thực là có thiên phú cùng năng lực này.

“Mẹ, vẫn chưa thể ăn cơm ạ??” Âm thanh của bánh bao nhỏ đúng lúc cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, chỉ nhìn thấy cậu nhóc ghé vào cánh cửa đẩy, ngó đầu vào nhìn bọn họ.

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn sắc trời, thời gian còn sớm, “Luân Luân đói bụng rồi sao? Chị tiểu Tuyết đi mua đồ ăn còn chưa trở về, chúng ta ăn cái khác trước được không?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, Tề Nhiễm Nhiễm bèn đi qua nắm tay nhỏ của cậu bé, đi vào trong phòng khách tìm đồ ăn vặt để ăn.

Hạ Chiêu nhìn bóng lưng hai mẹ con, giữa lông mày vẫn còn một tia tối tăm. Hiện giờ, đối với anh mà nói, hai người trước mắt chính là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh, nếu như thật sự có người đến tổn thương bọn họ, anh chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Hạ Chiêu nói được làm được, sau đó Tề Nhiễm Nhiễm đến đoàn làm phim không nhìn thấy vị “anh rể họ” kia nữa, hẳn là bị đuổi đi rồi, dẫu sao cũng là mối tai họa ngầm.

Từ sau khi mẹ Thẩm xuất hiện, Hạ Chiêu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm tương đối chặt chẽ, ngay cả đi vệ sinh, cũng muốn cô dẫn theo tiểu Tuyết, không để cô có cơ hội một mình, Tề Nhiễm Nhiễm biết đây là vì muốn tốt cho cô, cũng không nói thêm gì, cô chỉ tương đối tò mò, Hạ Chiêu muốn đánh đòn phủ đầu thế nào.

Chỉ có điều hai ngày sau đều trời yên biển lặng, mẹ Thẩm cũng không xuất hiện dưới lầu chặn người. Tề Nhiễm Nhiễm cũng không muốn luôn nghĩ đến chuyện này, cảnh diễn của cô hai ngày nay tương đối nhiều, con người trở nên bận tối tăm mặt mũi, có khi về đến nhà, bánh bao nhỏ cũng đã lên giường ngủ.

Thứ bảy bánh bao nhỏ được nghỉ, được bọn họ dẫn đến đoàn phim chơi. Trong đoàn làm phim không có trẻ con, khi mọi người nhàn rỗi sẽ trêu đùa cậu nhóc. Lần thứ hai bánh bao nhỏ đến đoàn phim, cũng không sợ lạ, cùng người khác trò chuyện giết thời gian rõ ràng đâu ra đấy.

Trong nhà đạo diễn Kha có một công chúa nhỏ lớn cũng chừng này, yêu ai yêu cả đường đi, gặp được trẻ con lớn tầm đó, anh ấy đều sẽ cực kỳ thích, thấy bánh bao nhỏ đến, bận nữa cũng muốn qua trò chuyện hai câu với cậu bé. Bánh bao nhỏ cũng rất biết điều, người khác không có, duy nhất chuẩn bị cho anh một que kẹo mút.

Tạ Thanh tỏ vẻ rất hâm mộ, thế là mặt dày mày dạn, cũng muốn một que với bánh bao nhỏ.

Đạo diễn Kha nhận được đãi ngộ đặc biệt của bánh bao nhỏ rất đắc ý, vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nói: “Ngày mai vợ và con gái chú muốn đến thăm ban, đến lúc đó cháu cũng đến, chú giới thiệu mọi người làm quen, con gái chú cũng là fans nhí của cháu, rất thích cháu.”

“Được ạ.” Bánh bao nhỏ cười xán lạn như ánh mặt trời.

Đạo diễn Kha nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Con gái của chú rất xinh đẹp, đến lúc đó cháu nhìn thấy nhất định sẽ thích.”

Bánh bao nhỏ chớp đôi mắt tròn xoe, hỏi: “Có xinh đẹp như tiểu Hoan không ạ?”

Đạo diễn Kha sững người, nói: “Tiểu Hoan là ai?”

“Là bạn nữ xinh nhất lớp cháu, cậu ấy ngồi bên cạnh cháu.” Bánh bao nhỏ giải thích.

Đạo diễn Kha nhướng mày, buồn cười mà nhìn bánh bao nhỏ, hỏi: “Vậy cháu thích tiểu Hoan nhất hả? Dẫu sao cũng là bạn nữ xinh nhất.”

Không ngờ bánh bao nhỏ lại lắc đầu, nói: “Cháu thích Tử Hân nhất, cậu ấy rất đáng yêu, giống như cái bánh bao ấy.”

Đạo diễn Kha: …

Đây là không cẩn thận khám phá ra thẩm mỹ quan của cậu nhóc không giống bình thường nha!

Ngẫm nghĩ, đạo diễn Kha nói: “Con gái chú vừa xinh xắn lại đáng yêu.”

Mọi người: …

Một già một trẻ rốt cuộc đang trò chuyện chủ đề kỳ quái nào thế??

Ngày hôm sau Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu sáng sớm đã đến đoàn phim quay phim, bây giờ bọn họ chủ yếu là quay cảnh trong nhà, chờ quay xong cảnh trong nhà, sau đó mới đi quay ngoại cảnh.

Chờ đến hơn 9 giờ, bánh bao nhỏ mới được tiểu Tuyết đưa đến đoàn phim, lúc cậu nhóc đến, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đang diễn chung, lại là một cảnh hai người đấu võ mồm với nhau. Trước mắt hai người đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, quay cảnh đấu đá nhau có chút không vào trạng thái. Tề Nhiễm Nhiễm là người chuyên nghiệp, ngược lại không có vấn đề gì, vấn đề xuất hiện trên người Hạ Chiêu, đạo diễn cảm thấy cảm xúc của anh không đúng lắm.

“Ánh mắt sắc bén thêm một chút, bị người phụ nữ mình thích bôi đen lâu như vậy, đến lúc này trong lòng Hạ Chiêu ít nhiều có chút nộ khí, nhưng cũng không hoàn toàn là nộ khí còn có có chút oán khí, cho nên ánh mắt cần phải ác chút.”

Trong lòng Hạ Chiêu cảm thấy buồn cười, anh lại bị người khác dạy làm chính mình thế nào.

Tâm tình của anh lúc ấy, chỉ có bản thân anh rõ ràng nhất. Anh cũng không thật sự tức giận với Tề Nhiễm Nhiễm, trong lòng anh chỉ có chút cảm giác bị coi thường, bình thường hai người đều không tiếp xúc, vất vả lắm mới có cơ hội tiếp cận cô, anh muốn nhân cơ hội đấu võ mồm, đến gần cô thêm một chút.

Đương nhiên, tâm thái hèn mọn như vậy, đánh chết anh cũng sẽ không nói.

Cho nên anh vẫn cố gắng nghe theo nhắc nhở của đạo diễn hoàn thành cảnh diễn đôi này.

Sau hai cảnh diễn, đạo diễn tuyên bố nghỉ ngơi, bởi vì vợ và con gái bảo bối của anh ấy đến rồi, đi theo còn có một phóng viên truyền thông, cũng là thông cáo đã hẹn xong trước đó, đối phương muốn phỏng vấn đạo diễn Kha.

Chờ khi Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thấy vợ và con gái của đạo diễn Kha mới kinh ngạc phát hiện, hai người kia cô đã từng gặp rồi, hình như còn từng gặp hai lần.

Lần thứ nhất hẳn là ở trung tâm thương mại, lúc đó cô bé cầm kẹo vẫn luôn đi theo phía sau bánh bao nhỏ, kiên trì muốn tặng kẹo cho anh trai nhỏ, lần thứ hai là ở bệnh viện, là lần bánh bao nhỏ bị sốt kia.

Không ngờ người phụ nữ khí chất rất tốt kia lại là vợ của đạo diễn Kha.

Cô bé nhìn thấy bánh bao nhỏ, quả nhiên rất vui vẻ nhảy nhót đi về phía cậu bé, sau đó ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh trai nhỏ!”

Mọi người nghe xong đều ngầm hiểu mỉm cười.

Nhưng không chờ mọi người ngồi xuống nói chuyện tử tế, bên ngoài đột nhiên trở nên ầm ĩ ồn ào, chưa đến lát sau có người chạy đến, nói với đạo diễn Kha: “Đạo diễn Kha, có người ở bên ngoài gây rối, đối phương hình như là mẹ của Thẩm Vũ.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm lộp bộp.

Đạo diễn Kha cũng chưa nói gì, sau khi nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “Đi, ra ngoài xem thử.”

Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu liếc nhìn nhau, cũng vội đi ra ngoài theo.

Mọi người vừa đi ra ngoài phim trường, đã nhìn thấy vài người ngồi dưới đất, phía sau bọn họ lại còn có băng rôn, trên đó viết: “Thẩm Vũ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, không phụng dưỡng người già!”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Hạ Chiêu:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play