“Chưởng quầy, ông thật sự chỉ cần hai bộ thôi sao? Hoa tiên của ta ở Ngư Đầu trấn cũng không lo nguồn tiêu thụ, huống chi Tương Dương lớn như thế này.”

Trong một cửa hiệu sách cổ xưa tao nhã của Tương Dương, Thẩm Châu Hi đang cố gắng thuyết phục chưởng quầy của hiệu sách mua thêm mấy bộ hoa tiên của mình.

Nhưng nàng nói gãy lưỡi ông ta vẫn kiên quyết như cũ. Ông ta xua tay, không chút do dự nói: “Lý nương tử, nay đã khác xưa. Hiện tại mọi người đến gạo còn không ăn nổi, người dám bỏ số tiền lớn ra mua hoa tiên chỉ có mấy vị công tử và tiểu thư trong thành. Nhưng ngay cả bọn họ lúc này cũng không có quá nhiều tiền dư thừa. Hai bộ này ta nghĩ hẳn cũng phải mười ngày nửa tháng mới bán được ấy.”

Thẩm Châu Hi chẳng còn cách nào đành phải mang theo ba bộ hoa tiên còn lại rời khỏi hiệu sách.

Năm nay mất mùa vụ thu, cuộc sống của người dân thường càng thêm gian nan. Ngay cả người bán người mua ở chợ cũng ít hơn trước một nửa. Gần cửa thành cũng xuất hiện không ít người nói giọng nơi khác, bộ dạng xanh xao vàng vọt.

Lý Vụ đi theo tri phủ Tương Châu làm việc nên dù có đói thì bọn họ cũng là những kẻ cuối cùng phải chịu đói ở đây. Ít nhất trước mắt Thẩm Châu Hi chỉ cảm thấy giá cả tăng cao chứ chưa bị ảnh hưởng gì.

Rất nhiều nhà thường dân đều không có gì ăn vậy mà Lý Vụ còn thường xuyên mang gà nướng, vịt nướng và heo sữa nướng cùng các loại đồ điểm tâm tinh xảo từ phủ của tri phủ Tương Châu về nhà.

Thẩm Châu Hi chỉ nhìn đống điểm tâm phô trương lãng phí kia đã biết Phạm Vì không hề để khó khăn của người dân vào mắt.

Nàng không có tư cách khiển trách Phạm Vì.

Lúc biên cương không phát nổi quân lương thì trong cung vẫn ca vũ thăng bình, ngày tiêu tốn vạn lượng như thường.

Nàng đi trên con đường lác đác người, cửa hàng vắng vẻ, trong lòng là tâm tình sầu lo bất an. Nàng đánh giá con phố lớn của Tương Dương đã từng phồn hoa sầm uất thì không biết phải làm sao.

Nhà bình thường lúc này chỉ ăn một bữa mỗi ngày, nhưng căn bản cũng chỉ như muối bỏ biển. Mùa đông gian nan nhất còn chưa tới đâu, đợi tới khi trời đông giá rét giá gạo không biết còn tăng đến mức nào đây.

“Vị nương tử này, mua thạch lựu đi…… Xin thương xót mua chút thạch lựu để ta mua ít gạo về nhà……”

Một giọng nói suy yếu hấp dẫn sự chú ý của nàng, Thẩm Châu Hi không nhịn được dừng bước.

Nàng thấy một bà lão mặc bộ quần áo vá nhằng nhịt đang ngồi trước hai sọt thạch lựu, vẻ mặt cầu xin nhìn nàng. Trên mặt bà ấy là nếp nhăn tràn đầy, chỗ vàng chỗ nâu, tóc tai rối bời, đôi tay đặt trên đòn gánh vừa gầy lại khô, da nhăn nheo không khác gì móng gà.

Thạch lựu trong sọt tre trắng đỏ đan xen, lớn nhỏ không đồng nhất. Nếu đang ở trong cung thì Thẩm Châu Hi căn bản chẳng thèm nhìn thứ này lấy một cái nhưng hiện tại nàng lại đi tới nhìn lựu trong sọt và nói: “Lão nhân gia, ngài bán thạch lựu thế nào đây?”

“Một lượng bạc, ta bán hết cho ngài, còn giúp ngài gánh về nhà!”

Thẩm Châu Hi làm sao mà ăn hết nhiều thạch lựu như thế, nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của bà lão thì nàng chẳng thể nói được lời cự tuyệt.

Huống chi giá một lượng bạc quả thực là quá rẻ.

“Vậy ngài giúp ta gánh về nhà đi, đa tạ.” Thẩm Châu Hi móc từ trong túi ra hai lượng bạc vụn đưa cho bà ấy: “Coi như trả cho ngài công vất vả gánh về nhà.”

“Tiểu nương tử, đa tạ …… Đa tạ ngài…… Ngài đúng là tâm Bồ Tát……” Bà lão kích động vô cùng, tay ôm bạc mà run rẩy, mắt trào lệ nóng: “Cháu ta đã mấy ngày chưa ăn thứ gì, hôm nay rốt cuộc có thể ăn gì đó…… Đa tạ ngài, đa tạ ngài……”

Mắt thấy bà lão thậm chí chuẩn bị quỳ xuống dập đầu nên Thẩm Châu Hi vội vàng giữ chặt cánh tay bà ấy.

Nàng không chỉ cảm nhận được độ dày của mụn vá mà còn có những nặng nhọc một đời của người dân nghèo khổ. Nàng căn bản không chịu nổi lời cảm tạ của bà lão bởi vì nàng vốn từng là một kẻ hút mồ hôi và nước mắt của dân chúng mà sống ——

Bà lão mà dập đầu thì nàng hổ thẹn lắm, bởi vì nàng căn bản không xứng.

“Lão nhân gia mau đứng lên đi, ngài còn thế ta cũng không dám mua thạch lựu của ngài nữa đâu.” Thẩm Châu Hi nói.

“Được, được, ta lập tức gánh thạch lựu về nhà cho nương tử. Ngài đi phía trước dẫn đường cho ta đi.”

“Lão nhân gia, ngài gánh nổi không? Có cần ta tìm người tới hỗ trợ không?”

Lão phụ nhân nở nụ cười hàm hậu giản dị, trên khuôn mặt nhăn nheo lao khổ là một nụ cười sáng rọi.

“Đa tạ nương tử nhưng không cần đâu. Từ nhỏ ta đã giúp trong nhà làm việc, sức ta lớn lắm. Trước kia khi còn trẻ đừng nói là một gánh thạch lựu, chính là một gánh bùn ta cũng khiêng nổi mà không mệt.”

Thẩm Châu Hi không nhịn được nở nụ cười, nàng nhìn bà ấy nhanh nhẹn khiêng đòn gánh thì vẫn theo bản năng duỗi tay ra hỗ trợ một chút.



Lão phụ nhân chịu trách nhiệm gánh thạch lựu đi theo Thẩm Châu Hi về nhà nàng.

“Tiểu nương tử đúng là người tốt, hiện giờ người tốt như ngài cũng không nhiều lắm.” Lão phụ nhân cảm khái nói, “Năm nay chẳng những hoa màu mất mùa mà thạch lựu này của chúng ta cũng không tốt như mọi năm. Để nương tử bỏ ra một lượng bạc mua quả thực không đáng giá. Chờ năm sau thu hoạch tốt hơn ta lại chọn vài quả vừa to vừa đỏ tới cho ngài.”

“Không sao, ta cũng không kén ăn, dù sao ta cũng không phân biệt được.” Thẩm Châu Hi an ủi bà ấy.

Rốt cuộc bà lão cũng đã lớn tuổi, hơn nữa có lẽ vì chưa được ăn gì nên đi được một nửa bước chân bà ấy đã chậm dần, trán đổ đầy mồ hôi.

“Lão nhân gia, ta đi mệt rồi, chúng ta ngồi ở ven đường này nghỉ một lát nhé. Để ta đi mua cái bánh bột ngô ăn lót dạ đã.”

Lão phụ nhân lau mồ hôi trên trán và cười nói: “Tiểu nương tử không cần để ý đến ta. Ta sẽ chờ ngài ở chỗ này.”

Thẩm Châu Hi xoay người đi tới một cửa hàng điểm tâm nho nhỏ ở đối diện. Phía trước cửa hàng không một bóng người, chỉ có mỗi chủ quán uể oải ỉu xìu ngồi trước sạp ngủ gà ngủ gật, trước ngực và trên cánh tay ông ta phủ một tầng bột mì hơi mỏng.

“Cho 2 cái màn thầu.” Thẩm Châu Hi nói.

“Một trăm văn.” Chủ quán liếc nàng một cái và nói.

…… Lại tăng giá rồi.

Ai có thể nghĩ chỉ mấy tháng trước màn thầu mới chỉ có hai văn tiền một cái chứ?

Thẩm Châu Hi móc một trăm văn từ trong túi ra đưa cho chủ quán. Ông ta nhận tiền rồi mới chậm rãi đứng dậy nhặt hai cái màn thầu bao trong lá sen và đưa cho nàng.

Thẩm Châu Hi cầm màn thầu, tiện tay nhéo một miếng bỏ vào miệng sau đó xoay người đi về phía bà lão. Bộ dạng nàng ghét bỏ mà đưa màn thầu cho bà lão nói: “Lão nhân gia, màn thầu này ngài giúp ta ăn đi, ta vừa ăn một miếng nhưng nghẹn tới độ ta nuốt không nổi.”

“Cái này sao được?” Bà lão vội đẩy màn thầu về, “Hiện tại tiểu nương tử ăn không nổi thì mang về nhà để ngày mai ăn, cũng có thể mang cho người nhà, cho ta thì lãng phí quá……”

“Ta mang về mới là lãng phí ấy, người nhà ta không thích ăn màn thầu.” Thẩm Châu Hi vẫn nhét bánh vào tay bà lão.

“Vậy…… đa tạ tiểu nương tử, ta mang về nhà ăn.” Lão phụ nhân cẩn thận nhận lấy gói màn thầu.

Thẩm Châu Hi cười nói: “Lão nhân gia không cần khách khí, ta ——”

“Giả vờ hào phóng gì chứ! Có một số người có vài đồng tiền dơ bẩn trong nhà nhưng đến con chó cũng không nuôi nổi đâu.”

Một giọng âm dương quái khí vang lên đánh gãy lời Thẩm Châu Hi.

Nàng ngẩng đầu thì thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc một thân váy hoa màu tím, bên ngoài là lụa sa mỏng. Nàng ta dùng ánh mắt khinh miệt liếc bên này một cái sau đó buông lỏng cái tay phải đang cầm màn thầu của mình. Cái màn thầu trắng tinh lăn dưới đất tới gần một con chó xồm lông vàng đang ngồi bên chân nàng ta.

Chó xồm tiến lên ngửi ngửi sau đó chả có hứng thú gì mà ngoảnh mặt đi. Cách đó không xa có một khất cái quần áo tả tơi nhanh tay lẹ mắt chạy ra cướp cái màn thầu sau đó bỏ trốn mất dạng.

“…… Hừ, đến cái thứ chó còn không thèm ăn cũng mang đi giả vờ tốt bụng, đúng là dối trá.” Nữ tử kia bế con chó của mình lên sau đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Thẩm Châu Hi cũng chưa tức giận, nàng căn bản không quen biết người này nên nghe nàng ta mắng thì chỉ thấy như mình bỗng nhiên đi trên đường và bị chó hoang sủa thôi.

Nếu đối phương chỉ ngấm ngầm hại mình nàng thì có lẽ nàng sẽ coi như không nghe thấy mà xoay người đi —— nàng ở trong cung đã nghe nhiều lời nhàn ngôn toái ngữ, chút này chưa là gì.

Nhưng bà lão bên cạnh nàng lại đỏ mắt, bà ấy chật vật, đôi mắt vẩn đục trốn tránh khắp nơi. Bàn tay cầm gói lá sen bọc màn thầu của bà ấy giấu ra sau lưng, một bàn tay khô gầy như củi còn lại thì lo sợ bất an mà chà sát tà váy.

Thẩm Châu Hi không nhịn được mở miệng hỏi: “Chúng ta và ngươi không oán không thù, có làm cái gì thì cũng chẳng liên quan tới ngươi. Sao ngươi phải mở miệng châm chọc chứ?”

“Ta nói tới ngươi hả?” Nữ tử kia trào phúng nói, “Màn thầu là ta mua, ta thích cho chó ăn thì liên quan gì tới ngươi?”

Người đi đường lúc này đã chậm bước nhìn qua, đám chủ tiệm ở hai bên cũng ló đầu ra, dựng tai nghe.

Thẩm Châu Hi thu lại biểu tình, sắc mặt lạnh lùng nói: “Màn thầu của ngươi thì đương nhiên chẳng liên quan tới ta. Hy vọng ngươi và người nhà của mình đời này đừng ăn màn thầu, nếu không ngươi vẫn nên ngẫm lại lời mình nói hôm nay đi. Màn thầu chính là thứ đến chó nhà ngươi cũng không ăn đó ——”



Ngay cả hoàng đế cũng có lúc tâm huyết dâng trào muốn ăn màn thầu huống chi bá tánh bình dân?

Nữ tử kia nghe nàng nói như vậy thì biểu tình lập tức giận dữ: “Ngươi ——”

Thẩm Châu Hi phớt lờ nàng ta sau đó ôn nhu nói với bà lão: “Lão nhân gia, ta nghỉ đủ rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được…… Đi thôi.” Bà lão hoàn hồn, vội vàng gánh thạch lựu bước đi.

Nữ tử trừng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Châu Hi sau đó thấp giọng mắng một câu: “Hồ ly tinh!”

Một mình nàng ta đứng đó cũng chẳng còn hứng thú nên nhanh chóng ôm chó đùng đùng nổi giận bỏ đi.

Ở đầu đường cách đó không xa Lý Vụ và Lý Thước đứng trước cửa khách điếm của Tương Dương nên thấy hết mọi chuyện. Lý Thước cà lơ phất phơ còn Lý Vụ thì mặt không gợn sóng.

Lý Thước nhịn cười nói: “Đại ca, đệ còn tưởng huynh sẽ nhịn không được ra mặt đó.”

“Chuyện của nữ nhân nam nhân trộn lẫn cái gì.” Lý Vụ nói.

Lý Thước khoanh tay, thản nhiên nhìn mây trắng lững lờ trên bầu trời, trong lòng thầm đếm nhẩm, một, hai, ba ——

“Biết nàng kia là người nào không?” Lý Vụ hỏi.

“Biết, con gái út còn chưa xuất giá của Trương lão bản cửa hàng lương thực.” Lý Thước cười tủm tỉm nói, “Mấy ngày trước đây vị hôn phu của nàng ta uống say rồi nói mê sảng.”

“Nói cái gì?”

“Đời trước phải tu công đức gì mà đời này mới cưới được nữ tử tài mạo song toàn như Lý nương tử. Đời trước tạo nghiệt gì mà đời này lại đính hôn với người đàn bà đanh đá lại mù chữ của Trương gia từ trong bụng mẹ.”

Lý Vụ nhếch khóe miệng nói: “…… Lời này cũng không sai.”

“Lời này bị mọi người truyền ra, Trương gia Tứ cô nương đương nhiên cũng nghe thấy nên kết quả là có bình dấm chua này đây.”

“Đi thôi.” Lý Vụ bước xuống bậc thềm của khách điếm, “Về nhà ăn thạch lựu.”

Hai người bọn họ về nhà thì bà lão kia đã dỡ thạch lựu xuống và đi về. Thẩm Châu Hi đang sai người làm nâng hai sọt thạch lựu vào phòng bếp.

“Thẩm Châu Hi, ngươi lại nhặt thứ gì về thế?” Lý Vụ đến gần hỏi.

“Ta mua thạch lựu, ngươi thích thạch lựu không?” Thẩm Châu Hi nói, “Nhiều thạch lựu như vậy ăn không hết, ta muốn hỏi Cửu Nương cách ủ rượu sau đó ngâm rượu uống.”

“Không tồi, có tiến bộ.” Lý Vụ dựa cả người lên cột trụ ở hành lang rồi hỏi, “Bán được hoa tiên không?”

Thẩm Châu Hi nói: “Chỉ bán được hai bộ, chưởng quầy nói hiện tại thời thế không tốt, thứ giấy viết thư quý giá này cũng không dễ bán.”

“Chỉ bán được hai bộ nên ngươi không vui hả?” Lý Vụ làm ra vẻ tùy ý hỏi.

Thẩm Châu Hi ngẩng đầu lên: “Ta không vui lúc nào?”

“Bây giờ,” Lý Vụ nói, “Sao ngươi không cười như kẻ ngốc nữa? Có phải trên đường đã xảy ra việc gì không?”

“Không có.” Thẩm Châu Hi lại cúi đầu lựa thạch lựu và nói, “Ta có cười như kẻ ngốc bao giờ đâu.”

Lý Vụ nhìn nàng không nói gì. Qua sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Lý Vụ,” nàng nói, “Ta muốn thương lượng với ngươi một việc.”

“Cái gì?”

“Ta có thể phát cháo miễn phí ở trong thành không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play