Khi Lâm Diệp từ Thạch Đỉnh Trai đi ra, trên người còn có một trăm bảy mươi ba đồng bạc, phần lớn chi tiêu đều rơi vào linh dược cùng linh mặc kia.
Cái này cũng không có biện pháp, vật phẩm dùng để tu hành đều có giá trị cực kỳ cao, người bình thường căn bản là không chịu nổi.
Lâm Diệp cũng từng nghe nói, trên đời này không thiếu nhiều người có thể đặt chân vào tu hành, chỉ bởi vì quá mức nghèo khổ, thiếu hộ trợ tài lực, cả đời cũng không có duyên với tu hành, chỉ có thể trở thành một thành viên bình thường trong đám chúng sinh.
Cũng may, hiện tại Lâm Diệp cũng không phải lo lắng về mặt này.
Gần trưa, Lâm Diệp đã quyết định xuất phát trở về thôn Phi Vân. Tiết Lương phái hai tên hộ vệ, cùng nhau giúp Lâm Diệp áp tải hàng hóa, cùng nhau đồng hành.
Cùng lúc đó, hai tên hộ vệ này cũng gánh vác trách nhiệm thu mua đồng Phi Vân Hỏa. Lần này là họ cùng đi theo Lâm Diệp tìm đường, về sau cứ cách một tháng, sẽ chủ động đi thôn Phi Vân thu mua đồng Phi Vân Hỏa.
Cứ như vậy, mặc dù sau này Lâm Diệp rời khỏi thôn Phi Vân, cũng không cần lo lắng không có ai giúp thôn Phi Vân áp tải và đổi hàng hóa.
Trong lòng Lâm Diệp biết rõ, đây nhất định là an bài của Diêm Chấn. Mà điều này cũng chứng minh Thạch Đỉnh Trai đích thật là nói ra sẽ làm.
Về sau chỉ cần Thạch Đỉnh Trai còn ở bộ lạc Thanh Dương, chỉ cần Lâm Diệp hắn còn sống, sẽ không lo lắng ai dám hủy ước.
Hơn nữa, có Thạch Đỉnh Trai làm chỗ dựa vững chắc, cũng có thể cam đoan những người khác không dám can thiệp vào sự giàu có của thôn Phi Vân.
Tiết Lương tự mình đưa Lâm Diệp ra ngoài bộ lạc Thanh Dương, dọc theo đường đi khiến cho không ít ánh mắt chú ý tới, nhưng khi nhận ra là người của Thạch Đỉnh Trai, đều rất ăn ý thu hồi ánh mắt.
“Lâm Diệp công tử, theo tuổi tác và tu vi hiện giờ của ngươi, vì sao không đi thành Đông Lâm tham gia phủ thí?”
Dọc đường trò chuyện với nhau, khi Tiết Lương biết được Lâm Diệp năm nay mới mười ba tuổi thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mở miệng nói.
Lâm Diệp giật mình: “Phủ thí?”
Tiết Lương kiên nhẫn giải thích nói: “Đế quốc cách một năm, sẽ tiến hành tuyển chọn từng tầng lớp một, chiêu nạp những tài năng xuất sắc và tuyệt vời từ khắp nơi trong thiên hạ…”
Dựa theo Tiết Lương nói, vương quốc Tử Diệu vì tuyển chọn nhân tài, dựa theo khu vực khác nhau mà thành lập phủ thí, châu thí, tỉnh thí, quốc thí bốn loại khảo hạch tuyển chọn nhân tài.
Điều này cũng rất dễ hiểu, lãnh thổ vương quốc Tử Diệt cực kỳ rộng lớn. Ngoại trừ Đế Đô Tử Cấm Thành, các lãnh thổ khác được chia thành ba mươi bốn hành tỉnh, mỗi hành tỉnh có một số châu quận, mỗi một châu quận lại thành lập một số phủ huyện.
Nói tóm lại, phủ huyện, châu quận, tỉnh, đế đô tạo thành bản đồ lớn của đế quốc Tử Dật.
Và những cái này “Phủ thí” “Châu thí” “Tỉnh thí” “Quốc thí” chúng tương ứng với các mức độ đánh giá và lựa chọn khác nhau.
Trong đó, phủ thí là khảo hạch cấp thấp nhất, điều kiện khảo hạch cũng rất đơn giản. Yêu cầu độ tuổi với người tham gia khảo hạch không được vượt quá mười lăm tuổi, hơn nữa trong người có tu vi.
Chỉ cần thỏa mãn điều kiện này, đều có thể thuận lợi thông qua phủ thí.
Khảo hạch của châu thí thì yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút, cần phải tiến hành phán xét chính xác trình độ, sự nhận thức, căn cốt của tu giả. Chỉ có người xuất sắc mới có thể thông qua khảo hạch.
Khảo hạch tỉnh thí đã không thể dùng nghiêm khắc để hình dung, mà là hà khắc. Nội dung sát hạch cụ thể ngay cả Tiết Lương cũng không hiểu rõ. Nhưng ông ta lại biết, có thể thông qua tỉnh thí, đều không phải là nhân vật hạng nhất đương thời!
Về phần quốc thí, cái đó vô cùng xa xôi, là một trận khảo hạch đứng đầu trong Đế Đô Tử Cấm Thành, có thể tham dự vào phần lớn đều là hạng người giỏi nhất vạn dặm chọn một, được gọi là thiên chi kiêu tử cũng không quá đáng.
Điều đáng nói là, phủ thí, châu thí, tỉnh thí, quốc thí là những kỳ sát hạch tuyển chọn tầng tầng lớp lớp.
Muốn tham gia quốc thí, chẳng những cần phải thỏa mãn độ tuổi dưới mười tám tuổi, mà còn phải trải qua thành công phủ thí, châu thí, tỉnh thí, thiếu một cái cũng không được!
Lâm Diệp nghe xong những thứ này, không khỏi âm thầm thán phục. Mỗi năm một vòng khảo hạch, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật kinh thái tuyệt diễm xuất hiện. Mà những nhân vật này có thể từ trong khảo hạch trổ hết tài năng, về sau chỉ cần không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ trở thành trụ cột của vương Tử Diệu đế quốc, tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng rất nhanh Lâm Diệp đã ý thức được một vấn đề, nói: “Tiết Lương đại thúc, tham gia khảo hạch có lợi ích cụ thể gì không?”
Tiết Lương im lặng, hồi lâu mới nói: “Lợi ích có rất nhiều, không chỉ có thể đạt được thanh danh, cũng có thể đạt được rất nhiều cơ hội thăng tiến leo cao. Quan trọng nhất là, đối với con đường tu hành sau này của bản thân cũng có lợi ích lớn.”
Dừng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: “Lấy phủ thí làm ví dụ, chỉ cần thông qua, sẽ bị rất nhiều dòng tộc, thương hội, quân bộ, thế lực học viện nhìn trúng. Bọn họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế lôi kéo ngươi, cung cấp cho ngươi tài phú cùng tài nguyên cần thiết để tu hành.”
Lâm Diệp kinh ngạc nói: “Lý do tại sao?”
Tiết Lương cười nói: “Rất đơn giản, đừng chỉ nhìn nó là một phủ thí. Nhưng có thể tham gia đều là thiếu niên dưới mười lăm tuổi, vả lại mang tu vi. Loại người này chính là một đám mầm non tốt có tiềm lực cực lớn. Nếu có thể lôi kéo lại đây trở thành một thành viên trong thế lực của mình, về sau tuyệt đối có thể mang đến chỗ tốt lớn cho thế lực đó.
Lâm Diệp đăm chiêu, gật đầu nói: “Hóa ra là như thế, chỉ là nếu không muốn gia nhập thế lực khác sẽ không có chỗ tốt nào khác?”
Tiết Lương nói: “Đương nhiên không phải, chỉ cần thông qua phủ thí, đế quốc sẽ thưởng cho ngươi một khoản tài vật, cung cấp cho ngươi cơ hội tham gia châu thí. Chỉ cần có thể thông qua châu thi, chỗ tốt so với phủ thí nhiều hơn nhiều lắm. Khi đó, ánh mắt của một ít thế lực lớn sẽ chú ý đến ngươi.”
“Nếu có thể thông qua tỉnh thí, vậy thì thật tuyệt vời. Về sau mặc dù không có cơ hội tham gia quốc thí, cũng có thể có được địa vị cực cao, hưởng thụ tài phú vô tận, cùng với tài nguyên tu hành cuồn cuộn không ngừng.”
“Về phần quốc thí... Chỉ cần thông qua, là có thể bước vào cung điện học viện Thanh Lộc! Đây chính là một tòa học viện nổi tiếng nhất đế quốc, là thánh địa tu hành mà vô số tu giả tha thiết ước mơ!”
Nói đến đây, trong âm thanh Tiết Lương đã không thể khống chế được sự kích động, mặt lộ vẻ sùng bái.
Hồi lâu sau, Tiết Lương mới thoáng khôi phục bình tĩnh, cười khổ nói: “Nhưng học viện Thanh Lộc cũng không dễ vào. Mỗi năm chỉ tuyển nhận trăm học sinh, những tu giả đã tham gia quôc thí, chín mươi chín phần trăm đều khó có thể tiến vào trong được.”
Lâm Diệp yên lặng tiêu hóa hồi lâu, cũng không khỏi cảm khái nói: “Học viện Thanh Lộc này lợi hại thực sự, ít nhất ngay cả mặt ngoài tiền tệ lưu thông của đế quốc, đều khắc sâu bức họa liên quan đến nó.
Tiết Lương đồng cảm sâu sắc, nói: “Ai nói không phải chứ? Nói đi cũng phải nói lại, khảo hạch tuyển chọn nhân tài của đế quốc này cũng không đơn giản, mỗi một đợt khảo hạch đều có học vấn rất lớn. Nếu ngươi có nguyện vọng tham gia, ngược lại có thể đi thành Đông Lâm hỏi thăm một chút tin tức cụ thể, ta nghe nói qua hai tháng nữa, phủ thí ở thành Đông Lâm sẽ bắt đầu.
Lâm Diệp gật đầu: “Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT