Lúc nói chuyện, đoàn người bọn họ đã đi tới bên ngoài bộ lạc Thanh Dương.

Đưa đến đây, Lâm Diệp chủ động cáo từ: “Tiết Lương đại thúc, không cần đưa nữa.”

Tiết Lương hơi gật đầu: “Được rồi, một đường bảo trọng.”

Lâm Diệp cười cười, khống chế Lân Mã, quay đầu chạy về phía phương xa. Hai tên hộ vệ đến từ Thạch Đỉnh Trai kia cũng áp giải hàng hóa đi theo.

“Hành động của chàng trai này đêm qua nhìn như lỗ mãng, nhưng tâm tư tinh tế, trong lòng có công sự. Về sau mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên cũng có ngày xuất đầu. Chỉ là đáng tiếc hắn sinh ra ở vùng đất xa xôi nghèo khổ, kiến thức cùng kinh nghiệm quá ít, về sau chỉ sợ sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối…”

Tiết Lương yên lặng nhìn xa xa, cho đến khi thân ảnh Lâm Diệp bọn họ biến mất, lúc này mới thu hồi ánh mắt, xoay người trở về bộ lạc Thanh Dương.

......

Cùng lúc đó, hiệu buôn Ngô Thị.

Ngô Đức Dũng khô héo ngồi ở trong đại sảnh, ánh mắt tràn ngập từng sợi tơ máu, sắc mặt càng âm trầm như nước.

Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, một thiếu niên đến từ thôn Phi Vân, tại sao lại trở thành thượng khách của Thạch Đỉnh Trai. Hơn nữa ngay cả Chưởng Quỹ của Thạch Đỉnh Trai là Diêm Chấn cũng tự mình thay thiếu niên này ra mặt. Điều này làm cho một lòng Ngô Đức Dũng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nhịn xuống.

Thế lực của Thạch Đỉnh Trai quá khủng bố, đừng nói Ngô Đức Dũng, ngay cả dòng tộc Ngô Thị sau lưng ông ta, căn bản không đắc tội nổi với Thạch Đỉnh Trai, loại quái vật khổng lồ này.

So sánh với Thạch Đỉnh Trai, bọn họ giống như một gốc đại thụ cao tầng trước mặt một con kiến hôi nhỏ bé. Nếu là muốn tìm bọn họ phiền toái, Thạch Đỉnh Trai động đầu ngón tay, đều có thể nghiền chết bọn họ!

Vì vậy, điều này chỉ có thể chịu đựng.

Lúc này, một người hầu vội vàng báo cáo, nói: “Khởi bẩm Chưởng Quỹ, tiểu tử kia đã rời khỏi bộ lạc Thanh Dương, đi theo còn có hai gã hộ vệ của Thạch Đỉnh Trai.”

Nghe vậy, một tia không cam lòng cuối cùng trong lòng Ngô Đức Dũng cũng nhất thời hóa thành hư không, sắc mặt suy sụp. Thạch Đỉnh Trai thực sự phái hộ vệ đi theo! Đây rõ ràng là đang cảnh cáo hiệu buôn Ngô Thị bọn họ không nên làm chuyện đi quá xa!

“Chưởng Quỹ, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy? Chó điên Ngô Kiệt bọn họ đều bị tiểu tử này giết, hiện giờ trong bộ lạc Thanh Dương ai không biết việc này? Nếu không giải quyết một chút, về sau chúng ta làm sao còn có thể ngẩng đầu lên trong bộ lạc Thanh Dương?

Một gã trung niên ở một bên đại sảnh phẫn nộ mở miệng, khiến cho những người khác nhao nhao gật đầu.

Ngô Đức Dũng giận dữ hét lớn: “Không tính như vậy, chẳng lẽ còn muốn báo thù? Các ngươi muốn Thạch Đỉnh Trai tìm cớ, diệt trừ toàn bộ chúng ta?”

Mọi người nhất thời im như hến.

Thở dốc hồi lâu, lúc này Ngô Đức Dũng mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: “Việc này cứ chấm dứt như vậy, sau này đừng nhắc lại!”

Có người nhịn không được nói: “Nhưng hôm nay một chút tin tức về đại chấp sự Ngô Hận Thủy còn cũng không có, việc này chẳng lẽ cũng phải quên?”

Nhắc tới Ngô Hận Thủy ngay lập tức làm cho khóe môi Ngô Đức Dũng không khỏi co giật một chút, cắn răng nói: “Ngu xuẩn, thiếu niên kia đơn thương độc mã giết một người qua lại trong bộ lạc Thanh Dương, chẳng lẽ các ngươi còn cho rằng, Ngô Hận Thủy hiện giờ có thể sống?”

Tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ kỳ thật cũng biết, Ngô Hận Thủy chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Chỉ là cứ thả Lâm Diệp như vậy, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ không cam lòng.

Điều này không chỉ liên quan đến thể diện của bọn họ, còn có danh dự của hiệu buôn Ngô Thị trong bộ lạc Thanh Dương!

“Chưởng Quỹ, chúng ta không tiện động thủ, nhưng có thể tìm người khác ra tay, sao không bỏ tiền thuê vài người liều mạng đi làm việc này?”

Trong một thời gian dài, một đề nghị đã được đưa ra.

Nhưng Ngô Đức Dũng nghe được lời này, lại tức giận đến mức thất khiếu sinh khói, vỗ bàn há miệng mắng to: “Chẳng lẽ các ngươi đều quên đêm qua Diêm Chấn nói như thế nào? Chỉ cần thiếu niên kia phát sinh bất trắc gì, vô luận là có phải chúng ta làm hay không, Thạch Đỉnh Trai sẽ diệt trừ chúng ta trước tiên! Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Cho dù thiếu niên kia chết trong miệng thú dữ, chúng ta cũng phải chịu sự trả thù toàn diện của Thạch Đỉnh Trai! Một đám ngu ngốc! Nói chuyện cũng không biết dùng đầu óc!

Mọi người nhất thời sụp đổ, trong lòng nghẹn khuất đến mức sắp nổ tung. Thạch Đỉnh Trai này quả thực là khinh người quá đáng!

Thấy thật lâu không ai mở miệng, Ngô Đức Dũng hít sâu một hơi, nói: “Đương nhiên, thù này nhất định là phải báo. Nhưng không phải lúc này, các ngươi đừng quên, cùng Ngô Hận Thủy rời đi, còn có hộ vệ thống lĩnh của thôn Phi Vân Liên Như Phong kia. Ta nhớ rõ nhi tử Liên Phi của hắn ta hiện giờ đang tu hành ở thành Đông Lâm. Sau này cơ hội tới, Liên Phi này có lẽ có thể phát huy tác dụng lớn…”

Nói xong cuối cùng, trong thanh âm của ông ta đã mang theo một tia khí tức u ám đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play