Lý Chiêm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hai người bằng một ánh mắt mờ mịt.
Tầm nhìn dừng lại trên người Dụ Ngôn Gia, sự căm phẫn hiện rõ trên nét mặt. Sau đó lại nhìn Trình Doãn, lúc này bà ta mới nhớ ra cô là ai.
"Là mày! Là mày phá hỏng chuyện tốt của tao!"
Trình Doãn nhìn bà ta có vẻ nực cười. "Lão phật gia, tuy ngày hôm đó tôi không biết rõ bà cần thứ đồ tốt gì ở Ưu Thành Nhan. Bởi vì ngày hôm đó không gặp lại, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn bà một tiếng."
Trình Doãn ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn anh. Người đàn ông im lặng không nói, chỉ nhìn cô đầy dung túng, ý nói ngay bây giờ, cô có làm gì trước mặt anh cũng được.
Lời vừa dứt, di động trong túi áo cô đã vừa vặn đưa đến trước mặt bà ta, nội dung bà ta nhìn thấy trước mắt, vô cùng rõ ràng.
Việc "tốt" của bà ta bại lộ rồi!
"Tôi là người làm gì cũng phải có thu hoạch. Lão phật gia, bà nhìn kỹ thử xem, đây có phải chuyện tốt tôi phá hỏng hay không."
Sắc mặt Lý Chiêm từ xanh chuyển thành trắng, bà ta không dám tin trong tay cô lại có toàn bộ danh sách thông tin cá nhân của tổ chức M!
Chuyện này... sao có thể?
Bà tuyệt đối khẳng định, nếu không phải lần trước cô to gan cải trang giả làm Ưu Thành Nhan xông vào căn cứ của họ, căn bản Lý Chiêm hoàn toàn biết đến sự tồn tại của cô gái này.
Lý Chiêm ngửa mặt nhìn Trình Doãn, thiếu nữ ngược lại không hề có phản ứng gì.
"Tại sao cô lại có thứ này?" Giọng Lý Chiêm run run, mồ hôi trên trán vã ra như tắm.
Tổ chức M không phải ai cũng biết, cô gái này không rõ thân phận, vậy nên danh sách này rơi vào tay cô càng không phải chuyện tốt.
Càng không tốt hơn chính là, chuyện này rất có lợi cho Dụ Ngôn Gia.
"Oh..." Trình Doãn mỉm cười, cất điện thoại đi. "Tôi có một người bạn, tuy đầu óc hơi ngốc một chút nhưng bù lại tay rất nhanh nhẹn, chỉ cần ngồi gõ phím một chút là tra ra được rồi."
Ngừng một lát, Trình Doãn cúi thấp người xuống, ngay trước mặt bà ta, hạ giọng.
"Lão phật gia, ai là người có uy quyền nhất trong danh sách này thế?" Cái nhìn cô gái lạnh lùng mà tàn nhẫn, xoáy sâu như cơn lốc, đem tâm trạng sợ hãi tột cùng của bà ta nghiền thành trăm mảnh. "Là bà đúng không, Lý Chiêm?"
Lý Chiêm dần cúi đầu, cắn răng không chịu lên tiếng.
Vẻ mặt Trình Doãn nhìn có vẻ bình thản, nhưng trong lòng sớm đã như lửa đốt, chính là giây phút nhìn thấy bà ta. Cô có vô vàn chuyện muốn hỏi cho ra nhẽ, về những chuyện xảy ra với Đàm Ngư, cả với Trình Doãn.
Nhưng thực tế cho thấy, hình thức ép cung chưa bao giờ thành công với kẻ mang tội.
Dụ Ngôn Gia nắm lấy cổ tay cô, đáy mắt ẩn hiện ý cười. "Được rồi, với tính cách đuổi cùng giết tận của em, còn tra hỏi nữa sẽ khiến bà ta kinh hãi mất."
"Đuổi cùng giết tận?" Cô cũng nhìn anh, khuôn miệng hồng hào căng mọng như muốn câu dẫn thần trí. "Còn không phải học hỏi từ anh sao?"
Da thịt thiếu nữ trong lòng bàn tay anh vừa mềm mại vừa ấm áp, đủ khiến người ta phân tâm, đến cả ngữ khí châm chọc rõ ràng trong lời nói kia cũng không làm anh để tâm nữa.
"Vậy chỗ này để lại cho anh giải quyết, được không?"
"Được thôi."
Lời đề nghị này của anh, rõ ràng là muốn cô tránh mặt đi. Bởi vì anh không muốn cô biết chuyện tiếp theo giữa anh và bà ta, anh mà không muốn nói, cô có gạn hỏi thêm cũng vô ích.
...
Mặt trời dần tắt.
Dụ Ngôn Gia mở khóa vân tay, nhìn căn phòng khách bừa bộn quần áo, chậm rãi đi đến bàn trà, đặt chìa khóa xe xuống.
Lợi Bỉ lúc này mới chịu liếc Dụ Ngôn Gia một cái, nhìn chìa khóa xe đặt trên mặt bàn mà yên lặng không nói.
Từng ngụm bia lại nuốt xuống, Lợi Bỉ đánh mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh kệ trưng bày rượu, lấy ra một chai Ballantines 40 năm duy nhất trên kệ.
Đó là chai rượu Ballantines cuối cùng trên thế giới này đó! Mỗi năm trên thế giới chỉ sản xuất đúng 100 chai, vô cùng quý hiếm, sao có thể muốn uống là uống như kia được chứ hả?
Lợi Bỉ nhịn cục tức đang sôi máu trong lòng xuống, giả vờ quay mặt đi. "Chai rượu quý của tôi cũng không đáng tiếc bằng cô gái kia của cậu."
Dụ Ngôn Gia đặt ly rượu xuống, có vẻ là rượu ngon, khiến tâm tình anh rất tốt. "Việc cậu nghĩ Trình Doãn làm, chắc chắn cô ấy sẽ không làm."
Lon bia đưa đến bên miệng, Lợi Bỉ không vội uống, duy trì tư thế đó giương mắt nhìn Dụ Ngôn Gia đứng cách đó không xa.
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, trải qua biết bao sóng to gió lớn. Điên cuồng tung hoành thương trường có, ngậm đắng nuốt cay chiến đấu trong thầm lặng cũng có, vậy nên, Lợi Bỉ tin chắc rằng, Dụ Ngôn Gia sẽ không làm việc theo cảm tính.
Có thể trước đó anh sẽ nghi ngờ tình cảm Dụ Ngôn Gia dành cho Trình Doãn quá lớn, sự nuông chiều đi quá giới hạn với người con gái kia khiến người đàn ông này đánh mất chính mình, nhưng bây giờ, có lẽ anh phải suy nghĩ lại.
Dụ Ngôn Gia vẫn là Dụ Ngôn Gia, sát phạt quyết đoán, công tư phân minh.
"Cậu điều tra được gì rồi?"
"Không tính là điều tra, nhưng có một chuyện đã được xác thực..." Anh ngồi xuống ghế đối diện, tốt bụng chừa lại nửa chai rượu, ngữ điệu mang thâm ý. "Cậu từng nói vụ án năm xưa của mẹ tôi hoàn toàn không có chứng cứ đúng không?"
Lợi Bỉ căng thẳng đến nỗi không dám hít thở.
Dụ Ngôn Gia lại cầm ly rượu đó lên, đã qua hai phút, dư vị còn sót lại của chai rượu cuối cùng cũng lắng xuống tận đáy.
"Tôi tìm được rồi."
...
Đúng bảy giờ tối, Trình Doãn có mặt ở chung cư riêng của anh, à không... còn có cả đồ đạc và quần áo của cô nữa.
Không sai... cô chuyển nhà! Hơn nữa còn chuyển đến nhà anh!
Chính vì quan hệ của hai người chưa thể danh chính ngôn thuận sống cùng nhau, vậy nên chỉ có thể thỉnh thoảng gặp mặt ở chung cư Họa Thiên, không hề có dáng vẻ của một cặp đôi đang yêu gì hết.
Đi vào trong, Trình Doãn phát hiện căn nhà này không đơn thuần chỉ là một chung cư, chính xác hơn là một cái biệt phủ nhỏ.
Cửa nhà xoay hướng Đông Nam, vừa đón được gió Đông Nam mát mẻ vào mùa hè, vừa tránh được gió lạnh Đông Bắc vào mùa đông. Sau nhà có một khu vườn nhỏ, lưng dựa núi, mặt hướng biển.
Vừa yên tĩnh lại thoáng đãng, không ồn ào cũng không quá cách biệt.
Căn nhà ba tầng dàn trải, tầng một là gara và bể bơi, ba phòng ngủ và một phòng ăn, phòng khách ở giữa cùng với thư phòng.
Trình Doãn đi khắp căn nhà một vòng, mặc dù dạo này anh thường "đóng quân" ở chung cư Họa Thiên với cô, nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ. Tiện nghi đủ đầy, chỉ có điều...
Thiếu hơi phụ nữ!
Trình Doãn dựa hông lên bàn làm việc của anh, chống tay xoa cằm. Người đàn ông này chỉ giỏi sống cô đơn, một chút phong tình cũng không hiểu.
Lại cầm điện thoại lên, vui vẻ gửi đi một tin nhắn thoại.
"Anh yêu, đợi anh về nhà."
...
Lợi Bỉ phát hiện người đàn ông đối diện không hề tập trung.
Trong lúc Dụ Ngôn Gia đang nói về những uẩn khúc trong vụ án năm xưa, đột nhiên di động bên cạnh rung lên bần bật. Anh không chần chừ cầm nó lên, vài giây sau liền mặt tươi mày giãn, khác hẳn dáng vẻ chuyên tâm khi nãy.
Chỉ là một cái thông báo điện thoại thôi, vậy mà có thể khiến người đàn ông này thay đổi thần sắc chóng mặt đến thế.
"Cô ấy gọi à?" Lợi Bỉ nhìn bóng lưng anh, nở nụ cười châm trọc. "Trông cậu càng ngày càng có dáng vẻ là người đàn ông có vợ nhỉ?"
Quả nhiên mọi tâm tư đều dồn hết vào cô gái này.
Trình Doãn, cô giỏi lắm!
...
Trong lúc cô đang thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha thì phía sau chợt có động tĩnh. Dụ Ngôn Gia không biết đã trở về từ lúc nào, từ phía sau lưng cô ôm lấy, anh ghé xuống vành tai lành lạnh của cô, cánh tay chỉ cần chống xuống thành ghế là có thể từ phía sau ôm trọn lấy cô vào lòng.
Vành tai Trình Doãn bị cằm của anh cọ tới cọ lui, cô chợt co người, nhịn không nổi cảm giác vừa ngứa vừa nhột, hơi cúi người né tránh anh.
Một bàn tay rắn rỏi của người đàn ông nhanh chóng vươn tới, chính xác nắm lấy cái cằm nhỏ của cô kéo về.
"Chê anh à?"
"Chê thì anh sẽ biết khó mà lui sao?" Trình Doãn cười cười. "Anh về khi nào thế?"
"Lúc nãy." Dụ Ngôn Gia lại cúi người xuống, bàn tay giữ cằm cô khẽ dùng lực, vậy mà cô gái trong lòng chợt đứng dậy, cứ thế chặn đứt ý đồ trong lòng anh.
Người đàn ông buông tay, nhìn cô một hồi rồi khẽ cười.
"Bàn cơm này, là em làm à?"
Trình Doãn nhìn điệu bộ khó tin của anh, vòng ra phía sau đi đến bàn ăn chập chờn ánh nến, đứng ở cạnh bàn, mềm mại tạo thành tư thế mời.
"Dụ tiên sinh, xin hỏi anh có hài lòng không?"
"Anh nhớ em chưa từng nấu ăn." Ngừng một lát, câu sau càng mang sát thương mạnh hơn câu trước. "Cũng nhớ em từng thỉnh giáo tay nghề của anh rồi."
Thiếu nữ bĩu môi, khoanh tay trước ngực chất vấn anh tỏ ý hờn dỗi.
"Thôi đi, anh khá lắm cũng chỉ nấu được cháo. Những lần đó là cho anh mặt mũi xíu thôi, đâu thể hai đứa cứ ăn cháo qua ngày mãi được?"
Dụ Ngôn Gia đột nhiên bật cười.
"Có thể nhờ giúp việc."
Trình Doãn hơi giận, đi đến trước mặt anh, không thương tiếc véo lên cạnh sườn anh một cái thật đau.
"Vợ anh ở đây, anh còn muốn nhờ ai nữa hả?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT